Kết thúc nhị
← Ch.150 | Ch.152 → |
Niếp Ngân không thèm nhắc lại, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương, hắn có một dự cảm rất mãnh liệt, rất mãnh liệt...
Trực thăng dừng ở trên không trung, Niếp Ngân đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn trời, hắn không hề chớp mắt, trái tim lại bắt đầu đập mạnh liên hồi.
Rất nhanh, cửa khoang thuyền mở ra, từ bên trong có một người ló ra, một cô gái có mái tóc ngắn, trực thăng dần hạ xuống, sau đó hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía sân biệt thự, cùng chạm vào ánh mắt người đàn ông trong sân.
Niếp Ngân chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người mình đang bay nhảy, trong lúc nhất thời, hắn lại hoài nghi hai mắt mình xảy ra vấn đề. Là Thanh Nhi, là bóng dáng của cô...
Ánh mặt trời đỏ chiếu lên thân thể cô, hai má cô cũng ánh hồng, cô mặc một bộ váy vẫn xinh đẹp như cũ, cũng khó trách, hằng ngày cô rất thích chạy nhảy, nhưng hôm nay, cô lại đứng ở trên trời, lẳng lặng tại kia, xinh đẹp như tiên giáng thế.
Xa cách như ngăn bởi thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cô và hắn cùng gặp nhau, Niếp Ngân lại tạ ơn trời, hắn chưa từng nghĩ tới thì ra ông trời lại chiếu cố hắn như vậy.
Lãnh Tang Thanh ở trên cao nhìn hắn, hai cặp mắt nhìn nhau thâm tình rất lâu, khi trực thăng chậm rãi hạ xuống, Niếp Ngân không đi lên, hai chân như bị đóng đinh đứng tại chỗ, ông trời mới biết giờ phút này hắn không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động ảo mộng sẽ biến mất.
Cho tới lúc cô đi đến trước mặt hắn, nụ cười của cô vẫn đẹp như trước, nhưng đáy mắt lại lộ ra đau thương rõ ràng, cô nhìn hắn thật lâu rồi một lúc sau mới mở miệng --
"Ngày trước lúc em chưa đi, mỗi ngày đều rất tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ."
"Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều chăm sóc nó, chăm sóc nó cùng với em." Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp lộ ra run rẩy.
Đôi mắt Lãnh Tang Thanh gợi sóng lại hơi run run, sau đó nói: "Ngày trước lúc em chưa đi, bây giờ hẳn là đang ăn cơm chiều."
"Ừ, anh đang đợi em trở về để cùng dùng bữa."
"Ngày trước lúc em chưa đi, anh đã nói cây anh đào chỉ cần quá mấy ngày sẽ nở."
"Cây anh đào đã nở."
"Anh gạt người, hiện tại không phải mùa xuân."
"Tiểu đảo này chỉ có mùa xuân."
"Ngày trước lúc em chưa đi, anh đã nói chờ cây anh đào nở thì sẽ cùng em ngắm hoa."
"Ừ, anh nguyện ý ngắm cùng em cả đời."
Lệ đã che kín đôi mắt của Lãnh Tang Thanh, rốt cục tiếng của cô đã trở nên nghẹn ngào, "Ngày trước lúc em chưa đi, anh không có tiều tụy như vậy."
Niếp Ngân đến gần cô, nâng tay, vuốt hai má cô, sau đó nhìn cô rồi nói: "Đó là anh không tránh được tương tư."
"Ngân --" Trong nháy mắt, nước mắt lăn xuống hai má cô, Lãnh Tang Thanh ôm chặt lấy hắn, cùng lúc đó hắn cũng đưa hai tay ra đem ôm cô gắt gao vào trong ngực.
Tất cả các đặc công đều lui xuống, trong sân biệt thự chỉ có một đôi người yêu đang ôm nhau.
"Thanh Nhi, em có biết anh nhớ em tới nhường nào không." Niếp Ngân cúi đầu nói khẽ vào tai cô, lúc này hắn chỉ muốn nhét cô vào trong lòng, giờ đây lòng hắn ấm áp tràn đầy đến cỡ nào, loại hạnh phúc cùng thỏa mãn này hắn nguyện ý lấy tình tích cả đời để đổi lấy.
Lãnh Tang Thanh cũng nghẹn ngào đến mức nói không rõ ràng: "Em... Em cũng rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ... Ngân -- "
Niếp Ngân lại cúi đầu, hôn thật sâu vào môi cô.
Ánh chiều tà dần dần hạ xuống, chỉ còn ánh sáng mờ mờ chiếu vào đôi tình nhân.
Hai người chìm đắm trong niềm vui sướng, mặc kệ những thứ xung quanh --
"Này --" Từ trên trực thăng truyền tới một tiếng nói của người đàn ông, trong tiếng gọi lộ ra một tia chế nhạo: "Biết các người đang ân ái, nhưng cũng nên để ý những người bên ngoài một chút, tuy nói tôi ở trên không trung."
Lúc này Niếp Ngân mới nhớ tới, mới vừa rồi chỉ chú ý đến Lãnh Tang Thanh nên quên mất mọi thứ, ôm lấy Lãnh Tang Thanh rồi hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhìn xong thì hắn nhíu mày càng ôm cô chặt hơn.
Lãnh Tang Thanh lại đỏ bừng mặt, nói thấp giọng: "Ngân, đây là anh ba của em."
(anh ba là anh thứ hai nhé, anh cả cũng là anh hai)
Niếp Ngân nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lãnh Tang Thanh cắn cắn môi: "Anh cũng biết anh ba của em là bác sĩ, không có anh ấy thì bây giờ em cũng không về được đâu."
Niếp Ngân sửng sốt.
Lãnh Tang Thanh mấp mím môi: "Trở lại Lãnh trạch xong, đại ca liền nghi em không có thai, em nói nhưng anh ấy cũng không tin nên liền mời bác sĩ, may mắn anh ba trở về giúp em một lần, thật ra là chị dâu gọi điện cho anh ấy về, chị ấy luôn ở trước mặt anh cả em nói tất cả những phản ứng của em là mang thai, mà anh ba ở bên bệnh viện kia làm chứng nhận, anh cả mời bác sĩ tới, tất cả đều thống nhất là em có thai, anh cả nghe vậy thì cực kì tức giận không chịu thả em đi, sau vài ngày, chị dâu cưỡng bức anh ấy, rốt cuộc anh cả mới thỏa hiệp."
Niếp Ngân há to miệng, thật lâu sau mới phản ứng lại, đột nhiên sắc mặt lộ ra vui mừng, nói với cô khá kích động: "Thanh Nhi, em, em thật sự mang thai?"
"Ách..." Sắc mặt Lãnh Tang Thanh xấu hổ, nửa ngày không nói được câu nào.
Nhưng Lãnh Thiên Hi đang ở trên không trung thì nói lớn tiếng một câu: "Này, họ Niếp, cậu là đàn ông thì nhanh chân một chút, bằng không nếu anh cả mà biết tôi liên lạc với bác sĩ lừa anh ấy về chuyện Thanh Nhi có thai thì thể nào cũng làm thịt tôi, hai người kết hôn tôi không ý kiến, nhưng chỉ có một điều kiện, cậu nhanh chóng để Thanh Nhi có thai đi, tôi không muốn chịu tiếng xấu thay cho hai người đâu."
"Anh!" Lãnh Tang Thanh vừa thẹn vừa giận, dẫm một cái vào chân hắn.
Niếp Ngân có chút thất vọng, nhưng nghe Lãnh Thiên Hi nói thế, cũng nhịn không được mà nở nụ cười, sau đó nói to với hắn: "Cám ơn, anh yên tâm đi, anh sẽ không chịu tiếng dấu cho người khác đâu."
"Có lời này tôi an tâm rồi, sau còn gặp lại." Lãnh Thiên Hi nở một nụ cười đầy sáng lạng, khoát tay áo sau đó chui vào cabin, trong chốc lát trực thăng rời đi.
Lãnh Tang Thanh xoay người, lại gắt gao ôm lấy Niếp Ngân, trong lòng lại kích động, cô vừa mới nhìn ra phản ứng trong đôi mắt hắn, hắn thích trẻ con, thích trẻ con...
"Làm anh thất vọng rồi, phải không?"
Niếp Ngân nhìn cô, lại gật gật đầu.
Ánh mắt Lãnh Tang Thanh trở nên ảm đạm.
"Nhưng chúng ta cần có thời gian." Hắn vừa nói chuyện vừa ôm lấy cô: "Chúng ta không thể để anh của em mang tiếng xấu có đúng vậy không?"
"Anh--" Lãnh Tang Thanh đỏ mặt, lấy tay đánh vào ngực hắn: "Trứng thối."
"Trứng thối yêu tiểu ngu ngốc." Hắn nói nhỏ thân thiết một câu với cô, lại lấy ra một hộp gấm trong bộ tây trang, mở ra, bên trong đúng là một chiếc nhẫn kim cương xa hoa --
"Cái này đã đợi em lâu lắm rồi, Thanh Nhi, từ nay về sau em không được phép rời xa anh nữa, anh chỉ cho phép em tùy hứng một lúc thôi, sẽ không lại có lần sau đâu."
Lời này vừa nói xong, hắn liền trực tiếp cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, bá đạo mà chân thật.
Lòng Lãnh Tang Thanh vui mừng muốn đòi mạng, lại cố ý trừng mắt hắn một cái "Sao anh còn chưa hỏi ý kiến em?"
"Đứa ngốc." Ánh mắt Niếp Ngân nhìn cô càng trở nên mềm mại: "Em đã sớm đáp ứng gả cho anh rồi, không phải sao?"
Mặt Lãnh Tang Thanh lại càng đỏ hơn, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được mà cười phá lên.
"Làm sao vậy?" Niếp Ngân khó hiểu.
"Nhưng như vậy thì không tốt đâu." Cô nhịn cười.
Niếp Ngân khó hiểu.
Lãnh Tang Thanh lấy một phong thư từ trong hành lý ra đưa cho hắn.
"Đây là..." Hắn nhận lấy, mi tâm nổi lên càng nhiều chần chờ.
"Anh cả gửi thư cho anh." Cô che miệng cười.
Niếp Ngân ngây ngẩn cả người, ông trời, đầu năm nay đã có người hỏi thăm, định mở thư ra thì hắn thấy phong thư này đã được mở từ trước, hắn nhìn Lãnh Tang Thanh sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này chắc chắn đã xem qua, mở thư ra, những dòng đầu tiên toàn là những lời lẽ uy hiếp, nhìn đến chỗ giữa, Lãnh Thiên Dục viết: Niếp Ngân, tóm lại một câu, ngày sau nếu ngươi dám phụ lòng Thanh Nhi thì tất cả những lời trên đều không phải uy hiếp! Còn nữa, đừng tưởng rằng thông đồng với Thiên Hi là có thể lừa được ta, ta chỉ không muốn nhìn tiểu Tuyền lạnh lùng với mình mà thôi! Ngươi muốn kết hôn với Thanh Nhi, được, đem sính lễ thật lớn tới Lãnh gia, nếu không có thành ý thì đừng mơ tưởng cái gì!
Những dấu chấm than liên tục xuất hiện hẳn là không khó nhìn ra Lãnh Thiên Dục tức đến mức nào, từng nét chữ cứng cáp hữu lực cơ hồ có thể làm thủng cả giấy, Niếp Ngân không thể nghĩ tới Lãnh Thiên Dục sẽ biết được việc này mà còn phải bất đắc dĩ thoả hiệp mà đồng ý, trong lúc nhất thời cũng muốn nở nụ cười.
Lãnh Tang Thanh tiến lên, chỉ vào một chuỗi con số thiên văn ở trên mặt giấy, nhìn hắn rồi tủm tỉm cười: "Hiện tại anh đổi ý còn kịp nha, em thực đắt tiền."
Niếp Ngân nở nụ cười rạng rỡ, tay nâng lên nhéo cái mũi cô: "Anh còn có thể mua được đứa nhóc rất tốt như em." Lãnh Thiên Dục tức giận nhưng vẫn phải cho phép, xem ra thì hắn cũng có một mặt rất trẻ con.
"A --" Lãnh Tang Thanh ôm cổ hắn, hỏi một câu rất ngọt ngào: "Anh còn rất có tiền, xin hỏi giá trị con người của anh là bao nhiêu?"
"Này thôi..." Niếp Ngân nghĩ nghĩ nhìn cô cười không ngừng: "Em có biết anh luôn không có khái niệm, cưới xong, cái gì của anh cũng có nghĩa là của em, như vậy em đã hài lòng chưa?"
"Thật sao?" Hai mắt Lãnh Tang Thanh sáng như đuốc, vừa nghe đến tiền là rất vui vẻ.
"Chỉ cần em đừng trộm tiền rồi mang con anh đi du hành nước ngoài là được." Niếp Ngân liếc mắt một cái là đã nhìn thấu tâm tư cô, nha đầu này vẫn thực đơn thuần.
Hai má Lãnh Tang Thanh đỏ lên, bĩu môi nói: "Quỷ hẹp hòi."
Niếp Ngân lại ôm cô thật chặt, nói một câu xuống bên tai cô: "Cho dù muốn đi chơi, cũng phải có anh cùng đi."
Lãnh Tang Thanh nhịn không được phì cười, kìm chế không được mà nhào vào lòng hắn.
Hai người lại ôm nhau lần nữa, lúc này đây, rốt cuộc không còn ai có thể tách rời hai người họ.
Gió thổi qua làm lung lay những cành cây anh đào, tất cả đều xoay chuyển trước mắt họ, giống như cảnh đẹp mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau...
← Ch. 150 | Ch. 152 → |