← Ch.0086 | Ch.0088 → |
Giang Anh Tuấn hững hờ nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, liếc mắt sang.
Cũng xem như đã hiểu vì sao lại đuổi toàn bộ người hầu ra ngoài, cũng biết anh không dễ nói chuyện, không muốn mất mặt trước người hầu.
Anh không quan tâm những thứ này, rất lâu cũng chưa từng thả lỏng, mới uống mấy ngụm rượu mà cả người đã nóng lên.
Giang Anh Tuấn hơi lơ là, chỉ cho là do lâu không uống rượu nên trong chốc lát chưa quen.
Khó khắn lắm mới giúp ông cụ Chánh bớt giận, Trần Nhật Linh ưỡn ngực: "Anh Tuấn, em biết anh không thích em nhưng ông cụ Chánh dù sao cũng là người nuôi anh lớn.
Sao anh có thể nỡ lòng khiến ông tức giận như thế"
Trần Nhật Linh nhíu mày, liếc thấy sự không kiên nhẫn trên mặt Giang Anh Tuấn ngày ngày càng nhiều, lại tiếp tục mở miệng: "Anh Tuấn, hôn sự của chúng ta liên quan đến tình cảm giữa hai nhà, em biết bây giờ trong lòng anh vẫn còn cô Nhã Quỳnh nhưng tình cảm đều do ở chung ngày mà có, cũng cũng là người cùng anh lớn lên từ nhỏ.
Chẳng lẽ trong lòng anh không có em hay sao? Em khiến anh chán ghét thế đấy, hai tháng thậm chí ngay cả mặt cũng không cho phép em gặp mặt...' Có lẽ là nói đến chỗ thương tâm, hốc mắt Trần Nhật Linh bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh, long lanh như sắp rơi.
Giang Anh Tuấn nhìn xem Trần Nhật Linh, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự bực bội, đưa tay kéo cà vạt: "Sao, cô còn dám nói từ nhỏ lớn lên cùng tôi sao.
Cô vẫn luôn ích kỷ như thế, là Nhã Quỳnh thấy cô lẻ loi một mình cho nên mới kéo chúng tôi tới lại gần với cô.
Chỉ có Nhã Quỳnh là tốt, từ nhỏ cô ấy vẫn luôn quan tâm cô, không nhớ ân thì cũng thôi đi, thế mà cô lại còn đi khắp nơi gây phiên phức cho Nhã Quỳnh.
Cô cho rằng chỉ bằng thứ thủ đoạn này của cô, làm chuyện lén lút tưởng chúng tôi không biết sao! Thế nhưng Nhã Quỳnh đã ngăn tôi lại, không cho tôi thể hiện ra ngoài mà thôi.
Trần Nhật Linh, loại người ăn cháo đá bát không phải là cô đó sao"
Nói xong vội đẩy ghế ra đứng lên, cà vạt lỏng loẹt đeo trên cổ cũng không thèm để ý.
Ông cụ Chánh hiếm khi yên lặng, ngồi bên cạnh lần đầu tiên dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trân Nhật Linh.
Mặc dù trước nay ông ta chỉ để ý gia thất nhưng lại vô tình tìm kẻ phá nhà về, nếu không nể tình danh tiếng của Trân Nhật Linh ở bên ngoài không tệ, cộng thêm mẹ cô ta thật sự xuất sắc và nhà họ Trần không có đứa con thứ hai thì ông ta cũng sẽ không chấp nhận đứa cháu dâu này, xem ra bây giờ là thời điểm tốt nhất để suy xét lại.
Khi ông cụ Chánh nhìn Trần Nhật Linh với ánh mắt quan sát thì cô ta hoàn toàn luống cuống, cô ta có thể quang minh chính đại công khai xuất hiện ở trước mặt Giang Anh Tuấn và nhà họ Giang đều dựa vào ông cụ Chánh, nếu ngay cả ông cụ Chánh cũng dao động thì cô ta sẽ không còn một chút hi vọng nào.
"Anh Tuấn... Trần Nhật Linh bị ánh mắt của hai người ép đến không thở nổi, cô ta miễn cưỡng hít một hơi, nước mắt chảy xuống rồi nói với giọng nghẹn ngào: "Từ trước tới nay em chưa từng nghĩ em là người như vậy trong mắt anh, anh thích Nhan Nhã Quỳnh thì đương nhiên cô ta sẽ có hàng ngàn điều tốt trong mắt anh.
Em biết từ nhỏ các anh đã ghét em, nhưng em chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của các anh mà thôi, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ đi hại ai, em cũng khát vọng có thể cùng cười với các anh giống như Nhan Nhã Quỳnh, nhưng chẳng ai trong các anh cho em cơ hội đó!"
Từ trước tới nay cô ta luôn là người bị cho ra rìa, lúc Nhan Nhã Quỳnh không có ở đây thì nhóm các cậu chủ kia đều chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cũng bởi vì thế lực nhà họ Trân không lớn bằng nhà họ Nhan, cũng bởi vì vẻ ngoài của cô ta không đẹp bằng Nhan Nhã Quỳnh, vô số đêm tự hỏi tại sao lại không một ai có thể đưa ra đáp án cho cô †a.
"Biến, tôi không hề muốn nhìn thấy cô!"
Giang Anh Tuấn xoay mặt rồi nhấc chân muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng anh mới vừa bước ra một bước thì đột nhiên trước mắt tối đen, thân thể không thể khống chế ngã xuống đất, rõ ràng ý thức vẫn tỉnh táo nhưng mắt anh không mở ra được.
Anh giống như đã mất đi quyên khống chế thân thể và chỉ có thể nằm dưới đất mặc người chém giết.
← Ch. 0086 | Ch. 0088 → |