← Ch.07 | Ch.09 → |
Tiếu khán nhân sinh (cười nhìn cuộc đời). Bốn chữ đen to cong cong vẹo vẹo trên tờ giấy Tuyên Thành, đó là thiếu gia nắm tay nàng, dạy nàng mỗi một nét bút viết như thế nào, còn nói cho nàng nếu thật sự có thể đạt được cảnh giới này, như vậy có thể vui vui vẻ vẻ làm cái người vấn bồ tát - Hoan Hỉ phật. Nàng cũng muốn làm Hoan Hỉ Phật, như vậy sẽ không mãi nghĩ tới chuyện của nàng cùng thiếu gia......
" Thiếu gia muốn ta luyện chữ, chữ này phải làm thế nào mới có thể viết đẹp được như nhau a?" Đến khổ não.
Nâng cái má nàng một bên viết chữ cười, một bên mở to mắt ngẩn người, nhất tâm nhị dụng (làm hai việc một lúc), chữ viết ra đương nhiên vô cùng thê thảm, chữ không ra chữ, lại giống như đạo sĩ vẽ bùa.
Kể từ đêm hôm đó mạc danh kỳ diệu (không lí giải được) bị ăn, về sau cứ hết ngày đến đêm, nàng xũng không có nằm qua giường nhỏ cứng rắn của mình, hơn nữa mỗi ngày đều dậy trễ như thiếu gia.
Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?
Trước đây, gà vừa gáy một tiếng, mặc kệ nàng ngủ muộn thế nào, canh giờ vừa tới cũng sẽ từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, sau đó rửa mặt chải đầu, mặc áo, làm tốt bổn phận nha hoàn.
Nhưng mà những ngày gần đây, vừa mở mắt ra thấy không phải là nóc giường, mà là khuôn mặt rất mỹ lệ đang ngủ say, nàng sợ tới mức nhiều lần thiếu chút nữa lăn xuống giường, là một đôi cánh tay sắt chắc chắn kéo nàng lại, từ khi có thói quen buổi sáng như vậy, nàng hình như càng ngày càng không có thói quen làm nha hoàn....... Đó là thiếu gia của nàng nha, hiện tại thế nào cũng là càng nhìn càng không quen, trước kia nàng chỉ cảm thấy hắn là chủ tử xinh đẹp nhất thế gian, nhưng gần đây hắn trở nên không giống, giống như....... Ách, giống như ăn thất ngon, giống như một câu hắn thường nói với nàng - Mỹ vị khoái khẩu, khẩu vị đại khai.
Bỗng dưng má phấn non mềm đột nhiên nhiễm lên một tầng khốc sắc, nàng e lệ vỗ vỗ mặt, không thắng nổi kiều nhu.
"Ai nha! không được! không thể còn muốn thiếu gia, không thể miên man suy nghĩ, luyện chữ, luyện chữ......"
Phú Quý nói không suy nghĩ rồi lại xuân tâm nhộn nhạo cả người nóng rực lên, kiên tục rót vài ly trà muốn tiêu trừ cảm giác miệng khô lưỡi hanh, nhưng uống hết toàn bộ nước trong ấm trà vẫn là không tĩnh tâm được.
Mau biến mất, mau biến mất....... Không thể nghĩ đến bộ dạng thiếu gia không có mặc quần áo, nàng muốn đem đầu óc móc ra sạch sẽ, quên đi tư dung tuyệt diễm của thiếu gia khi ngã trên người nàng....... (TT_TT dến đây xin thông báo đầu óc của phú quý đã bị đầu độc triệt để rồi a, Ngọc ca thiệt là...... )
Linh hồn nhỏ bé bay một nửa nàng nhanh chóng đặt tay trước ngực, thuận tay lôi ra sợi dây hồng treo tấm bùa hộ mệnh nàng bất luận đi đâu cũng mang theo.
Di, Tựa hồ biến nhẹ?
Nguyên bản sắc mặt vốn đỏ au trở nên trắng bệch, mắt nàng lộ vẻ kinh hoảng, không thể tin nổi nhìn dây tơ hồng không có vật gì.
" Làm sao có thể không thấy? làm sao có thể không thấy nữa...." Thất thần thì thào tự lâm bẩm, nước mắt to như hạt đậu chảy xuống, nàng lại vừa hoảng vừa vội, hoàn toàn mất tỉnh táo, mờ mịt xiết chặt sợi dây nhỏ đã xuống sắc, cả người như trống rỗng. Xoay mình, nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, bỏ lại cả bút lông, cả đầu thầm nghĩ đến một người. Phải tìm thiếu gia, phải tìm thiếu gia, hắn nhất định biếu bảo bối của nàng tớt ở nơi nào......
Phú Quý đã lâu chưa từng muốn ỷ lại người khác, tại lúc mất đi thứ đồ nàng coi như sinh mạng thì người đầu tiên nhảy vào trong lòng nàng, là thiếu gia yêu thích bắt nạt của nàng.
Nàng cúi đầu, vội vã muốn đi tìm người, không ngờ mới đi không bao lâu, lại bịngười đẩy một cái, khí lực lớn hơn khiến nàng lùi về sau vài bước, cộng thêm trước đó không lâu có trận mưa, mặt được trơn trượt, thân mình nàng không ổn định, người liền ngã nhào trên mặt đất.
Một đạo thanh âm khinh thường rõ ràng từ trên đầu nàng truyền đến _
" Ai yêu! Đây là nha hoàn của ciện nào, lao thẳng vè phía trước không có quy củ, nếu đụng vào tiểu thư nhà ta, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền lại." Quất y cô nương diện mạo thanh tú đánh gia Phú Quý một hồi, xác định chủ tử Âu Dương gia nàng đã thấy không có người này, cằm lại dương cao hơn một chút.
Giáo huấn một trận còn chưa đủ, làm bộ hái hoa cho tiểu thư nhà nàng lại cố ý giẫm người ta một cước, nhất thời mu bàn tay vốn trắng noãn có thêm một dấu chân, hồng hồng sưng đỏ thấn ra chút tơ máu. Phú Quý vỗ vỗ mu bàn tay, thật sự rất đau, hốc mắt không khỏi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, ngoại trừ thờ ơ nhìn nàng, ngoài thiếu phu nhân Nghiễm Tuyết Liễu không tính lên hỗ trợ, còn có một cô nương mặc xiêm y màu trắng cùng quất y(y phục màu cam) cô nương, nàng chưa từng gặp qua.
" Khóc cái gì mà khóc, ngươi còn mặt mũi khóc, tiểu thư nhà ta là thân thể thiên kim, thân thể ti tiện của ngươi cách xa tiểu thư một chút, đừng làm dơ bộ đồ tốt mới mua từ Cẩm tú phường của tiểu thư." Chậc! mặc cái y phục gì kia, có thể nhìn sao? Giống như màu dưa chua trong vại, trước là màu sắc mùi vị khó ngửi, lắc qua lắc lại, làm người khác thấy mà khó chịu, người này dựa vào cái gì mà ăn mặc dễ thấy hơn nàng?
Màu cam cùng vàng nhạt, người tinh mắt liếc nhìn một cái có thể nhìn ra chất liệu bất đồng, một cái là sợi gai cắt may qua loa, một cái là tơ lụa mỏng mà nhẹ, đều là hạ nhân, đã có thể thấy được khác biệt rõ ràng.
Như nàng thấy, xiêm y màu vàng nhạt này chất liệu không chừng còn tốt hơn y phục của tiểu thư nàng, nàng thất mà tức giận!
" Tú cúc, đừng có la hét nữa, muốn cho người khác nghe thấy, lại cười ta không dạy tốt ngươi." Che miệng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Sở Ngọc Quân tựa như không để ý, nhưng kỳ thực trực giác cảu nàng cũng không thích nha hoàn trước mặt.
Y phục tuyệt sắc, váy ẩn hồng, trên váy thêu liễu cùng hồng hoa, quần áo tung bay như gió, nhẹ nhàng bay múa như phượng hoàng, bên hông mang ngọc lạc xanh biếc, đi trên đường phát ra từng tiếng đinh đinh. Nàng cùng biểu tỷ đi dạo trong vườn cảnh sắc hợp lòng người, ẩn trong khuôn mặt tiểu thư khuê các đoan trang, nàng tự nhiên cũng có sự thanh nhã của thiên kim tiểu thư.
" Tiểu thư, không đụng vào người chứ? Cũng đừng có chút thương tổn, nha đầu lỗ mãng này không biết nhảy từ đâu ra, cư nhiêm dám mạo phạm tiểu thư, người không bị dọa chứ? " Tú cúc một mặt lấy lòng tiểu thư nhà mình, một mặt giận dữ mắng mỏ nha đầu không có mắt.
Sở Ngọc Quân cười vẫy tay, nhưng trong ánh mắt không cười, " Đừng nói nữa, Tú Cúc, ta nghĩ nàng cũng không phải cố ý, nhìn nàng sợ đến phát khóc kìa! "
" Tiểu thư, người chính là quá thiện lương, tâm địa tốt như bồ tát, không đi so đo với hạ nhân lỗ mạng, thật có mấy ác nô không dạy không được, họ lại bò lên đầu chủ tử."
(con mẹ nó, ta buồn nôn, kẻ tung người hứng thấy mà chối. Giả tạo)
" Xem ngươi nói đến thuận miệng, cũng không nhớ đến chúng ta chỉ là khách nhân, sao có thể quá phận, huyên tân đoạt chủ (ý là khách lấn chủ)." Nàng nói cũng không nhu thuận, bộ dạng oán trách tỳ nữ nhiều chuyện.
" Tiểu thư không phải khách nhân, không lâu nữa người chính là Âu Dương gia thiếu phu nhân, quản giáo hạ nhân vốn là phần việc của người, ai dám đàm tiếu?! " Tiểu thư muốn nhập chủ Âu Dương gia, nàng cũng dựa theo phong quang.
Tú Cúc cố thổi phông tiểu thư nhà mình, lại hồn nhiên bất giác nói những lời này ra miệng, Nghiễm Tuyết Liễu ở bên cạnh sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên khó chịu. Nghiêm Tuyết Liễu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khúc mắc, Tú Cúc nói cứ như Âu Dương gia chỉ có một thiếu phu nhân, vậy đem nàng để ở nơi nào? Sở Ngọc Quân cũng phát hiện sắc mặt biểu tỷ thay đổi, sợ việc hôn nhân có biến, hai hàng lông mày nhăn lên, một tiếng nũng nịu, " Thật là! Hé miệng là nói, toàn nói dóc, tự mình vả miệng đi."
" Di, tiểu thư......" Tú Cúc thấy tiểu thư biến sắc mặt nhanh chóng, trước giật mình một cái.
" Còn chưa động thủ, muốn ta đuổi ngươi về phủ sao? Biểu tỷ ở đây, còn để ngươi làm cản." Bình thường phóng túng cũng thôi, ở trên địa bàn của người ta thì phải thu liễm một chút, đừng trở ngại con đường tương lai của nàng.
Nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của tiểu thư, Tú Cúc thế nới giật mình nhận ra đây không phải là Sở phủ, nàng miệng đầy cuồng ngôn chỉ sợ đã đắc tội biểu tiểu thư, để cho tiểu thư có thể thuận lợi gả vào Âu Dương gia, nàng cắn chặt răng một cái, quả nhiên trái phải tát lên má.
Có lẽ Nghiêm Tuyết Liễu cố ý lập uy, tùy ý nàng tát hơn mười cái, thế mới giả vờ buông nước trà trên miệng, ra vẻ đau lòng kêu, " Được rồi, được rồi, đừng đánh đau chính mình, ta không để trong lòng, cùng sắp là người một nhà, còn khách khí làm gì, ai tới quản hạ nhân đều giống nhau."
" Tú Cúc nói bậy, nên phạt." Tú Cúc không ngừng tay, vẫn tiếp tục tát, chính là xuống tay nhẹ một chút, giống như xua muỗi, tuyệt không đau.
Nàng thần sắc thoáng lạnh lẽo." Thế nào? Lời của ta nói không phải lời, nhất định phải là tiểu thư nhà ngươi nói mới ra câu sao? " Nghe ra tiếu ý trong lời nàng, Sở Ngọc Quân gương mặt tươi cười hẳn lên, kéo tay nàng làm nũng. , " Đừng lamfmawtj lạnh nữa mà! Chỉ là một hạ nhân không có tâm nhãn, đáng để phá hỏng tỉnh cảm hai tỷ muội chúng ta sao? Lòng của ta cũng là hướng về ngươi."
" Ít nói ngọt đi *, trong lòng ngươi tất cả đều là một người khác, nào có chỗ cho ta sống yên ổn, lòng biểu tỷ ta lạnh a! "
(* nguyên văn là Thiểu quán mê thang - Ít rót canh mê, ta chém ý chút. )
Nhìn má lúm đồng tiền chói lọi của nàng, thế nào còn phát hỏa được, sắc mặt Nghiêm Tuyết Liễu cũng dần dần hòa hoãn lại, dù sao cũng là biểu muội của mình, có thể nào mang thù được.
" Ai nha! Trêu chọc người ta, không để ý tới ngươi." Sở Ngọc Quân thẹn thùng đỏ má phấn, càng thêm tươi đẹp ba phần.
" Là cười ngươi nha! Đã sắp lập gia đình còn mang bộ dạng cô nương gia, không thêu chăn long phượng, mau tiểu y, tiểu hài, giống như tân nương a." nàng mong nàng ta sớm gả một chút, miễn cho địa vị bản thân ở Âu Dương gia càng ngày làng khó giữ được.
Sở Ngọc Quân nét mặt xấu hổ, kỳ thật trong lòng có chút cao hứng biểu tỷ gọi nàng là tân nương." Quân muội muốn cảm ơn biểu tỷ, nếu người không khéo làm hồng nương (bà mối), người ta còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đâu."
" Ôi! Không giúp ngươi thì còn có thể giúp ai, khách khí cái gì, Tam đệ có thể lấy được ngươi là phúc tám đời tu luyện của hắn, ngược lại là sợ ngươi ủy khuất."
Tam đệ? Thừa dịp lúc ba người biểu diễn biến sắc mặt, Phú Quý thừa cơ đứng dậy, đầu tiên là ngồi đi vài bước, vòng ra phía sau ba người, tưởng không muốn thấy chốn thị phi này, không ngờ lại nghe thấy Nghiêm Tuyết Liễu hô lên " Tam đệ " thì dừng lại một chút.
Tam đệ của thiếu phu nhân không phải là thiếu gia sao? Tân nương...... Chẳng lẽ là thiếu gia muốn thành thân?
Thành thân a....... Nàng biết tình cảnh đó, song hỉ dỏ chót phiêu động, mũ phượng khăn choàng, mãng bào đỏ thẵm, cao đường ở trên, tân nhân giao bái.........
Suy nghĩ tới đây, ngược đột nhiên đâu thắt, giống như có người hướng trong lòng nàng cắn một cái, đau đớn lan tràn đến toàn thân, ngay cả xương cốt cũng đều đau, càng lúc càng đau."
Rõ ràng là dáng người tròn trịa mập mạp, lại đột nhiên giống như lông chim nhẹ bẫng đứng không vững, nàng lảo đảo một cái, không ccaanr thận đụng phải Tú Cúc một chút, không khỏi bị nàng đẩy một phen, lần này ngã nhào trên đất, tâm tư lại bay xa, không biết đau đớn.
" Khâm! Ngươi làm gì, lại dám đụng ta, muốn báo thù mới vừa rồi đẩy ngươi sao?"
" Lại làm sao vậy, Tú Cúc, không phải vừa mới kêu ngươi đừng gây chuyện sao?" Sở Ngọc Quân tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
" Là nàng cố ý đụng ta! Tiểu thư, ngươi xem cái nha đầu ngu đần này, căn bản là tới tìm xui."
" Nàng là.... ." Nghiễm Tuyết Liễu đối với hạ nhân trước giờ không quan tâm, nhìn bộ dạng hai mắt thất thần của Phú Quý, đột nhiên như nhớ tới cái gì, kinh hô một tiếng, " Nàng...... Nàng là thiếp thân nha hoàn hầu hạ trong phòng Tam đệ."
" Cái gì, chính là nàng?" Sở Ngọc Quân cũng không khỏi luống cuống hô lên, nguyên lai cái nha hoàn kêu Phú Quý kia chính là nha đầu nhìn không chút thu hút trước mặt.
Biểu tỷ muội ánh mắt trao đổi hiểu ý nhau, đối với nha đầu mập trước mắt thêm phần suy nghĩ.
Sở Ngọc Quân đã tìm hiểu trước qua, Phú Quý đi theo bên người Âu Dương Linh Ngọc, trong phủ cơ hồ không ai không biết, bọn hạ nhân đều đàm luận - bộ đồ mới, hài mới, tập viết, dạo phố, ăn mặc chi phí đầu là tốt nhất, là chuyên sủng của tam thiếu gia, không chỉ có thể làm tam thiếu gia vì nàng đuổi quản sự phòng sổ sách đi, nghe nói hắn còn hạ lệnh, Phú Quý này chỉ để một mình hắn sai sử, chủ tử khác cũng không thể trông nom, đeo vào đeo ra giống như cái bóng phía sau hắn.
Vả lại Âu Dương Linh Ngọc lấy lý do thân là bệnh nhân lúc nào cũng cần người chăm sóc, để cho Phú Quý ngủ cùng hắn, nói với người khác là nàng nằm nghỉ trên đất, nhưng ở chung một nhà là sự thật, đích xác là nha hoàn có không ít ý nghĩ muốn đậu lên cành cao.
Khăng khăng, Âu Dương Linh Ngọc là người được sủng ái nhất trong nhà, hắn muốn thế nào ai dám có ý kiến, mạng cách của Phú Quý tựa hồ rất vượng thân thể yếu kém của chủ tử, vốn là cứ ba ngày hai lượt đi tìm đại phu hắn dần khôi phục tinh thần, người cũng cường tráng lên, không nghe thấy ban đêm có tiếng ho, ngẫu nhiên còn t=có thể đi bộ trên đường, trong trà lâu nghe nói chuyện. Bởi vậy, Phú Quý so với thần y còn hữu hiệu hơn còn có ai dám nói xấu nàng.
Sở Ngọc Quân trên dưới đánh giá Phú Quý, trong lòng lại càng không thoải mái, người trong lòng đối với nàng tựa hồ cũng tốt quá mức, suy nghĩ một chút, trong lòng nàng liền càng chán ghét nha hoàn này, " Ngươi chính là Kim Phú Quý?"
" Ân " Chẳng biết tại sao, nhìn thấy gương mặt hiền lành, tiếu ý doanh doanh của Sở gia biểu tiểu thư, Phú Quý lại không tự chủ được cảm thấy sợ hãi (quá nhạy), một bước cũng không dám lại gần, tay chân như nhũn ra đóng đinh tại chỗ.
Chỉ là, không hợp lý nha! Bộ dạng biểu tiểu thư thật đẹp mắt, mày nhỏ như liễu, mắt như hạt đào, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au giống như anh đào mọng nước, tiên diễm ướt át, nàng thật sự không nên sợ nàng ta.
Nhưng mà từ đáy lòng phát ra hàn ý sợ nha! Sợ đến mức nàng không tự giác lùi về sau từng bước.
" Ngươi vừa mới vội vã muốn đi đâu a?"
" Ta muốn....... Ta muốn tìm thiếu gia......"
Nghe thấy nàng muốn đi tìm Âu Dương Linh Ngọc, Sở Ngọc Quân liền nổi máu ghen, câu hỏi lại khí thế bức nhân." Ngươi không phải là thiếp thân nha hoàn của hắn sao? Sớm nên theo bên người hầu hạ, như thế nào bây giờ còn đang tìm thiếu gia? Không phải là dậy trễ mới rời giường đi?"
" Không phải, vừa rồi thiếu gia muốn ta ở trong thư phòng luyện chữ." Nàng cúi đầu, thật không dám ngẩng lên nhìn đối phương. Lòng Sở Ngọc Quân càng thêm đố kị, không ngờ tới lời đồn là thật, " Khi nào thì một cái nha hoàn đủ tư cách tập viết? Ngươi thật to gan, có phải ngươi muốn vào thư phòng ăn trộm cái gì không?"
Tú Cúc thực biết xem sắc mặt, tiểu thư còn chưa nói cái gì, nàng đã dương thay thưởng người một cái tát, theo ý trong mắt của tiểu thư, xuống tay không nhẹ, trên mặt Phú Quý hồng hồng dấu năm ngón tay sưng lên dọa người.
" Ta...... Ta không có......" BỊ ủy khuất lớn lao, Phú Quý ngược lại không khóc, môi dưới cắn một cái co rúm thân mình.
" Tú Cúc, Ngươi lại quên quy củ sao? Ta còn chưa nói xong, ngươi đã đánh nàng sưng lên, ta còn hỏi thế nào?" Sở Ngọc Quân ra tiếng chỉ vì muốn biểu hiện khí độ của nàng, đem chuyện hạ nhân đánh người đẩy ra ngoài. (>"< thật đáng ghét)
" Nghe được không? Tiểu thư nói muốn hỏi, ngươi còn không tiến lên nghe."
Ngại người đi chậm, Tú Cúc thô lỗ đẩy lưng nàng, hại Phú Quý mất trọng tâm chân khẽ vấp, hai đầu gối rơi xuống đất, vừa đúng quỳ gối trước mặt Sở Ngọc Quân.
Không có ai có thể kêu, nàng cũng không dám tự tiện đứng dậy, mệnh nha hoàn không đáng giá, cũng chỉ có thể quỳ như vậy.
" Ngươi ngẩng đầu, người vừa nói muốn tìn Ngọc ca ca, đây là vì có chuyện gì muốn tìm hắn?" Nàng cố ý kếu " Ngọc ca ca " chính là muốn ra oai phủ đầu với Phú Quý. Một bên Nghiêm Tuyết Liễu thờ ơ lạnh nhạt, uống trà, cắn hạt dưa, không làm động tác gì, gà vào Âu Dương gia năm nắm, thính tình tiểu thúc nàng còn không rõ sao? Nàng cũng không muốn tự bẽ mặt, chọc một thân tinh.
BIểu muội thích chơi thì đểnàng chơi đi, hẳn là cũng không hại đến mạng người, chung quy là thê tử chưa quá môn của tam đệ, thật muốn có việc, hắn cũng không dám trách tội, cũng sẽ không hộ nô không hộ thê đi? (bảo vệ nô tỳ không bảo hộ vợ. Ngu kinh hoàng)
" Ta....... Ta tìm thiếu gia giúp ta tìm một vật......" Phú Quý không damskhoong theo chậng dãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hiện rõ ý sợ hãi.
Vừa nghe, Tú Cúc lại nang tay lên, một chưởng hạ xuống, " Cái gì, ngươi lại nói hươu nói vượn, cô gia thân phận là gì, phải giúp ngươi tìm đồ vật?"
Phú Quý vỗ về gò má, chỉnh khuôn mặt đều đã tê rần, " Ta.... . muốn tìm bảo bối....... . Thiếu gia sẽ giúp ta......."
" Bảo bối?" Đôi long mày Sở Ngọc Quân nhíu lại, giọng điệu hòa thiện nhiều thêm một tia khinh mạn, tiếu nhan như dương, nhưng vẫn làm cho người ta trong lòng cảm thất lạnh lẽo, " Rốt cuộc là bảo bối gì, muốn mọi người giúp ngươi tìm hay không?"
" Không.... . không cần, Phú Quý tự mình tìm là tốt rồi, một cái vật nhỏ mà thôi." Người trước mặt cười, nàng ngược lại bất an, nào dám mở miệng đáp ứng.
Mắt phượng hơi trầm xuống, nàng vẫn mang theo ý cười." Làm sao vậy, không thể nói cho ta biết phải không? Đó là xem thường ta, cho rằng ta không đủ tư cách hỏi ngươi phải không?"
"......." Phú Quý cúi đầu không nói, nàng giống như đã hiểu một chút, đối với tiểu thư này, nàng mặc kệ nói cái gì cũng không đúng.
Sở Ngọc Quân dùng mắt ra hiệu, Tú Cúc diễu võ dương oai lại tát qua một cái, ỷ thế hiếp người muốn đặt địa vị của mình trong đám nha hoàn.
" Tiểu thư hỏi ngươi dám không đáp, ai cho ngươi lá gan không coi ai ra gì? Ngươi đừng tưởng rằng không mở miệng sẽ vô sự, đánh mấy bạt tai đập nát miệng ngươi ra, xem ngươi có nói hay không ---"
Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, nhưng nguyên bản âm thanh nên làm cho người ta như mộc xuân phong, so với sắc mặt lạnh của Sở Ngọc Quân lại càng lạnh, nói rõ chủ nhân của thanh âm có bao nhiêu tức giận!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |