← Ch.02 | Ch.04 → |
Đêm ấy, rửa mặt xong, ta nằm trên giường, vẫn cảm thấy như đang trong mơ. Không gặp được mẫu thân và các muội muội, lòng ta trống rỗng, chẳng biết họ có nhớ ta không.
Ta khóc mãi rồi thiếp đi. Trong cơn mơ màng, ta cảm giác có người đẩy cửa vào, miệng lẩm bẩm: "Lạnh quá, lạnh chec mất!" Rồi người ấy nhấc chăn chui vào nằm cạnh ta.
Ta mở bừng mắt, thấy đó là tam ca.
Huynh ấy cũng vừa tỉnh, quay đầu lại nhìn ta.
"A!"
Ta theo bản năng hét lên, tam ca vội đưa tay bịt miệng ta lại: "Nhỏ tiếng thôi tiểu tổ tông, đừng có la!"
"Muội mà kêu lên, cả nhà đều biết, lúc ấy ta sẽ bị đánh chec. Muội muốn ta chec sao?"
Ta lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy thì đừng la nữa."
Ta gật đầu thật mạnh.
Huynh ấy buông tay ra, thấy ta không hét nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lăn một vòng xuống giường, kéo kéo lại áo, trông có chút ngượng ngùng.
"À... ta ngủ mơ, đi nhà xí xong quen đường về đây nằm ngủ."
"Muội... muội biết mà." Ta đoán là huynh ấy quen đường nên lỡ, bèn nói tiếp: "Đều tại muội không tốt, muội tới đây làm huynh không có chỗ ngủ."
Tam ca liếc ta, mặt đầy vẻ chán ghét, bảo: "Muội có gì mà tốt với không tốt? Đến bản thân mình mà còn bị bán đi."
Ta ngẩn người, nước mắt lập tức ứa ra.
Thật ra lúc ngoài ruộng huynh ấy nói vậy, ta đã muốn khóc, nhưng gắng gượng nhịn xuống. Giờ huynh ấy lại nhắc đến, ta càng không nhịn được.
"Ơ... sao lại khóc rồi?"
"Được rồi, ta sai, ta sai, xin muội đấy, đừng khóc nữa được không?"
Huynh ấy vội kéo tay áo lau nước mắt cho ta, nhưng lau thế nào cũng không hết. Huynh ấy sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng tại chỗ, rồi đột nhiên ngồi sụp xuống trước mặt ta, tự kéo tai mình, học tiếng c. h. ó kêu: "Gâu gâu..."
Ta ngây ra, dừng khóc, nhìn huynh ấy chằm chằm.
Mắt huynh ấy sáng lên, phấn khởi nói: "Hiệu nghiệm!"
Sau đó huynh ấy lại "gâu gâu" thêm mấy tiếng.
Ta không nhịn được, bật cười.
"Phù..." Huynh ấy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường, dùng tay áo quạt gió, than thở: "Không khóc là tốt rồi, dỗ trẻ con thật phiền phức."
"Muội không phải trẻ con, muội mười bốn tuổi rồi!"
Tam ca nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi bày ra vẻ mặt coi thường: "Muội, mười bốn tuổi? Nhìn cái vóc người này, bảo muội tám tuổi ta còn tin!"
Mũi ta cay xè, vội vàng muốn giải thích, nhưng nước mắt lại ứa ra: "Muội... thật sự mười bốn!"
Tam ca tự tát mình một cái, trách: "Ta đúng là nhiều lời. Được rồi, được rồi, muội mười bốn, ta sai, ta sai! Nhìn muội là biết ngay mười bốn tuổi mà."
Ta biết huynh ấy không tin, nhưng cũng chẳng thể giải thích rõ ràng. Ta quả thật nhỏ bé, gầy guộc, nhưng điều đó không phải lỗi của ta. Khi ta đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào ta cũng chẳng đủ ăn.
"Thôi được, mười bốn tuổi. Ngủ sớm đi." Huynh ấy liếc nhìn ra ngoài, thấp giọng bảo: "Ngày mai phụ mẫu không có ở nhà, ta sẽ đi bắt cá cho muội ăn."
Ta gật đầu.
Tam ca lại nhìn ta từ trên xuống dưới, như muốn nói chưa từng thấy ai mười bốn tuổi mà nhỏ thế này, sau đó khoác áo, rón rén bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ lén lút của huynh ấy, ta lại thấy buồn cười.
Tam ca vừa rời đi, từ gian phòng bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của nhị ca: "Đệ đi đâu vậy?"
"Đệ đi nhầm phòng. Đừng nói với mẫu thân đấy."
"Không dọa con bé chứ?"
"Gan bé lắm, chỉ... chỉ khóc một chút. Đệ thề, đệ đã dỗ muội ấy rồi."
Nhị ca bình thản đáp: "Ngày mai ta kể với đại ca xem huynh ấy xử lý đệ thế nào."
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, ta đã dậy. Vừa bước vào bếp, đã thấy đại ca đang rửa mặt.
Ta khẽ gọi: "Đại ca."
Huynh ấy "Ừ" một tiếng, xong liền ra ngoài. Một lúc sau, huynh ấy dắt xe lừa trở về.
"Đại ca, " ta ôm chiếc giỏ nhỏ đi ra, ngập ngừng nói: "Muội làm vài cái bánh, huynh mang theo nhiều một chút. Trên đường đi lẫn đường về đều cần ăn."
"Đây nữa, là nước." Ta đưa cho huynh ấy một bình nước.
"Ừ, cảm ơn." Huynh ấy nhận lấy, liếc nhìn tay ta, làm ta hoảng sợ, ta vội giấu tay ra sau rồi quay vào bếp.
Thực ra tay ta đỏ một mảng, lúc nhào bột không cẩn thận để nước sôi chảy vào.
Sau khi tiễn phụ mẫu xong, đại ca, nhị ca và tam ca đều ra đồng. Ta ở nhà một mình, giặt xong đống y phục liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Đang nhặt rau, đại ca bỗng trở về.
Ta vội ra đón, định lấy đồ từ xe lừa, huynh ấy đưa cho ta một chiếc lọ nhỏ.
"Đây... đây là gì vậy?" Ta ngạc nhiên hỏi.
"Thuốc mỡ, bôi vào tay." Huynh ấy nhét lọ thuốc vào tay ta, rồi dắt xe lừa đi mất."Ta đi trả xe cho đại bá, lát nữa về nấu cơm."
Nhìn lọ thuốc trong tay, lòng ta bỗng dâng lên cảm xúc ngổn ngang, không nói nên lời.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |