Hồn Kiếm và Tứ Đại Hộ Pháp
← Ch.31 | Ch.33 → |
"ba người nói gì vậy, cái gì mà truyền thuyết cơ" Linh Nhi khó hiểu.
"tương truyền thời thượng cổ, Nữ Oa tại đào hoa viên đã tìm thấy đá ngũ sắc để vá trời, cũng có người nói, hồn kiếm của Lãnh gia cũng đã quay về Đào hoa viên" Ngọc Nhi giải thích.
"ý cậu là ở đây có hồn kiếm của Lãnh gia sao" Thiên Vy bắt đầu hiểu chuyện.
"có thể" Ngọc Nhi không dám khẳng định.
"Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy" Tử Phong chợt cảm thấy bàn tay nhỏ bé mà mình đang nắm xuất hiện khác thường, nên quay sang nhìn nàng thì phát hiện tay trái nàng đang nắm lấy tay phải có vẻ rất đau đớn. , nàng rất đau, đau đến nổi không nói chuyện được
"tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ" Ngọc Nhi chạy lại bên cạnh quan tâm.
"Ân ca, huynh làm sao vậy" chợt Linh nhi cũng nhìn thấy Thừa Ân có biểu hiện khác thường nên la lớn.
"Ân ca" Thiên Vy và Linh nhi nhìn thấy Thừa Ân cũng giống tiểu Nguyệt bộ dạng rất đau đớn như không chịu nổi, nên chạy đến đỡ.
"chuyện này rốt cuộc là sao" Tử phong lo lắng hỏi Ngọc Nhi
"ta không biết, ta từ trước giờ chưa từng thấy họ như vậy bao giờ"
"nhìn họ có vẻ rất đau đớn, liệu có chuyện gì ko "Linh Nhi lo lắng hỏi.
"ta..." Ngọc Nhi còn chưa kịp trả lời thì đã bị một giọng nói cắt ngang.
"yên tâm, họ không sao đâu" giữa rừng hoa đào xuất hiện một cô gái thân vận bạch y, cả người toát ra linh khí
"ngươi là ai" mọi người lập tức đề phòng.
"Bạch....... Bạch.... Hổ, cô ta là...là Bạch Hổ" giọng của tiểu Nguyệt vì đau đớn mà nhỏ dần, đứt quảng.
"Bạch Hổ hộ pháp trong tứ đại hộ pháp" Ngọc Nhi từ nhỏ đã thân với hai huynh muội họ Lãnh nên tiểu Nguyệt vừa nói đã hiểu ngay.
"tiểu chủ nhân, người nhận ra ta sao" Bạch hổ nhìn tiểu Nguyệt cười dịu dàng.
"ta ...làm sao có thể quên cô được chứ, năm đó trưởng lão Lãnh gia đã từng cho ta xem qua bức họa chân dung của các người"
"chủ nhân, người rốt cuộc đã đến rồi, bọn ta ở đây chờ hai người rất lâu rồi" một hắc y nam tử từ một nhánh khác của vườn đào bước ra.
"ngươi là Huyền Vũ" Thừa Ân giọng nói hơi nhỏ do cơn đau làm ảnh hưởng.
"chủ nhân, xin lỗi vì làm hai người đau, nhưng đây là quy tắc, hai người nếu muốn đem hồn kiếm rời khỏi đây thì phải trải qua thử thách, đây chỉ là khởi đầu thôi" một hồng y nữa tử từ phía sau hắc y nam tử bước ra nói.
"hồn kiếm, hồn kiếm đã thất lạc thật sự ở đây sao, y mà cô mặc y phục đỏ, vậy cô là Chu Tước hả" Ngọc Nhi ngạc nhiên
"đúng vậy, ta là Chu Tước" hồng y nử tữ, cười tươi trả lời
"đúng vậy, nếu hai người họ có thể vượt qua thử thách, có thể mang hồn kiếm rời khỏi đây, vả lại bắt đầu từ hôm nay họ cũng chính là chủ nhân của tứ đại hộ pháp, bọn ta sẽ hết lòng tuân lệnh của bọn họ" cuối cùng là một nam tử, dung mạo xinh đẹp như hoa, khí thế bất phàm, như trích tiên thân vận thanh y xuất hiện đằng sau Bạch Hổ.
"thanh y, ngươi chắc là người cuối cùng, Thanh Long hộ pháp rồi" Thiên Vy nhìn lại, ba người kia ứng với tứ phương thần, vậy đương nhiên người này là người cuối cùng Thanh Long rồi.
"tứ đại hộ pháp đều xuất hiện cả rồi nhỉ" Thừa Ân cười nhẹ.
"hai vị chủ nhân, không biết hai vị có muốn đón nhận thử thách để tiếp nhận hồn kiếm không" Thanh Long hộ pháp bộ dạng lạnh lùng lên tiếng.
"bọn ta việc gì không tiếp chứ, thử thách thì thử thách" hai huynh muội nhìn nhau, cùng đồng thanh.
"tốt, hai vị bên này mời" Thanh Long dẫn đường, tiểu Nguyệt và Thừa Ân được mọi người dìu theo sau, được dẫn đến một ngôi mộ.
"đây là "tiểu Nguyệt nhìn vào ngôi mộ có chút ngạc nhiên.
"đây là mộ phần của Nữ Oa tộc trưởng lão các đời đầu" Chu Tước giải thích.
"hồn kiếm ở bên trong, hai vị mời" Thanh Long đưa tay mời, mọi người vừa định vào theo thì bị Bạch Hổ ngăn cản.
"chỉ có hai huynh muội họ thôi, các người không phải người của Nữ Oa tộc, không thể vào trong"
"tại sao chứ, bọn ta cũng muốn vào" Thiên Vy bất mãn
"đây là quy tắc" Huyền Vũ giải thich.
"ta mặc kệ quy tắc gì, ta phải vào cùng nương tử của ta" Tử Phong thái độ kiên quyết.
"Phong, yên tâm đi, thiếp không sao đâu, chàng cứ ở ngoài này chờ đi" tiểu Nguyệt nhẹ giọng trấn an.
"nhưng..."
"yên tâm có ta ở đây, muội ấy không sao đâu, huống hồ họ cũng không lấy mạng bọn ta đâu, cùng lắm thất bại không lấy được hồn kiếm, tay không rời khỏi đây thôi" Thừa Ân cắt ngang lời nói, dùng ngữ điệu chắc chắn nói, để cho y yên tâm
"nhưng......." Tử Phong vẫn còn có ý định kiên trì, thì Thanh Long hộ pháp đã lên tiếng khẳng định.
"yên tâm, thử thách không lấy mạng của bọn họ đậu, cùng lắm chỉ làm bọn họ bị thương thôi, nhưng đây là sứ mệnh của họ, họ nhất định phải trải qua thôi, các người không ai có thể giúp họ đâu"
"yên tâm, ta không sao đâu, chàng cứ ngoài này chờ đi" tiểu Nguyệt dịu dàng cười, nên Tử Phong cũng không biết nói gì hơn, thế là hai huynh đệ cùng tiến vào trong ngôi mộ, mọi người thì đều đứng ngòai chờ.
*********
Bên trong
"các ngươi đã đến rồi" hai huynh đệ vừa bước vào trong đã nhìn thấy một con Hắc Long đang nằm cuộn tròn trên đất, nó vừa mở mắt, một đôi mắt màu đỏ trong rất dữ tợn, giờ phút này đang nhìn chầm chầm vào hai huynh đệ.
"ngài là thử thách của bọn ta" tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi
"đúng vậy, cơn đau vừa rồi của các ngươi cũng là do ta gây ra, nó lấy đi linh lực của các ngươi, bây giờ trên người các ngươi chỉ còn võ công, nên các ngươi phải dùng võ để thắng ta, nếu không các ngươi không chỉ không mang được hồn kiếm rời khỏi đây, mà còn vĩnh viễn mất đi linh lực của mình nữa, thế nào bắt đầu được chưa"
"bắt đầu đi" hai huynh đệ nhìn nhau cười, xem ra hôm nay phải liều một phen thôi, trận chiến thế là nổ ra.
*****
Bên ngoài
"đã hai canh giờ rồi, tại sao còn chưa ra" Thiên Vy lo lắng hỏi
"ta làm sao mà biết a" Ngọc Nhi tâm trạng cũng đang rối bời.
"ta phải vào trong" Tử Phong nóng nảy định xông vào, thì bị Huyền vũ ngăn lại
"ngươi không thể vào"
"ta mặc kệ cái gì quy tắc ta nhất định phải vào"
"ngươi vẫn không thể vào"
"ra rồi kìa "lúc hai người đang tranh cãi thì Linh Nhi vui mừng hô to.
Mọi người nhìn thấy tiểu Nguyệt và Thừa Ân cả người đầy máu bước ra.
"Nguyệt nhi" Tử Phong lo lắng đỡ lấy tiểu Nguyệt.
"Tử Phong" tiểu Nguyệt chỉ kịp kêu một tiếng đã ngất đi trong vòng tay của Tử Phong.
"Nguyệt nhi, nàng đừng làm ta sợ, Nguyệt nhi"
"yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là kiệt sức ngất đi thôi" Bạch Hổ kiểm tra mạch tượng xong cười nói cho hắn để hắn an tâm.
"sao trên người họ toàn máu không vậy" Linh Nhi thắc mắc
"đây không phải máu của bọn ta, giết Hắc Long thần có sao không vậy" Thừa Ân hỏi Thanh Long
"nó chính là thử thách của các người, các người giết nó mới có thể ra khỏi đó, chúc mừng các ngươi đã vượt qua thử thách" Thanh Long phất tay, hai thanh kiếm của hai người ở chuôi kiếm xuất hiện hai mảnh ngọc bội long phượng.
"đó chính là hồn kiếm, bắt đầu từ hôm nay bốn người bọn ta trở thành thuộc hạ của hai người, tùy hai người sai bảo, chủ nhân" Thanh Long dứt lời, tứ đại hộ pháp đều quỳ xuống.
"tốt, bây giờ ta muốn rời khỏi đây, tìm một nơi tắm rửa nghĩ ngơi, sau đó lên đường bọn ta còn phải đi dự đại hội võ lâm nữa" Thừa Ân lạnh giọng ra lệnh.
"dạ, tuân lệnh chủ nhân" từ đại hộ pháp dẫn đường rời khỏi đào hoa viên, họ tìm được một thành trấn nhỏ nghỉ ngơi, đến tối, rốt cuộc tiểu Nguyệt cũng tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Tử Phong nằm bên cạnh mình.
"Tử Phong"
"nàng tỉnh rồi, có đói không, ta bảo người mang đồ ăn lên"
"không đói, ta đã ngủ bao lâu rồi"
"một ngày rồi, nàng có biết lúc nãy nàng làm ta sợ lắm không, sau này ta không cho phép nàng làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa "
"ta đã không sao rồi mà, hơn nữa ta cũng đã hứa sẽ không rời xa chàng, chàng yên tâm đi"
Hắn không nói, chỉ ôm nàng càng chặt, có trời biết, giờ phút nhìn thấy nàng mình đầy máu rời khỏi ngôi mộ, tim hắn như ngừng dập, hắn đã lo lắng biết dường nào, đến khi biết nàng không sao hắn mới yên tâm, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ cho tới sáng.
Sáng hôm sau cả đòan người khởi hành rời khỏi, lên đường tham gia đại hội võ lâm, nhưng trước mắt sóng gió chỉ mới thật sự là bắt đầu mà thôi.
********
"ngươi nói cái gì, tên nghiệt chủng đó còn sống" một trung niên nam tử tức giận đập mạnh lên bàn, cái bàn lập tức gãy làm đôi.
"vâng thưa chủ nhân, hắn hiện giờ chính là kỷ chủ của thất tinh kỳ, hơn nữa nghe nói hắn đã thành thân, thê tử của hắn chính là Phiên y nổi danh trên giang hồ gần đây, họ đang trên đường đến dự đại hội võ lâm" một hắc y nhân cung kính bẩm báo.
"tốt, 20 năm trước ta đã để hắn xổng mất, bây giờ hắn sẽ không còn cơ hội nữa, đâu, dặn người chuẩn bị đi, chúng ta sắp có khách quý rồi"
"dạ, chủ nhân" hắc y nam tử lãnh mệnh lui ra.
"Dương Thiên, chờ đi, ta sẽ nhanh chóng đưa con trai ngươi xuống dưới gặp ngươi" trung niên nam tử cười to nói.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |