Truyện:Phép Tắc Thượng Vị - Chương 063

Phép Tắc Thượng Vị
Trọn bộ 176 chương
Chương 063
0.00
(0 votes)


Chương (1-176)

Thật sự cảm thấy quá thẹn!

A a!

Hắn. Hắn. A! Không cần duỗi đầu lưỡi...

Quý Du Nhiên theo bản năng rụt người lại, lại bị Hàn Đình đè chặt hai chân, hoa huyệt bị nâng lên cao, toàn bộ hoa huyệt đều bị hắn ngậm vào miệng, dùng sức 👢·𝖎ế·𝖒 ⓜ·ú·𝖙.

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân lúc này giống như hộp thạch trái cây, được Hàn Đình điên cuồng 𝐥ⓘế-m hút mật nước trong cơ thể.

Hàn Đình chưa từng thực hiện khẩu giao cho phụ nữ, đúng hơn mà nói thì kinh nghiệm tình dục của hắn là rất ít, lần nói chuyện tình yêu duy nhất, chính là thời sinh viên.

Nhưng Hàn Đình rất thông minh, bất luận là trên phương diện công việc, hay là chuyện giường chiếu.

Hắn cẩn thận dùng đầu lưỡi khiêu khích hoa huyệt của Quý Du Nhiên, quan sát phản ứng т*♓*â*п ✝️*h*ể của cô, liên tục trêu đùa những chỗ khiến cô kịch liệt 𝖗.ê.𝐧 ⓡ.ỉ và 𝓇ⓤ·п rẩ·𝓎, điều này chọc cho 𝖙●♓●â●𝓃 т●𝐡●ể Quý Du Nhiên 𝐫𝖚*n гẩ*𝐲 không ngừng, phải cắn cái gối đầu, chỉ sợ nhịn không được mà thét thành tiếng, kinh động đến bà nội Hàn đang ngủ.

"Từ bỏ. Dừng lại. Hàn Đình. Ách a."

"Không cần sao? Vừa mới nãy không phải còn nói muốn lấy †𝖍â·𝖓 𝖙𝖍·ể bồi thường sao?"

Quý Du Nhiên mặt đỏ tai hồng xoắn thân mình, ý đồ đem hai chân khép lại, nhưng cô càng giãy giụa, Hàn Đình liền giữ cô càng chặt, sau lại trực tiếp cầm chặt 𝐦ô𝐧●ℊ cô, hết sức chuyên chú đem đầu lưỡi duỗi ra, đi thẳng vào bên trong, bắt đầu động tác thọc vào 𝐫*ú*ⓣ ⓡ*𝖆.

Không được. Thật sự là không được.

Cô chỉ muốn 👢.à.Ⓜ️ †.ì𝖓.𝖍 một lần cho thống khoái, ai ngờ đâu Hàn Đình lại không để yên cho hoa huyệt của cô như vậy? Tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông thuộc hệ văn nhã cấm dục như Hàn Đình lại vùi đầu 𝖑ïế●〽️ hoa huyệt cho cô, còn liến rung động đến mức này, Quý Du Nhiên liền cảm thấy đã đạt tới cao trào.

"Hàn Đình. Hàn Đình. Hàn luật sư. Tôi sai rồi. A, không cần ⅼ·❗·ế·𝐦 nơi đó! ~"

Hàn Đình dùng đầu lưỡi câu lấy điểm nào đó trong hoa kính, rồi lại tiếp tục 𝓃🌀-♓-ⓘ-ề-𝖓 ռ-á-🌴 chỗ đó.

Là nơi này sao? Thực mẫn cảm!

Hoa kính của cô vô cùng se khít, chỉ một đầu lưỡi thôi mà đã đưa đẩy khó đến vậy, Hàn Đình vô cùng kiên nhẫn trêu đùa, không ngừng ⓚí𝒸·h 𝐭·♓·íⓒ·𝒽 hoa huyệt của cô ⓒⓗ*ả*🍸 пướ*𝖈, bôi trơn đầy đủ thì mới có thể khiến cô không bị đau.

𝒯ⓗ.â.ⓝ ✝️♓.ể Quý Du Nhiên mãnh liệt 𝖗*ⓤ*𝓃 гẩ*🍸, cô kiều suyễn, đỏ mặt, đôi tay vô lực muốn đẩy đầu của Hàn Đình ra.

"Hàn Đình! Mau đứng lên. Tôi... tôi muốn tiết. A. Không được."

Đầu lưỡi Hàn Đình cắm trong hoa huyệt của Quý Du Nhiên đột nhiên cảm nhận được một trận co rút cực hạn, ánh mắt hắn tối sầm lại, đè lại cánh 𝐦.ô𝐧.𝐠 đang cố trốn tránh của Quý Du Nhiên, một luồng mật dịch ấm nóng bỗng chốc tuôn trào.

Mùi hương nhàn nhạt, nong nóng, không rõ là hương vị gì, nhưng lại khiến Hàn Đình cảm nhận được một sự ngọt lành.

Khóe môi câu lên, hắn dùng đầu lưỡi 𝐥❗ế·Ⓜ️ sạch sẽ làn mật dịch đó, lại ♓_ô_ⓝ hít 𝐥_𝐢ế_ⓜ trong 𝐥𝖎ế.〽️ ngoài toàn bộ khe huyệt của cô, sau đó mới ngẩng đầu rời khỏi hai chân của Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên bụm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Hàn Đình, da thịt trắng nõn lõa lồ bên ngoài lúc này đã biến thành màu hồng nhàn nhạt.

Cô cư nhiên bị Hàn Đình, dùng đầu lưỡi 🦵ïế●𝖒 đến cao trào.

Ánh mắt Hàn Đình không xê dịch mà nhìn chăm chú người phụ nữ đang thẹn thùng trốn vào trong chăn, hắn thong thả ung dung bắt đầu cởi đi áo sơ mi và quần.

"Sao vậy? Vị Nhiên Nhi tiểu thư của chúng ta khi nãy còn nói năng hùng hồn bây giờ đi đâu rồi? Đốt lửa xong rồi thì không nghĩ đến chuyện dập lửa sao?"

Quý Du Nhiên kéo chăn xuống, chỉ để lộ ra đôi mắt, nương theo ánh trăng lúc sáng lúc tối, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bộ dạng nơi đó của Hàn Đình, nhưng chỉ vậy thôi, cô cũng đã không nhịn được nuốt nước miếng.

Tuy rằng Hàn Đình dùng đầu lưỡi đã đưa cô đến cao trào một lần, nhưng sự hư không trong 𝖙.♓â.n ⓣⓗ.ể vẫn có chút không thể dẹp yên.

Nhưng nhà cũ của Hàn Đình thật sự không thích hợp để làm mấy chuyện h🅾️ⓐ●ⓝ á●❗ này.

"Hay là, hay là lần sau đi, đừng làm ồn ảnh hưởng đến bà."

Hàn Đình đưa tay chuẩn bị 𝐜.ở.𝖎 ⓠ.𝖚.ầ.𝓃 lót đi, nghe vậy nên ngừng lại.

"Ừ, cũng đúng."

Nói xong, hắn mặc lại quần áo, ánh mắt Quý Du Nhiên nhìn thấy, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có một chút mất mát.

Bỗng nhiên, chăn trên người bị hất tung, Quý Du Nhiên phản xạ có điều kiện co người lại, che ⓝ-ɢự-𝖈.

Một cái áo khoác tây trang với mùi hương nam tính nhàn nhạt phủ lấy người cô, ngay sau đó †𝒽â·ⓝ ⓣ𝖍·ể cô đã được Hàn Đình... nâng lên vai.

"Vào trong xe."

Cái, cái gì?

Cửa xe mở, Quý Du Nhiên bị Hàn Đình nhét vào ghế sau, sau đó cửa xe đóng khóa, cửa sổ xe bị làm mờ.

Hàn Đình lưu loát cởi bỏ cúc áo sơ mi, lấy đi áo khoác tây trang trên người cô, chôn đầu vào giữa bầu nhũ tròn trịa của cô gặm Ⓜ️ú·✞.

"A ân. Hàn Đình. Hàn Đình."

Quý Du Nhiên bắt lấy đầu tóc Hàn Đình, lớp da thật lạnh lẽo trên ghế dần dần lây nhiễm sức nóng từ 𝖙𝖍●â●𝐧 🌴h●ể của cô. Rất nhiều người đã gọi tên Hàn Đình, nhưng hắn chưa lúc nào cảm thấy tên mình lại được gọi dễ nghe như lúc này. Thân mình đột nhiên được nâng lên, Quý Du Nhiên đã được Hàn Đình đặt trên người hắn, lúc này đây cô chính thức cưỡi trên người hắn rồi, núm vú bị hắn dễ như trở bàn tay ngậm Ⓜ️·ú·† trong miệng, nơi khe huyệt vừa cao trào khi nãy đã đủ ẩm ướt, thế nhưng khi căn côn thịt đầy kiêu ngạo kia của Hàn Đình 𝖙𝐡â_𝐦 𝖓𝖍ậ_🅿️ vào, Quý Du Nhiên vẫn cảm thấy đau đến nỗi suýt bật khóc.

Trời ơi! Thật sự không thể để cô gặp một người đàn ông với kích cỡ bình thường được hay sao?

Hàn Đình một tay đỡ thân mình Quý Du Nhiên, một tay vuốt kiều nhũ ⓜ_ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_ⓘ của cô. Khuôn mặt tuấn dật luôn luôn phong đạm khinh vẫn thế nhưng lại đang cắn chặt hàm răng, mày nhíu lại, nhũ thịt trong tay đều bị niết thay đổi hình dạng.

Không phải đã bôi trơn đủ rồi hay sao? Sao vẫn chặt đến vậy.

Quý Du Nhiên ngửa đầu, trong miệng tràn ra tiếng r_ê_п г_ỉ thống khổ lại thỏa mãn, Hàn Đình đẩy côn thịt một đường ma sát với thịt non mềm bên trong hoa huyệt, ở mỗi nếp uốn lại ⓗ●⛎ⓝ●g 𝖍ă●п●𝐠 𝐧🌀♓.ℹ️.ề.п 𝐧.á.🌴, trực tiếp xỏ xuyên đến nơi sâu nhất của nhụy hoa, đỉnh đến tận cửa tử cung của cô.

Huyệt thịt xoắn chặt nỗ lực thích ứng với sự ✖️â●m п●𝖍ậ●𝓅 của côn thịt, 🌴ⓗ*â*n †*ⓗ*ể không ngừng tiết ra mật dịch, huyệt đạo căng chặt lúc này đã chậm rãi khôi phục sự co dãn 𝐦·ề·Ⓜ️ ɱ·ạ·1.

"Hàn luật sư, anh cắm đau tôi."

Quý Du Nhiên mếu máo, có chút làm nũng mà cũng có chút oán trách, cô cúi đầu ngắm nhìn hình ảnh Hàn Đình đang mê luyến gặm cắn tuyết nhũ của cô.

Không chỉ có đàn ông thích chinh phục phụ nữ, phụ nữ cũng tương tự thích chinh phục đàn ông, đặc biệt là dạng đàn ông cao lãnh như Hàn Đình, bỏ xuống bề ngoài lãnh đạm nho nhã, mà trầm luân phóng túng dưới ⓣ𝒽-â-ռ ✝️h-ể cô, điều này đã khiến nội tâm của Quý Du Nhiên đạt được thỏa mãn cực đại.

"Xin lỗi." Hàn Đình h●ô●𝓃 lên đầu vú cô, đỡ lấy eo cô, ôn nhu nói: "Có thể còn phải đau thêm một chút nữa."

Hắn cũng không định gấp gáp như vậy, nhưng tiểu yêu tinh quá mức câu người, զ_ⓤ_𝐲ế_ⓝ г_ũ hắn đến thế, hắn sao có thể nhịn nổi!?

Quý Du Nhiên triệt để cảm nhận được cái gì gọi là "Lật mặt nhanh như bánh tráng".

Hàn Đình nâng eo cô lên, suýt nữa khiến đỉnh đầu cô đụng vào trần xe, chỉ để lại phần quy đầu trong u cốc, sau đó lại nhấn mạnh người cô xuống, cắm toàn bộ đi vào.

"A~ ~ Hàn Đình ~~ Hàn luật sư ~~ nhẹ, nhẹ một chút a ~ đ·â·Ⓜ️ thủng! Muốn đ*â*𝐦 thủng~"


Quý Du Nhiên cao giọng thét chói tai, hai viên kiều nhũ bị rung lắc đến mức tưởng chừng bay ra khỏi cơ thể, vùng bụng bằng phẳng săn chắc nhờ được luyện tập của cô ẩn ẩn hiện lên hình dáng của một căn côn thịt.

Hàn Đình về căn bản là không làm ra mấy kỹ xảo dư thừa hoa lệ, đơn thuần là г●ú●t 𝖗●🅰️ đẩy vào, dùng duong vật cực lớn của mình đưa đẩy trong hoa huyệt cô.

Thân mình Quý Du Nhiên bị cắm không ngừng, khiến cô phải ngửa ra sau, cuối cùng bả vai trực tiếp đụng lên cần điều khiến số xe phía trước, cô vội vàng giơ tay ra sau bắt lấy cây cần nhằm ổn định †ⓗâ_ⓝ t𝖍_ể.

Ai ngờ đâu, tư thế này càng thuận tiện cho Hàn Đình 𝒸-ắ-ⓜ 𝖛-à-ⓞ, hắn mỉm cười, áo sơ mi chỉ thoát hai hạt nút, dường như không xứng với hành động mạnh mẽ thao lộng lúc này của hắn tí nào, khiến người nhìn cảm thấy thật sự là một cảm giác cuồng dã mà cấm dục.

Bàn tay to của hắn nâng cánh 〽️ô_ռ_𝖌 tuyết trắng của Quý Du Nhiên lên, côn thịt cương cứng mãnh liệt thao lộng.

Với tư thế này, toàn bộ phần lưng của Quý Du Nhiên treo trên không trung, nếu không phải nhờ cô luyện tập cho phần eo của mình được bài bản, thì chỉ sợ không giữ được 𝐭♓·â·п 𝖙♓·ể mà phải đổ sụp.

Vứt bỏ mọi chuyện phiền lòng, Quý Du Nhiên đắm chìm hoàn toàn vào trong nhục dục, toàn tâm toàn ý cảm thụ sự sung 𝖘ướп_🌀 từ người đàn ông đang rong ruổi trong 𝖙●𝐡●â●𝐧 th●ể cô, một chút lại một chút, 𝐤𝐡⭕á.❗ cả.ⓜ và dam dịch phảng phất như muốn đem cô hòa tan.

"A~ Hàn Đình! ~anh a~ muốn cắm ↪️𝐡.ế.т tôi sao?"

Hàn Đình không ngừng công kích vào điểm G mẫn cảm của cô, khác với đầu lưỡi mềm nhẵn, côn thịt lớn đã tạo sự c-ọ ×-á-𝐭 mạnh mẽ đến nơi đó, 🎋*í*c*h ⓣ*𝐡íⓒ*𝖍 Quý Du Nhiên muốn điên người, liên tiếp từng đợt ⓚ●𝒽🔴á●ï 𝐜●ả●〽️ mỹ diệu như muốn thổi bay 👢●i●𝓃●𝖍 ♓●ồ●𝖓 của cô.

Thân dưới của Hàn Đình không ngừng ra sức thao khe huyệt mẫn cảm của Quý Du Nhiên, đồng thời đôi mắt phượng ẩn tình ôn nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu chặt vì cao trào của cô.

Tiếng ⓡê*𝐧 г*ỉ lúc đầu là thống khổ của Quý Du Nhiên dần dần chuyển thành tiếng rên mị hoặc dam đăng, bọt nước tràn ra khóe môi, các tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên không cách nào ngừng được.

"Tới rồi ~a~ Hàn Đình! Tôi tới rồi a!"

Mỗi một giọt 𝐦á●ц đều hừng hực sự hưng phấn, tiếng thét chói tai cùng nước mắt chảy ra cũng không đủ phát tiết sự vui 💰.ư.ớ𝓃.ℊ nơi 𝖙*♓*â*𝐧 🌴ⓗ*ể, Quý Du Nhiên chỉ có thể gắt gao bắt lấy lưng ghế, được sự đưa đẩy ngày càng thông thuận của Hàn Đình làm ra từng đợt từng đợt cao trào.

Rốt cuộc, Quý Du Nhiên không có sức lực để giữ lấy thân ghế nữa, cô từ từ ngã xuống. Hàn Đình đã kịp thời ôm chặt lấy cô, tiếp đó lại đè cô vào ghế sau, hắn bóp eo nhỏ Quý Du Nhiên, hàng môi mím lại, dưới thân 𝖓ⓗấ.𝓅 n♓.ô mãnh liệt thêm gần trăm cái mới chấp nhận phun ra.

Chỉ mới một lần, mà đã khiến Quý Du Nhiên bủn rủn cả người.

Hàn Đình 𝐡●ô●𝐧 lên cánh môi cô: "Mệt mỏi?"

Quý Du Nhiên gật đều liên tiếp: "Mệt mỏi, tôi mệt mỏi quá, chúng ta trở về đi."

Hàn Đình hơi hơi mỉm cười: "Nhưng tôi còn chưa có xong."

Quý Du Nhiên hoảng sợ trợn to mắt: "Tôi... tôi có thể xong được không?"

Hàn Đình ☑️ⓤố·✝️ ✌️·ⓔ mái tóc mướt mồ hôi và khuôn mặt của người phụ nữ dưới thân mình, hẩy nhẹ côn thịt đã thức tỉnh đặt trước hoa huyệt của cô.

"Ai nói đồng ý với em là chỉ làm một lần vậy?"

A không cần a!

"Hàn luật sư. Hàn luật sư tha tôi đi. A ~"

Ngoài xe, tiếng mưa rơi tí tách.

Bên trong xe, tiếng 𝖗ê●𝓃 г●ỉ chống cự dần dần lại biến thành tiếng kêu mị hoặc nhân tâm.

------oOo------

Chương (1-176)