Ảo ảnh trở thành sự thật
← Ch.07 | Ch.09 → |
Tôi mất phương hướng thẫn thờ đi trên đường, tay ko tự chủ sờ lên bụng. Ở nơi này, một sinh linh bé nhỏ đang ngày ngày tồn tại, nó hiện hữu là vì mục đích cứu vớt mạng người, hai mạng người đồng giá. Còn tôi? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ gánh chịu những gì mà họ ko cần phải gánh lấy. Vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Tu Nghệ cùng với khuôn mặt thất vọng của ba, trong làn nước mắt mơ hồ của tôi chợt hiện về, rốt cuộc, bọn họ đều trăm miệng một lời đối với tôi nạt nộ "Cút!"
Cắn môi ko để cho nước mắt chảy xuống, vì nước mắt chỉ làm cho tôi cảm thấy hối hận về quyết định của mình. Trời dần dần sẫm tối, tôi lại ko có nơi nào để đi, hai con người tức giận kia đã hoàn toàn đem tôi đẩy về nguyên hình, tất cả mọi ngụy trang đều tan rã. Ko biết đi đâu, cuối cùng, tôi đành ngồi xuống băng ghế dài ven đường, chân vô lực run rẩy
Tôi co rúc trên ghế dài, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống da tôi đau nhói. Trong hoảng hốt, hình như tôi nhìn thấy được gương mặt lo lắng của Bạch Tu Nghệ, haha, nhất định là tôi đang nằm mơ rồi. Trong mắt hắn, tôi chỉ là một kẻ vì đồng tiền có thể bán đứng cả bản thân mình, buổi sáng ngay tại thời điểm hắn ném tờ chi phiếu xuống mặt đất, tôi đã biết hắn ko bao giờ......... ko bao giờ có thể nhìn nhận tôi được nữa. Vì thế chuyện này, sẽ ko có khả năng xuất hiện trước mặt tôi
Ảo ảnh cũng tốt, tôi ko có chút băn khoăn đối với ảo ảnh của hắn buông thả mình một lần. Tôi vừa khóc, vừa cười ko ngừng tủi thân kêu lên
"Tôi ko có bản đứng mình, ko có............"
"Ba, ba đừng thất vọng, con.......... con chỉ muốn cứu em gái"
"Bạch Tu Nghệ, anh xem thường tôi, được, tôi.......... tôi ko cần!"
"Ha ha ha, nhóc Diệp, chị hai cuối cùng cũng kiếm được tiền làm phẫu thuật cho em rồi, nhưng mà, chị thật đau khổ nha"
Ba, ba đừng đuổi con đi, đừng đuổi con đi....... ."
"Con, ko có chỗ nào để đi nữa rồi"
Rốt cuộc, tôi khóc cũng ko nổi, gọi cũng ko xong. Tôi nhào tới lòng ngực ấm áp của hắn, chỉ là ảo ảnh mà cứ như thật a............
Khát quá, tôi mệt mỏi chậm chạp bò dậy tìm nước uống, lại phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Nhìn nhìn bốn phía, nơi này là Bạch gia. Đầu tôi ko khỏi hiện ra hình ảnh ảo ảnh của Bạch Tu Nghệ............
Cửa nhẹ nhàng "kẽo kẹt" đẩy ra, tôi vội vàng trở về giường, nhắm hai mắt lại. Tôi ko biết mình tại sao lại muốn làm như vậy, chỉ đơn thuần là tôi ko muốn đối mặt với bất cứ kẻ nào
Khoảng giường bên cạnh đột ngột thỏm xuống, là có người ngồi xuống bên cạnh tôi
"Tại sao ko nói cho tôi biết?" Giọng nói thật ấm áp
Bạch Tu Nghệ?! Lòng ko khỏi run rẩy
"Đồ ngốc, sao ko nói ra sớm 1 chút, tôi sẽ giúp cho cô" Tay của hắn chậm rãi xoa mặt tôi
"Cô....... lại là mẹ của con tôi, loại quan hệ này tôi thật có chút ko biết nên tiếp nhận như thế nào" giây tiếp theo, hắn vừa nói vừa tự giễu "nhưng kì lạ là, tôi cũng đang dần dần thích ứng" Bạch Tu Nghệ nhìn người ngủ say nói hết
"Chuyện buổi sáng, tôi rất muốn đánh mình 1 trận. Tôi cũng ko biết tại sao mình làm vậy, ko hề suy nghĩ đã hành động.......... thật xin lỗi"
Sau khi Bạch Tu Nghệ rời khỏi phòng, tôi lặng lẽ mở mắt. Cái ảo ảnh kia thật chân thật, vậy ra hắn cũng biết rồi. Mọi chuyện.
Một lần nữa đối mặt với nàng, hắn lại muốn lúng túng nói ko ra lời, nhưng hắn lại cố tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, vô tư tự tại. Hắn tuyệt đối là một diễn viên trời sinh
Buổi sáng khi tôi vừa ra cửa, Bạch Tu Nghệ đã ngồi ở trong xe thò đầu ra
"Đừng chần chờ nữa, nhanh lên 1 chút"
Tôi chỉ chỉ vào cái mũi mình
"Tôi?"
"Nói nhảm"
Tôi bàng hoàng ung dung đi qua, trong lòng ko ngừng nói thầm, rõ ràng là phải do tài xế đưa đi
"Thắt dây an toàn" Hắn tỉ mỉ giúp tôi thắt dây "Bây cô là mẹ của con tôi, nếu như cô ko có chăm sóc tốt cho nó, thì cô chết chắc rồi"
Trong miệng thì uy hiếp, nhưng động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng
Tôi nghiêng đầu hoài nghi nhìn hắn "Anh ko sao chứ?"
Bạch Tu Nghệ khởi động xe máy, thờ ơ hỏi "Là sao?"
"Có cảm giác như trong "bữa tối cuối cùng", JuDas phản bội Jesus" Tôi đàng hoàng nói ra cảm giác trong lòng
"Tôi thật hoài nghi, nuôi cô lớn đến như vậy, hẳn ba mẹ cô cũng ko phải người bình thường"
"Họ....... . có thể sẽ ko nuôi tôi nữa rồi........." Tôi quay đầu hướng về cửa sổ, trong đầu hiện về hình ảnh thất vọng của ba ngày hôm qua
Bạch Tu Nghệ quay đầu nhìn tôi
"Có 1 số việc, sớm muộn gì họ cũng sẽ hiểu, hiện tại chỉ là nhất thời ko tiếp nhận được"
Hi vọng là chuyện sẽ cứ như hắn nói đi. Bất tri bất giác xe đã đến cái chỗ tôi thường xuyên hay xuống, nhưng mà hắn ko có ý dừng lại. Tôi ko giải thích được nhìn hắn
"Sao ko dừng lại?"
Hắn lúng túng quay mặt đi
"Quên rồi"
"A" Tôi hiểu rõ gật đầu, nghĩ lại thấy hắn nói cũng có lý
Ko chút nào bận tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chở tôi đến cổng trường. Nhìn mọi người xung quanh chỉ trỏ vào chúng tôi, cảm giác thật ko thoải mái, còn hắn thì dường như đã quá quen với ánh mắt của mọi người. Bởi vì tôi quá chăm chú nhìn người xung quanh, mà đi ko cẩn thận đã đụng vào 1 chiếc ô tô
Bạch Tu Nghệ vội vàng đi tới
"Sao rồi? Có bị thương ở đâu ko?"
Từ trên mặt đất, tôi lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi đường
"Ko có chuyện gì"
Hắn vẫn chưa bỏ qua, còn nhỏ giọng nói
"Cô dám làm tổn thương đến con tôi, tôi sẽ ko bỏ qua cho cô"
Biết sự quan tâm xuất phát từ tình phụ tử, trong lòng tôi có chút chút cảm giác mất mát, nhưng tôi lại ko muốn tìm hiểu thêm
Nhìn thấy tôi ko sao, hắn thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên nắm lấy tay tôi
"Thật ko biết còn người nào hậu đậu như cô tồn tại trên đời này ko"
Trong tay truyền ta một cảm giác ấm áp, khiến tim tôi ko tự chủ cũng rung động theo. Cho dù giờ phút này, hắn muối nắm tay tôi dắt đến Địa Ngục, tôi cũng sẽ ko chút đắn do suy nghĩ mà đồng ý đi theo, cái cảm giác như vậy thật quá đáng sợ ..........
← Ch. 07 | Ch. 09 → |