Sự thật đau lòng
← Ch.173 | Ch.175 → |
Gió từ nơi nào thổi qua mang theo hơi sương và mùi cỏ lúc đêm, cơn gió ấy không chỉ là cơn gió mà còn mang theo khói, mang theo hơi sương mịt mờ, nhè nhẹ thoảng qua, luồn qua bàn tay nho nhỏ.
Bàn tay nho nhỏ?
Nàng cúi đầu nhìn, tay của nàng trở nên nhỏ như vậy, gầy như vậy từ bao giờ? Bàn tay nhỏ như chân gà, yếu ớt, ngón tay đầy mọt gỗ.
Mọt gỗ...
Mọt gỗ ở đâu ra nhỉ? Nàng nhớ là tay của mình vừa thon lại vừa dài, móng tay sạch sẽ, có bao giờ đầy mọt gỗ như thế này đâu?
Mọt gỗ lác đác rơi xuống đầu nàng, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu đen sì sì, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc của gỗ.
Như nghĩ đến gì đó, bèn cúi xuống nhìn cánh tay và đôi chân nho nho của mình, thấy sợi dây thừng buộc trên chân mình, lại nhìn bóng tối bao trùm xung quanh, mà cách đó không xa lại là cung điện, dưới mái đình cong cong có chuông gió kêu leng keng, tiếng chuông nhẹ nhàng vọng vào khoảng không nhỏ bé này, không biết ánh sáng của ngọn đèn nơi nào trong cung hắt tới đây, có màu tím nhạt, thấp thoáng, mỗi ngày đèn được thắp sáng ba canh giờ, từ giờ Dậu đến giờ Hợi, sau đó bị tắt đi, đến lúc đó nàng mới nằm trong bóng tối tĩnh lặng, ngọ nguậy một chút rồi chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ, không có đệm trải giường, không có gối đầu, chỉ có một chút vải bông rách nát bươm, nằm vậy trên mặt gỗ và trong bóng tối lạnh lẽo, mồ hôi ướt hết cả người, làm ẩm cả miếng gỗ lót ở phía dưới, lâu dài, miếng gỗ ấy cũng chuyển thành màu đen, đen như màu đen của vực sâu không thấy đáy.
Trong không gian oi bức nhỏ hẹp ấy còn vang lên tiếng muỗi bay vo ve, đốt người không ngừng, nàng không thể làm gì khác ngoài việc xoay người gãi liên tục, gãi cho đến khi mệt mỏi quá mà ngủ quên, ngủ được hai ba canh giờ lại bị tỉnh giấc vì quá nóng cả người cảm thấy khó thở, cứ phải há to mom thở như cá mắc cạn, cả người đầy những vết sưng đỏ, một nửa là rôm, một nửa là vết gãi ngứa để lại, dính mồ hôi, cực kỳ đau rát. Trên người nàng có rất nhiều chỗ bị hoại tử, một người bình thường không bệnh tật gì thế mà lại bị hoại tử.
Thế nhưng không thể than vãn, không thể đòi hỏi thêm chăn ấm, không thể đòi hỏi thêm cây quạt, không thể... đi ra khỏi chiếc tủ bị khóa chặt này.
Đúng, là một cái tủ.
Kể từ khi nàng biết đến thế giới này, vẫn luôn ở trong này, có lé sau này cũng sẽ phải ở trong tủ này vĩnh viễn.
Đứa trẻ sống trong tủ!
Cả thế giới chỉ là một chiếc tủ hình chữ nhật rộng một cánh tay, cao hai cánh tay này, không thể đứng, chỉ có thể co người, không thể ngủ thẳng người, phía dưới vải bông là một cái hố, cái hố vừa đủ cả người nàng.
Hoa cỏ thơm mát, chim chóc vui vẻ, tự do bay lượn, mùa xuân tươi đẹp ở bên ngoài. Tách biệt hoàn toàn với thế giới trong chiếc tủ này.
Có người gõ nhẹ trên chiếc tủ, ba tiếng gõ quen thuộc, sau đó mở ra một khe hở nhỏ, ném qua khe hở hai cái bánh bao vừa cứng vừa nguội.
Từ khe tủ nhìn ra, nàng thấy khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, nhưng có chút mệt mỏi vì trải qua thời gian dài phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng.
Đôỉ mắt nàng ta cất chứa đầy ắp những nổi đau, áp lực, lúc nào cũng như có giọt nước mắt sắp tràn ra, nàng ta nhìn nàng một cách chăm chú qua cái khe cửa ấy, từ trong đôi mắt ấy, nàng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của bản thân. Mọi thứ, đều quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức dường như đã khắc sâu vào tâm trí nàng, quen thuộc đến kinh ngạc, đột nhiên có một tia sáng trắng lóe lên, đánh tan tất cả tưởng tượng, đưa nàng từ trong giấc mơ trở về hiện thực.
Đó không phải là nàng của hiện tại.
Đó là Mạnh Phù Dao lúc năm tuổi, đó là Phượng Vô Danh lúc năm tuổi.
Vô Danh! Vô Danh!
Một người cung nữ vô tình được Hoàng đế sủng hạnh, sinh ra Hoàng nữ, nhưng không ai đặt tên cho Hoàng nữ ấy.
Không ai cho nàng cơ hội sống.
Bệ hạ lập Hoàng hậu mới, Hoàng hậu mới ích kỷ tham lam, không cho phép người khác được bệ hạ sủng hạnh, không cho phép bất cứ ai được sinh con cho bệ hạ, còn bản thân bà ta lại mỗi năm, sinh một đứa, những người phụ nữ trong hậu cung từ đó không thể sinh con, ai dám quyến rũ bệ hạ, dám sinh ra Hoàng duệ(*), đều sẽ phải nhận đến cái chết đau đớn nhất thế gian này.
(*) Hoàng duệ: Con của Hoàng đế.
Thế nhưng năm đó, Hứa Uyển, một cung nữ chải đầu trong cung của Doanh phi lại mang thai.
Không ai biết tại sao nàng ấy lại mang thai. Có lẽ, hôm đó Đế vương đi ngang qua cung điện, nhìn thấy cung nữ xinh đẹp đang xắn tay chải đầu, cánh tay lấp ló dưới ống tay áo, lộ ra làn da đẹp như ngọc liền muốn thị tẩm. Có lẽ, mấy năm nay Hoàng hậu năm nào cũng mang thai, lại không cho phép Hoàng đế tiếp xúc với các phi tử trong hậu cung, còn Hoàng đế đang trong thời kỳ sung sức lại không được làm gì, vô tình nhìn thấy cô gái thân hình mảnh mai xinh đẹp dưới bóng liễu, liền đẩy nàng ấy nằm xuống trên cỏ xanh...
Tất cả đều chỉ là giả thiết, vĩnh viễn không thể quyết định sự sống còn của một con người, giống như chuyện cũ về tòa cung đình màu đỏ kia, từ lâu đã thành tro bụi, không người nào có thể tìm lại được.
Mười tháng sau, trên thế giới này xuất hiện Phượng Vô Danh.
Nàng sẽ vĩnh viễn nhớ mãi lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới này như thế nào.
Nàng nhìn căn phòng tối không có ánh đèn, nàng nhìn thấy người phụ nữ mặt tái nhợt nằm trong vũng máu loãng, tự tay cắt đi cuống rốn cho nàng, nhìn thấy có một đóa sen ngọc nho nhỏ trôi trong máu huyết, nghe thấy người phụ nữ nằm trong chăn cắn răng để không kêu thành tiếng, ngửi thấy trong không khí toàn là mùi tanh của máu, cảm nhận được đôi mắt chứa đầy nước mắt của nàng ta chăm chú nhìn nàng, giọng nghẹn ngào: "Con ơi, đừng khóc, không thể khóc, nếu con khóc, chúng ta đều sẽ chết, mẹ xin con, đừng khóc."
Vì vậy, nàng là đứa trẻ duy nhất không khóc khi mới chào đời, vì mạng sống của nàng và người phụ nữ kia.
Sau đó, trong năm năm đau khổ, nàng đã từng nghĩ rất nhiều lẫn, có lẽ lúc đó cất tiếng khóc lên thì tốt hơn, đúng vậy, nên khóc chứ, chết đi có khi còn tốt hơn sống như thế này.
Lúc đó, tại sao nàng không khóc chứ?
Bây giờ, muốn khóc cũng không thể khóc nữa rồi.
Người mẹ của nàng ở kiếp này, từ đầu đến cuối đều có ý nuôi nàng trong một chiếc tủ.
Năm năm.
Từ lúc nàng ra đời cho đến lúc nàng năm tuổi.
Gió từ thế giới nào thổi đến, mang theo mùi của tro tàn và hương cỏ đêm, khói của những ngôi nhà đang nấu cơm, cỏ đêm đó là cỏ mùa xuân mọc trong gian nhà, xanh mơn mởn, vươn mình ra khắp mọi nơi, từng giọt sương trong suốt rơi xuống...
Có một lần, mẹ nàng thở dài, cúi đầu nói: "Con của ta... con đáng lý ra phải là Hoàng nữ, là người có cuộc sống tốt đẹp từ lúc ra đời... con đáng lẽ ra phải là Công chúa có địa vị cao quý nhất Hoàng tộc Toàn Cơ... Có những lúc ta không thể nào hiểu được ý trời... tại sao... tại sao chứ? " Mẹ nàng đứng dậy, có lẽ là đi đến giường, nhấc đệm lên, lấy ra thứ gì đó, đưa cho nàng từ dưới khe tủ.
Nàng cầm trong tay thứ nhỏ bé đó, màu xanh ngọc nhàn nhạt, trông có vẻ giếng hình đóa hoa sen, thế nhưng nàng lại cười mỉa mai trong bóng tối, chắc là bị sỏi thận nên mới như thế này.
Làm gì có ai gặp qua cô Công chúa nào ngậm sen(*) sinh ra lại phải nuôi ở trong tủ, một ngày chỉ được ăn có hai cái bánh bao nguội.
(*) Miệng ngậm sen: hay còn gọi là hàm liên, là điềm lành, trong hoàng cung có Công chúa ra đời mà miệng hàm liên thì là điều vô cùng tốt.
Nhìn thấy bông hoa sen đáng ghét đó, nàng chỉ cảm thấy mỉa mai mà thôi.
Nàng vung tay vứt đóa sen kia ra ngoài, mẹ vội vàng đỡ lấy, liên tục mắng nàng không biết giữ gìn nó, lại cẩn thận cất đóa sen đi, dựa vào tủ nói một cách đầy hy vọng: "Có lẽ sẽ có ngày, có thể dùng thứ này để chứng minh thân phận của con."
Thân phận? Thân phận là thứ vô dụng nhất thế giới này, nàng không cần làm Công chúa, nếu có thể dùng đóa hoa này đổi lấy tự do, nàng sẽ lập tức quỳ xuống trước nó.
Không chỉ là nỗi khổ không có tự do, phải sống trong bóng tối, phải chịu đói khát, vĩnh viễn không thể duỗi thẳng người, không thể được sống dưới ánh mặt trời, không thể nói, không thể phản kháng trên thế giới này có nỗi khổ nào mà màng chưa phải chịu, lại còn phải chịu cực hình này hàng ngày.
Hoa sen thánh khiết? Bẩn cả tay!
Nàng căm ghét cái điềm lành chết tiệt này vô cùng, từ bây giờ quên hết đi.
...
Nàng ngơi xổm trong cái mùi kì lạ kia, nhìn bàn tay đầy mọt gỗ, nhớ đen mùi da chân giò bị ngâm nước lần trước.
Mùi xung quanh đột nhiên thay đổi.
Thơm.
Một mùi hương rất kỳ lạ, ngửi qua như mùi hoa sen tuyết trên núi cao, lạnh lùng mà thơm ngào ngạt, khi thoảng qua thì toàn bộ mùi hương của thế giới đều phải nhường bước, chỉ còn lại mùi hương say lòng người ấy.
Nàng ngẩng đẩu, cố gắng ngửi, miệng mấp máy không thốt ra tiếng: Vua của các mùi hương.
Mùi hương càng ngày càng đậm, vốn mùi hương đấy đã xa, rồi lại đột nhiên rất gần.
Nàng hoảng sợ, chui rụt vào trong ngăn tủ.
Nàng vừa rụt vào, hương thơm này như đã xác định được vị trí, đi thẳng đến ngăn tủ.
Nàng càng hoảng sợ.
Mùi hương đó dừng lại trước tủ, nhìn từ dưới kẽ tủ, nàng thấy một đôi giày viền bạc vô cùng đẹp, cùng với một đôi chân không lớn, có lẽ là chân của một thiếu niên.
Nhìn đôi giày có vẻ quý giá, chẳng lẽ là vị Hoàng tử nào đó?
Nàng càng lo sợ.
Đứa trẻ gặp nạn được Hoàng tử tốt bụng cứu ra khỏi chốn đau khổ, đó chỉ là chuyện bịa của mấy người kể chuyện, khả năng lớn nhất xảy ra là mẹ bị phát hiện, và rồi phải chịu cái chết thê thảm nhất thế gian.
Đột nhiên cửa tủ được mở ra.
← Ch. 173 | Ch. 175 → |