Công kích tại lễ tang
← Ch.038 | Ch.040 → |
"Đây là có chuyện gì... Đã có kết quả chưa... Thật là vô vị..."Dưới lễ đài, mọi người bắt đầu bàn tán, chỉ có điều sự quan tâm đối với chuyện này càng nâng lên.
"Tôi nghĩ, bất luận thế nào, xin để cho tôi dâng lên đại ca một nhành hoa." Niếp Nhân Quân đứng lên, tràn đầy nghi ngờ mà đưa ra yêu cầu, bởi vì ông vẫn không tin, người nằm trong quan tài chính là Niếp Nhân Thế.
Quản gia La Sâm từ từ khom lưng, lúc này trong lòng hắn hiểu rõ ở đây hắn nhất định phải có chút giữ gìn lễ nghi.
"Niếp Nhân Quân tiên sinh, e rằng bây giờ không phải lúc."
Niếp Nhân Quân trừng mắt, khóe miệng hạ xuống, sớm hướng tới La Sâm mà đi tới, phía sau Niếp Ngân và Niếp Tích cũng đứng lên.
"Không phải lúc? Thế nào, loại chuyện này cũng phải nghe sự sắp đặt của cái người đầy tớ như ngươi sao?" Đang nói chuyện, tay ông đã đặt lên nấp quan tài.
"Tiên sinh! Tiên sinh!" Quản gia La Sâm bước lên trước đè quan tài lại, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thế nào cũng thấy sự giả dối.
"Hừ! Tôi ngược lại muốn nhìn, trong đây rốt cục có người không!" Vừa dứt lời, ngón tay Niếp Nhân Quân đã hãm sâu bịt cái khe hở, cánh tay gắng sức đẩy qua, bên trong quan tài trong nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người.
Không ai chú ý tới một tia đắc ý hiện ra trên mặt La Sâm.
Bên trong có một người nằm, vô cùng bình thản, cái bình thản này chỉ là hình dung về hơi thở của hắn, trên cổ hắn có vết tích của đạn bắn xuyên qua, trên mặt bên phải càng khủng khiếp hơn, rõ ràng là bị một viên đạn làm bị thương, ngũ quan cũng bị méo mó thành một đường, nhìn qua, vẻ bên ngoài đã được thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm qua, nhưng vết tích lưu lại không cách nào che đập hết.
Mặc dù cảnh bên trong quan tài đã hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể dựa vào đặc thù, nhưng liếc mắt một cái có thể nhận ra được, người chết này chính là Niếp Nhân Thế.
"Trời ạ!" Đột nhiên thấy tình hình này, cho dù xuất thân từ y khoa như Lãnh Tang Thanh cũng bị hoảng sợ.
Ánh mắt mọi người, có kinh ngạc, cũng có khó hiểu mà nhìn Niếp Nhân Quân.
Quả thực, ngoại trừ vài người của Niếp Nhân Quân bên này, biết ông vì sao làm ra hành động đó, thì chỉ còn lại quản gia La Sâm là biết chuyện gì đang xảy ra.
Niếp Nhân Quân kinh ngạc mà nhìn thi hài bên trong, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.
"Ngươi rốt cục là đang làm cái gì? Chẳng lẽ còn nghi ngờ Niếp Nhân Thế chết là giả?" Thời gian qua Isabella luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng có chút nóng nảy mà đứng dậy.
Niếp Nhân Quân không để ý đến sự bất mãn ở phía sau, bàn tay to di chuyển đến phần đầu của thi hài, ông muốn biết khuôn mặt Niếp Nhân Thế này, rốt cục có phải là thi hài thật không.
"Muốn hủy thi hài sao?"
Bàn tay to của La Sâm như gọng kiềm không biết nặng nhẹ mà nắm chặt cổ tay của Niếp Nhân Quân, sức lực giống như loài thú dữ, khiến cho tay của Niếp Nhân Quân không thể động đậy.
Phía sau Niếp Nhân Quân, Niếp ngân đã bắt đầu bước tới, dang tay bóp mạnh trên tay của La Sâm.
Ba người mãnh liệt đứng đối diện nhau, bây giờ mặc dù im lặng, nhưng ánh mắt chạm nhau phảng phất giống như một loại kinh hãi tới chín tầng mây, rung chuyển trời đất.
""Hủy thi hài?"
Một câu nói kinh động đến mọi người ở đây.
"Ngươi có gan nói lại lần nữa! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là nói năng bậy bạ!" Niếp Nhân Quân trừng mắt nhìn chằm chằm La Sâm, trong ánh mắt đầy sát khí.
"Rốt cục xảy ra chuyện gì? Niếp Nhân Quân, ngươi có thể nói rõ cho chúng tôi được không?" Isabella lần nữa đứng phía sau nghiêm khắc mà nói.
"Ha ha ha! Lão quỷ, vốn là ngươi giết Niếp Nhân Thế!" Đang nói chuyện, Niếp Nhân Hằng nghênh ngang mà đi tới bên cạnh quan tài, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn thoáng vào bên trong, nhưng không lộ ra một chút thân tình nào, sau đó hung hăng mà đậy nắp quan tài lại.
"Người đâu, đem bọn chúng bắt lại cho ta!" Niếp Nhân Hằng quát to một tiếng.
Hôm nay, tất cả mọi người chỉ dẫn theo người nhà qua đây, không mang theo vệ sĩ, ngoại trừ Niếp Nhân Hằng.
Nhận mệnh lệnh, bảy tám tên bảo vệ cấp tốc từ ngoài cửa lễ đường vọt vào.
Thấy tình hình này, tay trái Niếp Ngân đem Lãnh Tang Thanh nhanh chóng kéo ra phía sau giấu sau lưng mình, tay phải tràn đầy sức mạnh giống như chim ưng săn mồi, trong nháy mắt bắt lấy cổ họng của Niếp Nhân Hằng, nắm lấy cổ hắn.
Cùng lúc đó, Niếp Tích đạp lên ghế, phi thân đá hàm dưới của một tên bảo vệ, một cái xoay người tuyệt đẹp, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện hai cây dao găm, để lại trên cổ hai tên bảo vệ khác.
Tất cả mọi người bên trong lễ đường rối loạn, sửng sốt mà nhìn sự việc phát sinh, ngoại trử một người, hắn ngồi ở một góc của lễ đường, vẻ mặt không chút thay đổi mà xoay xoay cái bật lửa trong bàn tay, không thèm để ý đến chuyện gì, giống như không quan tâm, chỉ có điều càng giống như đặt mình vào thế của người ngoài.
"Ngươi có can đảm thì thử đi?" Ánh mắt Niếp Ngân như chim ưng, sắc bén mà nhìn hai mắt Niếp Nhân Hằng.
"Được rồi! Niếp Nhân Hằng, ngươi còn lo bên ngoài không đủ loạn sao?" Isabella lớn tiếng quát, âm thanh thực sự khiến cho mọi người im lặng.
Mà lúc này, Niếp Thâm đứng lên, đem cái bật lửa xoay xoay trong tay nhét vào túi, chậm rãi đi tới trước mặt Niếp Nhân Quân: "Có chuyện gì, đợi sau này giải quyết, tôi không tin bác hai lại là kẻ giết người." Đang nói chuyện, hắn đỡ Niếp Nhân Quân về chỗ ngồi, lại đi tới bên cạnh Niếp Ngân, nhẹ nhàng mà tháo tay anh trên cổ của Niếp Nhân Hằng, ý bảo anh buông tay.
Niếp Ngân không buông tay, ánh mắt cảnh giác mà theo dõi hắn, vẻ mặt lạnh lùng.
Mà Niếp Thâm này ánh mắt luôn lạnh nhạt, cũng không đối mặt với Niếp Ngân, chỉ ảm đạm lên tiếng:" Đại ca Niếp Ngân, coi như là cho chúng ta cơ hội để hiểu rõ sự thật đi."
Niếp Ngân từ từ buông tay ra, vẻ mặt trầm xuống, cười nhạt một tiếng.
Lãnh Tang Thanh ở phía sau anh, bất giác mà nắm chặt cánh tay anh, mặc dù cùng người đàn ông trước mặt còn có một khoảng cách, nhưng trên người anh có một loại tĩnh lặng, làm cho người khác có một chút lạnh lẽo đến tuyệt vọng.
Niếp Thâm xuất hiện, làm cho thời cơ càng kéo dài.
Vẻ mặt cao ngạo của Niếp Nhân Thịnh cha hắn mà ở bên cạnh bổ sung: "Đúng vậy, tình hình phát sinh quá đột ngột, rốt cục Niếp Nhân Thế xảy ra chuyện gì mà chết, cùng Niếp Nhân Quân có quan hệ gì?"
Đoàn người của Niếp Ngân về vị trí ngồi, vẻ mặt của mọi người lạnh nhạt, bọn họ hiểu rõ một điều, là chuyện này có chút kì lạ, chỉ có điều không rõ đối phương đang diễn trò gì.
Lãnh Tang Thanh vẫn nắm chặt tay Niếp Ngân, tiến đến bên tai Niếp Ngân, có chút lo lắng mà nhỏ giọng hỏi: "Ngân, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Niếp Ngân quay đầu thản nhiên mà nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng, không hề trả lời cô, xoay đầu lại, có chút suy nghĩ mà nhìn thẳng phía trước.
Ngay lúc nảy, Lãnh Tang Thanh vì Niếp Ngân vô thức mà đem cô kéo ra phía sau lưng bảo vệ cô, cảm thấy tim thật ấm áp, lạnh lùng lúc này, lại khiến cô tìm về với Niếp Ngân mà cô quen thuộc.
Cô nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm cánh tay anh, trầm tĩnh mà nhìn về phía trước.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |