← Ch.06 | Ch.08 → |
" Nàng muốn đi chỗ nào?" Thân ảnh rón ra rón rén giống như một lão thử (con chuột) ăn no dầu, che che giấu giấu bước đi, một tay mang theo giầy thêu, một tay nhấc tiết y (áo lót) đã bị xé thành vải vụn, thật cẩn thận, chân không cẩn thận bước đi.
Đáng tiếc nhất cử nhất động cẩn thận kia, vẫn rơi vào một đôi mắt lười biếng sâu thẳm, đem toàn màu sắc đỏ ửng thẹn thùng của nàng sau khi thừa hoan vào trong đáy mắt, khiến nàng rốt cuộc không trốn thoát nổi lưới tình ban đầu.
" Thiếu....... Thiếu gia, ngươi tỉnh! " Phú Quý không dám quay đầu, hé ra vẻ vui mừng mặt đỏ tới tận cổ.
" Từ khi nàng vừa mở mắt ra, nghe không thấy tiếng hít thở, bản thiếu gia đã bị nàng đánh thức." Âu Dương Linh Ngọc nói vẻ mặt ai oán, giống như nàng không ngoan ngoãn nằm trên giường với hắn chính là nàng không phải.
" Ta....... Ta không phải cố ý, Phú Quý múc nước cho ngươi.........." nàng xấu hổ không muốn gặp người, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Phú Quý mang chút ngớ ngẩn nhưng không phải là không hiểu gì, mấu chủ tử cũ đã có dạy nàng một chút, mà các phu nhân nàng từng hầu hạ qua, các tiểu thư cũng không sợ nàng nghe đủ những chuyện nữ tử đêm tân hôn, nàng chưa hiểu rõ hết cái hiểu cái không. Sau khi trải qua đêm qua, nàng cái gì cũng đã hiểu, nguyên lai các nàng sự kiện các nàng cười ha ha lại đau đến như vậy, đau đến nỗi nàng như bị xé thành hai nửa, một hồi chết đi sống lại, sau đó lại chết đi một lần, tuy rằng, sau đó cũng không phải là đau đớn.......
Kì quái là, chuyện đau như vậy, lại cho nàng một dòng cảm giác hứng khởi ngọt ngào, còn có chút thỏa mãn, tựa như....... . tựa như lúc trước nàng ăn mười hai bát thực thần diện vậy. (=_= lll) cái này mà tỷ cũng ví với ăn được)
Ai. Cùng thiếu gia ở chung một chỗ, nàng thật sựa là càng lúc càng kỳ quái.
" Đứng lại." Còn dám chuồn?
" Có thể không cần đứng lại không?"
" lại đây."
Thiếu gia ra lệnh một tiếng, Phú Quý sợ hãi rụt rè ngược lại lại tiến về phía trước từng bước." Thiếu gia, hiện tại trời đã sáng, mặt trời đã lên cao, Phú Quý đi phơi chăn."
Thấy bộ dạng khiếp sợ của nàng, mắt đẹp của Âu Dương Linh Ngọc nhíu lại một chút." nàng cứ như vậy ngã đến trước mặt cho ta." Hắn là sai lang hay hổ báo, có được ân sủng của hắn bao nhiêu người cầu mà không được, nhìn nàng bị dọa thành như vậy, thật sự khiến hắn tức giân! Nàng quay lưng về phía hắn, khiến hắn không nhìn thấy miệng nàng đều cong lên, " Thiếu gia......"
" kêu cái gì, ta đánh nàng hay mắng nàng? Nàng cứ chậm chạp như lão ngưu đang bò như vậy, ta sẽ kéo nàng lên giường, một hơi ăn sạch." Hắn là thiếu gia, còn phải nhìn sắc mặt nàng hay sao.
Vừa nghe lại chuyện mắc cỡ kia một lần nữa, Phú Quý vội vàng ngoan ngoãn quay về giường.
" Phú Quý, thiếu gia đối với nàng không tốt sao?" Có cần bị dọa tới tái mặt như vậy, cho hắn là quỷ quái sao?
Nàng đầu tiên là lắc đầu, sau đó gật đầu.
" Rốt cuộc là tốt hay không tốt, nàng nói rõ ràng cho ta! " Hai mắt nàng nhìn đi nơi nào, trên đời này thiếu gia của nàng là đẹp mắt nhất (tự sướng cuồng =_=), nha đầu kia như thế nào lại tránh hắn, buộc hắn không thể không phóng đại âm lượng.
Đột nhiên bị rống, nàng sợ đến mức hai vai run lên, cánh môi sưng lên dọa ra một câu khiến hắn càng nổi nóng, " Không tốt."
" Nàng nói ta đối với nàng không tốt?Bản thiếu gia đối với nàng không tốt chỗ nào nàng nói! " Ăn mặc chi tiêu có chỗ nào không tốt? Hắn từ khi ra đời đến giờ cũng chỉ đối tốt với mình nàng, không ngờ nàng còn không biết cảm ơn, hắn tức giận đầy một bụng.
" Ta, Thắt lưng ta thật mỏi....... chân mềm....... Không còn khí lực, hơn nữa, rất đói......" Đây đều là do hắn làm hại. Thấy nàng bộ dạng mệt mỏi hư nhuyễn, cơn tức giận của Âu Dương Linh Ngọc hoàn toàn biến mất, đắc ý đem nàng kéo vào trong lòng." Ta khiến nàng mệt chết đúng không?"
" Thiếu gia, không được! Ngươi không thể lại đối với ta như vậy." Dựa vào trong ngực hắn, nàng có chút không tự nhiên.
" Là thế này phải không?" Hắn trước hôn lên gò má mềm mại của nàng, rồi lại mút tai nàng một cái." Hay là như vậy?"
Thở ra một hơi, nàng lại đỏ mặt." Thiếu gia, Phú Quý muốn đi làm việc, ngươi mau thả ta ra. :
"Phú Quý nha! Xem ra nàng còn chưa hiểu được thiếu gia làm gì nàng, ta sẽ dạy cho nàng." Nói hắn không được, nhất định còn chưa rõ hắn thích nàng nhiều thế nào.
" GÌ?"
Phú Quý phản ứng chậm chạp còn chưa rõ ý của chú tử, một bàn tay đã duỗi đến bộ ngực trắng nõn của nàng, hết nhào nặn lại chà xát ngọn tuyết phong tròn trịa, miệng cắn lên cái gáy trắng mịn.
Nàng mập không phải mập, mà là đẫy đà vừa phải, vai thịt mượt mà không thấy xương, trơn nhẵn non mềm nõn nà, dưới eo là cái mông đầy đặn, đầu ngón tay vuốt lên cảm giác như vuốt lên đồ sứ thượng hạng, trơn tuột khiến người yêu thích không muốn buông tay. Đôi mắt tròn tròn lộ ra vẻ hồn nhiên, đôi môi sưng đỏ bị triệt để yêu thương, vẻ mềm mại cùng ngốc ngếch có bao nhiêu ngọt ngào, ngũ quan bình thường kia nhất thời kiều mỵ vô cùng, giống như đóa tiểu bạch cúc chờ người hữu tâm hái xuống.
" Còn đau hay không?" giọng điệu của Âu Dương Linh Ngọc nhu hòa, đáy mắt bao hàm một tia thương tiếc.
" Hơi đau." Nàng nghĩ hắn nói đến việc hắn vừa cắn vai nàng.
"ta xoa sẽ không đau nữa." Ngóc tay thon dài đi xuống tìm kiếm, dò xét u lâm bí địa.
Thân thể bỗng chốc cúng đờ, hai chân nàng kẹp chặt." Thiếu......... Thiếu gia, nơi đó....... Ách, không thể xoa."
Thật là mắc cỡ, thân thể của nàng lại kì lạ rồi, trái tim đông đông đông càng đập càng nhanh.......... .
" Đêm qua thiếu gia không chỉ xoa nhẹ, còn nếm thử vài miếng, nàng tốt đẹp đến mức khiến ta biến thành dã thú, muốn nàng hết lần này đến lần khác, muốn ngừng mà không được." Hắn cố ý nói mấy lời mắc cỡ, muốn thất bộ dạng nàng đỏ mặt.
(đoạn này khó dịch kinh hoàng luôn TT_TT)
Hắn cũng là người mới nếm thử tình dục, nha đầu ngốc trong lòng là nữ nhân đầu tiên của hắn, hắn đối với việc chính mình quyến luyến nàng cũng cảm thấy bất khả tư nghị (không hiểu nối)
Trước đây, hắn cho là mình cũng không trọng dục, thậm chí ít ham muốn đến không chút gợn sóng, không có một người nào, không có một nữ nhân nào có thể dẫn phát dục niệm của hắn, khiến cho dung nhan hắn tràn đầy dục vọng. Đâu không phải là hắn khoe khoang, dựa vào" sắc đẹp " mê người của hắn, cho dù là nam tử nhìn thấy cũng động tâm, huống chi là tâm hồn thiếu nữ khuê tú đợi gả. Nhưng trong số đông đảo giai lệ, lại không có người nào có thể câu động lòng yêu thương của hắn, các nàng càng ái mộ hắn, hắn càng chán ghét các nàng hời hợt mê luyến hắn, đối với hành động chủ động quyến rũ này, thẹn thùng e lệ, thủ đoạn dục cự còn nghênh phiền càng thêm phiền.
Một người diện mạo không xuất chúng ngược lại lại hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Lúc đầu, hắn chỉ là muốn chỉnh nha đầu kia, khiến nàng vừa chạy vừa khóc giống như những nha đầu từng hầu hạ hắn.
Chỉ là ngày ngày chung đụng, hắn phát hiện nàng thật sự là một nha đầu vừa vụng về lại ngốc ngếch, bị ủy khuất cũng không khóc, người khác thầm bắt nạt nàng, nàng cũng không kêu một tiếng, cười hì hì nói mọi người đối với nàng rất tốt, nàng là một nha đầu vô cùng may mắn.
Thấy nàng bị bắt nạt, hắn tức giận, thấy nàng nhịu nhục, hắn càng nóng giận, nhìn, thu, nhìn chằm chằm, trừng mắt, nàng giống như nước chảy đá mòn, từng giọt từng giọt chảy vào lòng hắn.
" A......... Thiếu gia, ngươi, ngươi không cần nói nữa, nếu người khác nghe được, sẽ nói." Mặc dù nàng trở thành người của thiếu gia, có phu thê chi thực, nhưng bản thân nàng vẫn là một nha hoàn, không thể vượt khuôn phép.
Đây là mệnh của nha hoàn, lời nói của chủ tử dù đúng dù sai cũng đều phải nghe, nhưng nàng không thể đánh giá cao địa vị của mình.
" Về sau đã có ta che chờ cho nàng, không ai dám nói nàng điều gì." Ai dám động đến người của hắn, chắc chắn là địch của hắn. Âu Dương Linh Ngọc nói xong uy phong lẫm lẫm, giống như đại tướng quân ngênh phong trảm lôi, nhưng Phú Quý làm nha hoàn đã lâu cũng không nghe ra được bao nhiêu, vừa mở miệng đã lại nói phải đi, " Thiếu giaz, Phú Quý thật sự phải đi làm việc, ngày hôm nay đã là muộn rồi, quản sự bá bá sẽ nói Phú Quý lười biếng."
Nàng không muốn bị khấu trừ tiền công, lúc kiếm được một lượng đầu tiên, nàng mới biết bạc dùng rất tốt, âm thanh đinh đinh đông đông vô cùng dễ nghe, nàng càng muốn cố gắng làm việc thật tốt, mới có thể kiếm được càng nhiều tiền, về sau mới có thể đi tìm các tỷ tỷ.
" Nàng nghe lời thiếu gia, hay là nghe lời quản sự?" Hắn nhéo lỗ tai nàng, nàng không thông suốt khiến hắn cảm thấy tức giận.
Khuôn mặt tròn tròn khổ não sịu xuống, nàng mới ấp úng nói: " Đều nghe."
Thiếu gia là chủ tử, quản sự bá bá lớn hơn nàng, nàng nghe cả hai.
" Nàng......" muốn giận nàng, nhưng vừa thấy ánh mắt vô tội của nàng, mà không hểu, mềm lòng, hắn đổi lại xoa xoa gương mặt tròn tròn của nàng." Học khôn lên một chút, Phú Quý của ta, đừng để ta phải một mình đau khổ đuổi theo nàng."
" Đuổi theo ta?" Nàng không chạy nha, vừa nãy thiếu gia rống lên, nàng không phải lập tức ngoan ngoãn trở lại sao?
Chỉ là nghe được một câu Phú Quý của ta kia, ngực của nàng giống như có cái gì tan chảy ra, nàng bỗng nhiên rất muốn cười, nhưng lại càng muốn khóc, mũi cay xè. cặp mắt còn trong hơn nước hồ vừa nâng, nàng lần đầu tiên nhìn sát mặt chủ tử, bình bịch bình bịch tim lại đập nhanh lên, nàng vừa muốn đưa tay ra sơ -
Ngay lúc nàng giơ cánh tay ngọc đang muốn chạm đến ngọc nhan của Âu Dương Linh Ngọc thì nàng lại nghĩ mình không thể vượt khuôn, nhanh chóng rụt tay về, trực giác đẩy hắn một cái, nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực hắn.
" Phú Quý!" Nàng gấp cái gì? Có chuyện gì trọng yếu hơn so với chủ tử sao? May mà phía sau trải đệm nhung, bằng không nàng đẩy cái này, hắn thiếu chút nữa lại bị thương.
"....... Thiếu gia muốn ăn cơm, ta đi lấy....... ." Có điều nói còn chưa dứt lời, trước mắt nàng một mảnh hắc ám đánh úp lại.
Nàng không báo trước ngã xuống, hai mắt nhắm chặt, Âu Dương Linh Ngọc cả kinh vội vàng xuống giường, liền ôm lấy gấp gáp hô tên nàng.
" Đói......" Đôi môi trắng bệch hơi mấp máy.
" Cái gì? Nàng nói rõ một chút, ta không nghe thấy." Đại phu đâu? Chạy nhanh đi tìm đại phu khám cho nàng một cái, như thế nào mặt nàng lại không một chút máu?
" Thật đói.......... đói bụng......." Không được, nàng đói đến mức không có khí lực mở miệng. Đói? bụng......
" Chờ chút, nàng không phải đói bụng đến choáng váng đi? " Là hắn nghe lầm, nhất định là vậy.
" Thiếu gia, ăn cơm......" nàng tức giận khẽ mở mắt ra, phảng phất như đang nói di ngôn, hữu khí vô lực. Âu Dương Linh Ngọc vừa buồn cười vừa tức giận một phen ôm lấy nàng, an trí bên cạnh bàn." Nàng là tiểu thư có mệnh nha hoàn, chuyên tới giày vò ta, bản thiếu gia thu xếp cho nàng, xem nàng hồi báo ta như thế nào."
Phú Quý từ từ nhắm hai mắt nở nụ cười, không xong, nàng có loại cảm giác không muốn lo lắng có vượt khuôn phép hay không.
Chậm hiểu không có nghĩa là vĩnh viễn không hiểu, người chậm chạp từng bước như Phú Quý chậm rãi suy nghĩ, từ từ suy nghĩ, đầu óc chậm chạp kia cũng hiểu ra then chốt.
Kỳ thật nàng không ngốc như người khác vẫn nghĩ, chỉ là phản ứng hơi chậm hơn so với người khác, đầu óc trì độn, chuyện người khác lập tức thông suốt, nàng phải mất thời gian gấp mười, gấp trăm lần, từng chút từng chút xâu chuỗi lại.
Không so đo, sẽ không để ý ai làm được nhiều, ai làm thiếu, coi chừng bổn phận không cần nghĩ ngợi thêm, tâm không tham, ngu ngu ngốc ngốc cười, nước mắt nhớ nhà sẽ khóc không được.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |