Vay nóng Homecredit

Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 32

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)

Siêu sale Lazada


Sếp lớn của đơn vị bà Tiêu thì đã nghe về Đường Học Chính khi lên lầu rồi. Đầu tiên, ông này liếc bàn tiệc thứ hai, sau đó, hỏi khẽ: "Ai là thiếu gia nhà họ Đường thế?"

Bà Tiêu không biết chống chế sao, đành phải thú thật: "Là cậu trai trẻ ngồi bàn thứ hai bên tay phải."

Bàn thứ hai bên tay phải chỉ có bốn người ngồi nên rất dễ phân biệt, ông sếp có hơi mập mạp nọ nom mặt mày của Đường Học Chính, cau mày, khẽ trách, "Lão Tần, sao bà lại xếp chỗ kiểu đó? Chẳng lẽ bà không biết ý nghĩa của CLB Phong Hoa ư? Hay bà thấy cậu ta ít tuổi, cho cậu ta là thằng ranh chỉ biết dựa hơi cha ông, nên mới sơ sảy cậu ta? Tôi bảo thật chứ: tôi cũng vất vả lắm, tốn không biết bao nhiêu là tiền mới được vào làm hội viên CLB đó, mà ở đó, tôi cũng chỉ là hội viên cấp thấp nhất thôi. Bà vẫn định để thế kia ư?" Nhà họ Hàn và nhà họ Đường là ai kia chứ, người thừa kế mà họ dạy ra không hay lộ diện thì sẽ là kẻ bất tài hay sao? Chỉ có kẻ thường thường thì mới hay lên tít ở trang đầu các tờ giải trí thôi, đời thứ ba của hai gia tộc lớn đó phải thần bí thế này, phải ít lộ diện thế này, mới không thể khinh thường đó.

Bị các sếp phê bình, bà Tiêu khổ mà không biết than với ai, đành gật gù vâng dạ. Bà cũng biết thân phận của Đường Học Chính cực kỳ tôn quý nên tươi cười dẫn mấy ông sếp đơn vị bà đến chỗ anh, "Học Chính à, cô giới thiệu với cháu nhé. Đây là sở trưởng sở cô, Sở trưởng Dư. Còn hai vị này là sở phó sở cô, Sở phó Vương và Sở phó Du."

Sở trưởng Dư cắp cặp tài liệu, cười đến là thân thiện, "Chào cậu, chàng trai."

Đường Học Chính ngẩng lên nhìn nhưng không định đứng dậy, "Chào mọi người." Anh cười khách sáo, trong khi đám người dồn cả sự chú ý vào mình thì dưới bàn, anh vẫn đang nghịch bàn tay bé nhỏ của ai đó.

Hai ông sở phó đứng cạnh đó có phần không quen, lâu lắm rồi mới có người chào họ theo kiểu không quá lễ phép này, đã thế người đó lại còn là một cậu thanh niên chỉ đáng tuổi con họ nữa chứ.

Sở trưởng Dư không hề để bụng chuyện đó, ông tìm đề tài chuyện phiếm, "Ông bà đây là?"

"À, cô chú ấy là ba mẹ của em gái tôi." Khi giới thiệu ông Dương và bà Dương, giọng anh thân thiết hẳn, hơn nữa anh không giới thiệu Dương Mật là "chị dâu" theo Tiêu Nhiên mà giới thiệu cô là "em gái" theo Phù Hiểu, "Chính là ba mẹ cô dâu đó. Cô chú ấy từ quê lên đây ăn cưới con. Lúc tôi ở nhà họ Dương, cô chú giúp đỡ tôi nhiều nên hôm nay, tôi đến đây với cô chú."

"À, thì ra là thông gia của Lão Tần. Ha ha, chúc mừng hai vị, chúc mừng hai vị gả con gái yêu." Sở trưởng Dư cười tươi rói, những lẵng hoa dưới lầu là mấy ông lớn nể mặt hai người này mà tặng đây.

"Cám ơn, cám ơn." Ông bà Dương có phần câu nệ, đứng dậy cám ơn.

"Ngồi đi, đừng khách sáo thế. Nhưng sao hai vị lại ngồi đây thế này, hôm nay là ngày vui của con gái hai vị cơ mà. Hai vị là ba mẹ cô dâu thì phải ngồi bàn tiệc trên chứ. Nào, nào, nào, để tôi đưa mấy vị lên đó." Sở trưởng Dư nhiệt tình mời.

"Ha ha, không cần đâu, chúng tôi ngồi đây được rồi. Sở trưởng Dư à, mấy ông mau lên bàn trên ngồi đi."

Đường Học Chính ngồi im không nhúc nhích, chỉ cười nhạt chứ không nói gì.

Bà Tiêu thì sốt ruột lắm, bà đi đến kéo bà Dương, cười cực kỳ thân thiện, "Chị thông gia, tôi bận đón khách ở dưới kia nên chưa kịp lên đây xem thế nào, sao anh chị đã ngồi vào đây thế này? Mau lên bàn tiệc trên ngồi đi, hôm nay, anh chị cũng là nhân vật chính đó!"

"Gì? Vậy..." Lần này thì đến lượt ông bà Dương thấy khó hiểu. Phù Hiểu mỉm cười, nắn nắn tay anh tỏ ý khen ngợi.

"Nào, nào, nào, để tôi đưa anh chị đi lên. Anh chị ngồi đây, người không biết lại tưởng nhà họ Tiêu chúng tôi không biết đường cư xử." Bà Tiêu kéo mạnh hơn hòng kéo bà Dương đứng dậy, rồi bà bảo với Phù Hiểu ngồi cạnh đó: "Cô gái trẻ à, Dương Mật có mời bạn bè, mấy cô cậu ấy ngồi cả dưới kia. Các cháu thanh niên, ngồi với nhau cho vui. Hay để cô dẫn cháu xuống đó nhé?"

Lần này thì bà Tiêu thật sự chọc tức anh rồi, vốn anh đã rất bực vì bà ta gián tiếp làm vợ của Đường đại thiếu gia anh khóc nên anh mới giở trò này... Những người anh mượn tên đều là những người quyền cao chức trọng nhất nhà anh chỉ sau có lão thủ trưởng, mấy ông tàng tàng còn chưa đến lượt đâu nhé. Bà ta giỏi thật, bà ta làm thế ra bà ta không coi tấm lòng thành của anh với vợ ra gì ư?

Trái lại, Phù Hiểu thấy thế cũng không sao cả, chỉ cần ông bà Dương nhận được sự tôn trọng đích đáng là cô đã vui rồi. Cô nghĩ: mình vốn là bề dưới, mình ngồi đâu mà chả được. Cô đang định vâng thì người đàn ông đang nắm tay cô lên tiếng trước: "Không cần đổi chỗ, cháu thấy chỗ này rất tốt. Chú Dương, cháu ngồi đây lâu nên không muốn đứng dậy đi đâu nữa."

"Học Chính?" Bà Tiêu kinh ngạc lắm. Trước kia, mấy lần bà tình cờ gặp cậu ta, lần nào cậu ta cũng rất khách sáo với bà. Sao hôm nay, cậu ta cứ như cố ý chống đối bà vậy? "Cháu thấy đấy..."

Sở trưởng Dư cũng là người tinh ý, ông đã lăn lộn quan trường bao nhiêu năm rồi mà. Nghe giọng là ông biết anh đang không hài lòng nên ngăn bà Tiêu lại, cười ha hả, bảo, "Tôi cũng thấy ngồi chỗ này tốt hơn ngồi mâm trên, chỗ kia gần sân khấu quá. Học Chính, cháu biết chọn chỗ lắm." Ông đùa rồi ngồi xuống cạnh anh, "Mấy ông nè, chúng ta ngồi cả đây nhé?"

Thấy vậy, hai ông sở phó cũng ngồi xuống theo.

"Sở trưởng Dư?" Bà Tiêu lại càng khó xử hơn, sao mọi người ngồi bàn tiệc dưới cả thế này? Vậy thì số ghế trật hết vai vế mất?

Đường Học Chính chớp mắt, nở nụ cười cười đầy ẩn ý.

Kỳ lạ ghê, ba ông chú mà Tiêu phu nhân đưa lên toàn sở trưởng với sở phó, sao cô thấy mấy ông ấy cứ như đang nịnh nọt Đường Học Chính hay sao ý?

Người Trung Quốc vốn chú ý số ghế ngồi, ngồi ghế trên, ghế trước hay ngồi ghế dưới, ghế sau phân rõ vai vế người ngồi. Bây giờ, mấy người vai vế nhất ngồi cả bàn tiệc dưới, mấy ông cán bộ cấp dưới họ sao ngồi nổi bàn tiệc trên chứ? Vài người đã kiếm cớ lân la đến bàn nọ ngồi, chỉ còn mấy vị cán bộ là không thể tự mình viện cớ đi xuống, lại cũng không thể ngồi nổi bàn tiệc trên là xịu mặt ra, đợi bà Tiêu xếp chỗ lại. Bà Tiêu bất an lắm, cười xin lỗi từng người một rồi xếp họ vào bàn khác.

Tuy chức của mấy người nọ không quá to nhưng trong giới trung thượng lưu thủ đô, họ cũng là những người có uy tín. Hôm nay, vụ xếp chỗ của nhà họ Tiêu khiến họ đã ngồi vào bàn tiệc trên rồi còn phải bò xuống dưới, làm họ thấy rất mất mặt. Mấy vị cán bộ nọ cố nén giận trong lòng, một ông cán bộ hói đầu bảo: "Lão Tần à, bà làm thế này mà coi được à? Thế này chẳng phải bà biến chúng tôi thành trò hề cho mọi người xem ư?"

Bà Tiêu nghe vậy thì sợ đến vã mồ hôi lạnh, vội chối đây đẩy, "Không, không, không, Đội trưởng Lý, ngài đang nói gì vậy? Tôi đâu dám thế chứ? Thật ra là Học Chính cậu ấy đến bất ngờ quá, cậu ấy còn trẻ nên nóng tính. Các ông cho tôi xin lỗi."

Một vị lãnh đạo khác cười lạnh, "Gọi thân thiết ghê, Lão Tần, có ô dù lớn vậy rồi nhưng cũng chớ quên chúng tôi nha."

Bà Tiêu đành ngậm bồ hòn làm ngọt, luôn miệng xin lỗi rồi vì xấu hổ quá mà kiếm cớ rời đi. Bà liếc bàn ông bà Dương ngồi mà sốt hết cả ruột. Không cần phải nói cũng biết, mấy ông cán bộ mà bà xếp lại chỗ cho họ nhất định là oán bà lắm. Lần này thì xong rồi, vốn bà xếp họ ngồi bàn tiệc trên là để họ thấy bà nể họ, giờ thành ra bà cố ý chơi đểu họ. Thật đúng là tự bê đá đập chân mình mà! Sau này, có chuyện gì nhờ đám người nọ, kiểu gì họ chẳng châm chọc lại cho. Aizzz, đều do mình có mắt không tròng, ném vàng nhặt đá, nghe giọng Đường Học Chính là biết cậu ta không ưa bà. Ai mà ngờ nhà họ Dương còn có mối quen biết này cơ chứ?!

Bà Tiêu nản quá, chẳng muốn ở lại mà khắc phục hậu quả chút nào nhưng vẫn phải gượng cười, đứng chỉ đạo nhân viên phục vụ dọn bàn tiệc đầu tiên bên tay phải xuống ngay trước mặt mọi người.

Dương Mật nào có biết chuyện xảy ra trên lầu chứ. Mãi đến khi cô dâu, chú rể vào hội trường, cô mới ngỡ ngàng nhận ra: ba mẹ mình đang ngồi vị trí chủ tọa, bàn đầu tiên bên tay phải. Cô siết chặt bó hoa cưới, nhìn ba mẹ cười rạng rỡ, nhìn Phù Hiểu cười tươi rói, nhìn Đường Học Chính cười thản nhiên. Cô chớp mắt, cố nén không để giọt lệ nơi khóe mắt tràn mi.

Sau đó, khi dâng trà cho ba mẹ, Dương Mật nắm tay ba mẹ khóc òa như trẻ con. Tất cả mọi người đều cho là cô không nỡ xa ba mẹ, nào ai biết câu chuyện đằng sau.

*****

Trong bữa ăn, Phù Hiểu vừa ăn vừa chú ý nghe những người cùng bàn nói chuyện. Cô nghe thấy họ nói với Đường Học Chính cái gì mà "CLB Phong Hoa, " "Lão Tướng quân" rồi "Tổng giám đốc Hàn". Rồi, đến khi chúc rượu nhau, đám cán bộ nọ chúc rượu Đường Học Chính trước rồi mới chúc rượu ông bà Dương. Hành động này của họ càng khiến cô khó hiểu hơn. Tuy cô chưa đi làm ở đơn vị hành chính bao giờ nhưng cô biết: nếu Đường Học Chính chỉ là người thường thì đám lãnh đạo nọ sẽ không khách sáo với anh đến vậy: Chẳng phải anh ấy chỉ là một anh bộ đội thôi ư? Dù anh ấy có là bộ đội đặc chủng thì ở tuổi này, quân hàm của anh ấy cũng không thể quá cao cho được? Sao mấy ông nọ cứ làm quá lên thế chứ? Còn nữa, sao trông anh ấy cứ như anh ấy đã quen với mấy cảnh này lắm rồi?

"Sao em toàn ăn cay thế hả, uống hớp canh vào đi kẻo đau dạ dày." Tuy đang bận xã giao với mấy ông sếp nhưng Đường Học Chính vẫn không quên chú ý Phù Hiểu. Thấy cô toàn ăn cay thì anh vội cản lại, đồng thời vẫy nhân viên phục vụ để cô nhân viên nọ mang canh đến bàn tiệc họ ngồi, rồi anh múc một chén canh đặt trước mặt cô.

"Canh này có bạch quả, em không thích." Phù Hiểu cau mày.

"Không cho em kén ăn." Ăn cay nhiều quá nhỡ đau bụng thì sao.

"... Đồ Hitler." Cô thầm thì, nhấp một ngụm canh một cách không tình nguyện.

"Ha ha, Tiểu Đường à, chỉ có cháu nói con bé mới chịu nghe đó. Hiểu Hiểu nó kén ăn lắm nên mới gầy thế này." Bà Dương cười lớn. Hôm qua, bà còn trằn trọc không ngủ được nhưng hôm nay (dù bà không biết cụ thể đầu đuôi câu chuyện) thấy vấn đề khiến vợ chồng bà buồn lòng đã được giải quyết tốt đẹp thì bà cũng yên lòng.

"Em nghe thấy chưa?" Đường Học Chính nhân cơ hội này răn dạy cô, cái cô nàng này mà không có món cay trên mâm là toàn lười ăn thôi.

"Em có kén ăn đâu chứ, còn hơn anh chán nhá." Phù Hiểu phản bác, anh mới khó hầu ý, nguyên liệu nấu phải là đồ tươi ngon nhất, hơi có tý vấn đề là không chịu đụng đũa liền.

Giọng điệu thân thiết này dễ khiến người ta nghĩ lắm nha, Phó sở trưởng Du sực ngộ ra, cười bảo: "Hóa ra hai bạn trẻ là một đôi." Chả trách khi Lão Tần bảo họ tách ra ngồi, cậu chàng không vui. Aizzz, Lão Tần vốn là người cẩn thận, chu đáo, sao trong mấy chuyện quan trọng này lại sơ sót hoài vậy.

Đường Học Chính chỉ cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ông Dương với bà Dương thoáng liếc nhau rồi quay sang nhìn Phù Hiểu thì thấy cô nàng cong môi cười và cúi đầu húp canh.

Dương Mật thay bộ sườn xám ra mời rượu, cô đến bàn họ nhà gái ngồi đầu tiên. Sau khi đi một vòng mời tất cả mọi người, cô không vội rời sang bàn khác mà rót đầy một ly rượu cho Đường Học Chính, cô nói với vẻ cảm kích: "Đường thiếu, ly rượu này là Dương Mật tớ nhất định phải kính cậu. Ơn đức của cậu, tớ cám ơn thế nào cũng không đủ. Tớ nói câu này có vẻ không biết lượng sức mình, nhưng sau này, nếu cậu cần tớ, chỉ cần cho tớ biết, tớ sẽ làm hết khả năng của mình để giúp cậu."

Đường Học Chính cười cười, "Muốn cám ơn thì cám ơn chồng cậu đi, nếu cậu ấy không nhờ thì tớ đã không làm thế này." Lời này cũng là Phù Hiểu dặn anh nói, cô bảo: xảy ra chuyện này, nhất định hai vợ chồng sẽ xích mích với nhau, không thể để điều đó làm rạn nứt tình cảm vợ chồng họ được.

Tiêu Nhiên đứng ngay sau Dương Mật, mặt anh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Sau đó, anh có phần hổ thẹn, gật đầu đầy cảm kích với Đường Học Chính.

Dương Mật nghe thế cũng sửng sốt, quay sang nhìn chồng, "Sao anh chẳng chịu nói gì với em cả..." Cô cảm động lắm, hóa ra anh vẫn luôn nghĩ cho cô.

Nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc nở trên môi Dương Mật, người có công lớn nhất lần này – Phù Hiểu cười híp mí, thế là tốt rồi, mọi người ai cũng vui vẻ cả.

Đường Học Chính thì ngắm cô cười, tâm hồn cô đẹp quá, anh nghĩ: sao vợ mình đáng yêu thế không biết? Làm việc tốt mà gióng trống khua chiêng, đòi lưu danh, đòi người ta biết đến là tốt giả tạo – như anh hôm nay ý, còn người tốt thực thụ là phải giống cô kìa, cô là người có công nhất trong chuyện này nhưng cô không đòi ai biết ơn mình, thậm chí còn sẵn sàng đem tiếng tốt nhường cho người khác.

Tuy những người khác sẽ không nghe ra ý trong những câu nói của họ nhưng ông bà Dương thì hiểu, hiểu rất rõ: ra việc xếp chỗ này là Tiểu Đường giúp giải quyết? Chả trách thái độ của nhà thông gia quay ngoắt 180 độ luôn! Chỉ có điều: chẳng phải Tiểu Đường là sinh viên trường quân đội ư, sao mọi người nể mặt thằng bé thế?

"Hiểu Hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy con?" Bà Dương kéo Phù Hiểu, hỏi khẽ.

"Con cũng không rõ lắm, chỉ cần giải quyết được vấn đề là tốt rồi." Bạn Phù Hiểu nói với vẻ lạc quan.

Bà Dương không biết nói gì, nếu ai cũng nhìn mọi chuyện thoáng như con bé thì tốt quá.

Qua mấy tuần rượu, thấy Phù Hiểu đã ăn khá no thì Đường Học Chính hỏi cô có muốn về không. Khi này, anh đã hơi chếnh choáng rồi, nãy giờ đông người mời rượu quá mà. Phù Hiểu nhìn Dương Mật đang đi khắp các bàn tiệc để chúc rượu, rồi lại nhìn sang ông bà Dương đã đặt đũa xuống, cô hỏi hai ông bà: "Chú Dương, hay để chúng con đưa cô chú về nghỉ trước nhé, Dương Mật bận lắm, con ở đây cũng không biết chuyện với ai."

Hai ông bà liếc nhau, "Cũng được, vậy để Tiểu Đường ngồi với các đồng chí lãnh đạo, chúng ta về trước đi?"

"Cháu cũng say rồi, không về là cháu gục liền đó." Đường Học Chính cười cười, đứng dậy đầu tiên, tiện tay nhấc luôn chiếc túi xách của Phù Hiểu vắt ở lưng ghế.

Đám người ngồi cùng bàn họ cũng đứng lên giữ anh lại, Đường Học Chính híp mắt, tựa vào người Phủ Hiểu ra vẻ say lắm rồi. Ông bà Dương sợ anh chếnh choáng, nhắc Phù Hiểu dìu anh.

Bà Tiêu từ đầu buổi tiệc đến giờ toàn loanh quanh ở mấy bàn họ nhà trai ngồi chứ không dám đến đó chúc rượu. Giờ bà thấy đám Đường Học Chính định đi về, nhìn Tiêu Nhiên bận tiếp rượu bàn khác lại bị ông Tiêu liếc mắt ra hiệu thì bất đắc dĩ phải ra tiễn khách. Thấy bà, Đường Học Chính cười, phô hàm răng trắng đều tăm tắp, "Tiêu phu nhân, em gái cháu sau này còn phải nhờ cô nhiều. Con bé còn nhỏ, đôi lúc còn không hiểu chuyện, cô đừng chấp nhắt con bé. Có gì cô cứ bảo cháu, rồi cháu sẽ mắng con bé giúp cô."

Ông bà Dương nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy cảm kích.

Bà Tiêu vội đỡ lời: "Sao cháu lại nói thế, Dương Mật là cô gái tốt, rất hiếu thảo và nghe lời, không có gì để chê trách cả. Cô thích con bé lắm, sau này, cô sẽ còn tốt với con bé hơn." Người ta đã nói thế rồi, sau này, bà còn dám làm gì chị ta nữa chứ? Ô dù của chị ta to thế cơ mà. Tuy khi nói mấy câu này, bà có hơi phật ý những sau khi về nhà, đếm chỗ tiền mừng thì cũng thôi. Những ông to tặng lẵng hoa đến, ai cũng mừng từ một vạn trở lên, Đường Học Chính lại càng rộng rãi hơn. Ngược lại, mấy ông cán bộ bà mời, ông nào ông nấy mừng ở mức tối thiểu cho một đám cưới. Thành ý của hai nhóm khách khác hẳn nhau. Hơn nữa, Dương Mật có mối quen biết này cũng rất có lợi cho nhà họ Tiêu bà. Nghĩ vậy, bà thôi không hoạnh họe nữa, cũng bất giác thấy ưng Dương Mật hơn. Nhưng đó là chuyện về sau.

Mấy ông cán bộ tiễn mấy người họ đến đầu cầu thang, sau ông bà Dương chối khéo mãi mới quay vào. Ông bà Tiêu đưa mấy người họ xuống lầu, Dương Mật và Tiêu Nhiên cũng muốn xuống tiễn nhưng Phù Hiểu ngăn họ lại, "Hai người đi tiếp khách đi, em và Đường Học Chính sẽ đưa chú Dương, cô Dương về."

Đường Học Chính đang khoác vai Phù Hiểu. Tuy thời nay, xã hội hiện đại, quan hệ giữa nam và nữ có thoáng hơn, bạn bè bá vai bá cổ nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng Dương Mật vẫn thấy khi Phù Hiểu và Đường Học Chính đứng cạnh nhau, giữa họ toát lên sự thân mật không tên, động tác của họ hợp nhau đến khó tin. Cô mải tròn mắt nhìn nên quên không hỏi. Đến khi sực nhớ ra, muốn hỏi thì họ đã xuống lầu rồi.

Mấy người họ thong thả xuống lầu, nhân viên khách sạn vẫn chưa dọn hai hàng lẵng hoa đi chỗ khác nên Phù Hiểu có thể đọc những dòng chữ trên dải băng cho thỏa trí tò mò, đọc xong... mồ hôi lạnh của cô vã ra như tắm: "Những người này... là họ hàng nhà anh cả à?"

"Ừ, hai ông họ Đường là bác cả và chú út anh, ông họ Cốc là chồng cô hai anh, ông họ Hồ là ông xã dì út anh..."

"Ngừng-ngừng-ngừng." Phù Hiểu vội cắt ngang lời giới thiệu của anh, cô sắp xỉu rồi nè. Nhà khác có một người họ hàng làm to cỡ đó đã quý lắm rồi, sao cô, dì, chú, bác nhà anh ấy... ai cũng... quyền thế vậy trời?

"Em sao thế?" Đường Học Chính đương nhiên biết cô đang nghĩ gì nhưng anh cố tình giả ngu. Anh đang lo không biết mình nên cho cô biết gia thế của mình kiểu gì để cô khỏi sợ quá chạy mất, thì vừa hay có sự kiện này. Anh nghĩ bây giờ để cô biết đôi chút thì sau này cô sẽ dễ chấp nhận thân thế của anh hơn. Còn nữa, anh biết tỏng ông bà Dương không quá ủng hộ việc bọn họ thành đôi, hôm nay, thể hiện với hai cô chú ấy chút chút thì sau này muốn qua cửa hai cô chú ấy cũng dễ hơn. Tục ngữ nói rồi: ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ai lại làm khó dễ người đã giúp mình bao giờ.

Một mũi tên trúng hai đích.

"Anh..." Lẽ nào anh ấy là...

"Học Chính, cháu có say lắm không?" Thấy anh cứ dựa vào Phù Hiểu hoài, bà Tiêu hỏi với vẻ quan tâm.

"Cháu không sao." Đường Học Chính lắc đầu, cười đáp lời.

"Hôm nay, cháu cũng uống nhiều rồi. Hiểu Hiểu, con dìu Tiểu Đường đi." Bà Dương nói.

Tuy người anh sặc mùi rượu nhưng Phù Hiểu vẫn có cảm giác là anh không dễ say bí tỉ thế. Cô thấy nghi nghi nhưng cũng không nói gì.

Ông Tiêu và bà Tiêu đưa họ đến cửa khách sạn, đang nghĩ xem nên gọi ai đưa họ về thì một chiếc Hummer của quân đội đã dừng trước hai người, tài xế chỉn chu trong bộ quân trang đi xuống mở cửa xe. Đường Học Chính để Phù Hiểu và ông bà Dương ngồi ghế sau, còn anh thì ngồi vào ghế phụ. Ông Tiêu vờ ngạc nhiên, lén ngó biển xe, biển xe là: 京 V0.... [1] Ông không khỏi cảm thán, chàng trai này quả là kín tiếng, may mà có nhà thông gia chứ không thì hai vợ chồng ông cũng sẽ giống những người khác, chẳng bao giờ biết được thân phận của cậu ta.

Trên đường về căn hộ mà Dương Mật và Tiêu Nhiên thuê, bà Dương như sực nhớ ra điều gì, bảo: "Hiểu Hiểu, trí nhớ của cô tệ quá đi, Dương Mật có nói là đã đặt phòng khách sạn cho con rồi, khách sạn tên cái gì Lai ý nhỉ. Hay cô Dương đi khách sạn ngủ với con nhé, chú Dương con về ngủ nhà hai đứa nó một mình cũng được."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-82)