← Ch.35 | Ch.37 → |
Diệp Dực nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vạn Uyển, vẻ mặt nghiêm túc, "Bên trong phòng sân huấn luyện, đi thôi."
Vạn Uyển sờ sờ bụng, biết rất rõ mệnh lệnh này đã ảnh hưởng đến an nguy cuộc sống, "Hiện giờ em cần ăn cơm."
Diệp Dực ghé đầu nhìn ra bên ngoài một chút, lại ngó ngó vẻ kiên định quyết tuyệt của Vạn Uyển, gật đầu, "Được thôi."
Vạn Uyển hưng phấn đi theo phía sau Diệp Dực, cũng đến giờ cơm rồi, hơn nữa tình huống hôm nay đặc thù, trên đường nhỏ căn bản cũng không có người nào, Vạn Uyển đi theo phía sau Diệp Dực, nhìn người này bề ngoài lạnh lùng lạnh nhạt, kì thực bên trong lại XXOO, tâm tình vốn đang nhảy nhót lại dần dần chùn xuống, hiện tại đêm khuya yên tĩnh không có ai đi qua như vậy, thật sự là rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới nụ hôn sâu không lâu trước đây, trên môi bây giờ còn có loại cảm giác sưng tấy sâu đậm, phối hợp lạnh lẽo sau lưng, Vạn Uyển nhìn xung quanh, cố gắng bước nhanh.
Diệp Dực theo ở phía sau, kỳ quái hỏi: "Đói như vậy sao?"
Một câu hai nghĩa.
Vạn Uyển càng đỏ mặt hơn, trực tiếp chạy chầm chậm, "Nhanh một chút không được sao!"
Diệp Dực dẫn Vạn Uyển đi vòng qua chỗ ở tạm thời của cô, ở lối đi nhỏ đụng phải bà thím lúc đi bộ cùng với Diệp Ngôn chào hỏi, cười có chút lúng túng, bà thím bụng dạ thẳng thắn, che miệng lại gần Vạn Uyển và nói: "Chuẩn bị lúc nào thì kết hôn thế?"
Vạn Uyển quýnh lên, gợi đề tài quá mạnh mẽ nha! Liên tục lắc đầu, "Chúng con còn chưa tới mức độ đó, chỉ là bạn bè thôi."
Bà thím ra vẻ người từng trải, cười nhéo mặt Vạn Uyển rồi bỏ đi.
Trên mặt Vạn Uyển ít thịt như vậy, đột nhiên bị nhéo một cái như vậy nên có hơi đau, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Diệp Dực đã đứng ở cửa chuẩn bị mở cửa, lại càng bất đắc dĩ hơn, sao vẻ mặt lại thối như vậy chứ!
"Thủ trưởng, chúng ta còn chưa đi vào sao? Bụng của em đang rất đói!"
Đường đi bên trong đen hơn so với bên ngoài, Vạn Uyển lần này thật sự không thấy được vẻ mặt của anh, bây giờ cũng không đoán được anh sẽ nghĩ cái gì, qua thật lâu mới nghe Diệp Dực nói: "Vào đi."
Vạn Uyển lê nhẹ vào phòng, trong phòng cũng không lạnh lắm, xem ra là có người đã sớm tới đây mở máy sưởi, Vạn Uyển xoa xoa tay cùng mặt đã sớm bị đông cứng mới phát hiện cả mặt đều là đất, trong khe móng tay cũng có thể thấy dơ bẩn màu vàng đen.
Diệp Dực mang hộp cơm đi thẳng vào phòng bếp chuẩn bị hâm nóng món ăn, mượn ánh sáng mới nhìn thấy dáng vẻ đầu đầy bụi đất của Vạn Uyển, cũng có chút kinh ngạc dừng lại, trong nháy mắt hai người liền tạo thành hình thái mắt to trừng mắt nhỏ.
Vạn Uyển dù ngổn ngang thế nào cũng là một cô bé không câu nệ, bị một phái nam trưởng thành, còn là phái nam đã đẹp trai lại là loại hình ngưỡng mộ trong lòng nhìn chằm chằm, dù thế nào cũng là loại da mặt mỏng, lập tức giấu tay ra phía sau, kéo thấp viền nón sống chết xoa mặt.
"Nhìn cái gì vậy!"
Diệp Dực bưng chén cũng cảm thấy cô lúng túng, khẽ ho một tiếng ra ngoài, cho đến khi vào phòng bếp mới nói: "Em đi tắm rửa đi, anh mang cho em mấy bộ quần áo, áo ngủ ở dưới góc trái tủ treo quần áo."
Vạn Uyển nhanh chóng đá ủng quân nhân cứng rắn trên chân, cầm áo ngủ chạy về phía toilet.
Diệp Dực vẫn đứng ở chỗ tối cửa phòng bếp, nhìn cô dùng tốc độ trước nay chưa có chạy qua như bay, trên mặt đỏ ửng sáng rỡ chói ngời, không tự chủ bật cười.
Vạn Uyển cầm quần áo có chút do dự có nên tắm bây giờ hay không, bây giờ giữa hai người Diệp Dực đã không còn thích hợp xếp vào trong loại nhân vật không thể xâm phạm, nụ hôn kia, thở dài, có sự khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng, không có trằn trọc triền miên, tình ý yêu thương kéo dài, ngay cả trấn an tối thiểu cũng không có. Đưa tay sờ sờ đôi môi lần nữa, ngón tay lạnh như băng tiếp xúc đến môi hơi nóng, Vạn Uyển thổi phù một tiếng bật cười, nếu quả thật như chính mình nghĩ vậy thì không thể là Diệp Dực rồi.
Thả lỏng tâm tình, Vạn Uyển mở vòi hoa sen, quần áo hơi rộng nên cởi dễ dàng, nước nóng xối lên trên người rất thoải mái, Vạn Uyển cố gắng tắm lâu một chút.
Diệp Dực cũng đã sớm hâm thức ăn xong và đứng ở trong phòng bếp nhìn cửa toilet đóng chặt, không kiên nhẫn mà giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, sao tắm lâu vậy? Vừa định cất bước đi qua gõ cửa rồi lại dừng bước, hình như không được hay lắm. Sửng sờ một lát, nhìn thấy dáng vẻ bản thân do dự không chắc từ trên cửa sổ thủy tinh đầy nước, cam chịu sờ sờ cái trán, chỉ là một cô gái, lại có công lực nhiễu loạn lòng quân.
"Không phải nói đói bụng sao? Có ăn hay không?" Diệp Dực mới bắt đầu nói rất nhẹ nhàng, suy nghĩ một chút không đúng, lại tăng cao âm điệu thêm một câu.
Bên trong nửa ngày không có ai trả lời, Diệp Dực cau mày lui về sau hai bước, nhẹ nhàng gõ cửa, "Sao lại tắm lâu như vậy? Vẫn chưa xong sao!"
Vẫn không có ai trả lời. Diệp Dực có chút nóng nảy, không kìm hãm được mà nắm chặt quả đấm, đập cửa rầm rầm rầm, "Vạn Uyển, lên tiếng cho anh!"
Lập tức, bên trong từ từ truyền đến tiếng nói, mang theo lúng túng nồng đậm cùng tiếng nức nở, "Diệp...... Diệp Dực"
Diệp Dực lại xuất hiện cảm giác khẩn trương mà lần trước nghe cô ấy có thể bị thương nằm ở bệnh viện, trong phút chốc ngay cả bản tính xô cửa cũng không có, trong đầu hiện ra lúc này biểu tình muốn khóc của cô, "Vạn Uyển, em bình tĩnh đi!"
"Diệp Dực......" Diệp Dực có thể cảm thấy thanh âm của Vạn Uyển cách mình rất gần, tựa vào cạnh cửa.
"Nghe được lời nói của anh không?"
"Diệp Dực, Diệp Dực" Thanh âm Vạn Uyển gọi anh càng ngày càng yếu ớt, Diệp Dực sải bước về phía sau một bước, một đá nghiêng mới vừa đá đến giữa không trung thì nghe thấy Vạn Uyển lớn tiếng: "Thủ trưởng Diệp, em lại quên mang khăn tắm rồi!!"
Bên kia cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, dọa Vạn Uyển giật mình, tay chân luống cuống liền muốn mặc bộ đồ và áo khoác vừa rồi, quả nhiên tức giận, quả nhiên tức giận rồi!
"Vạn Uyển" Giọng nói Diệp Dực trầm thấp khàn khàn, Vạn Uyển nắm chặt van cửa chỉ sợ anh kích động tiến vào, "Anh không trị em, trong lòng cũng không thoải mái!!"
Từ lúc bước vào phòng tắm phát hiện mình quên mang khăn tắm thì Vạn Uyển đã bắt đầu nghĩ ra lời kịch để nói nhưng giờ lại phải nuốt vào như vậy.
Diệp Dực không nhịn được gõ cửa, tay lôi khăn tắm xoắn chặt, "Mở cửa! Anh đưa khăn tắm cho em!"
Vạn Uyển run rẩy mở ra một kẽ hở, đưa cánh tay ra, năm ngón tay mở ra chờ Diệp Dực chuyển đồ tới đây. Cửa mới vừa mở ra, Diệp Dực đã ngửi thấy mùi vị sữa tắm phái nữ đập vào mặt, hơi thở nồng đậm thuộc về Vạn Uyển lúc mới vừa hôn, Diệp Dực chưa bao giờ cảm giác dục vọng của mình quá mạnh mẽ, kể từ lúc lên trường quân đội sau đó chưa bao giờ nghĩ tới loại vấn đề này, nhưng mới vừa rồi một lát như vậy lại khiến cho tốc độ nhịp tim của mình cực kỳ bình thường cùng tuyến thượng thận kích thích tố tiết ra, ngay cả hô hấp vững vàng trước đây cũng trở nên dồn dập cùng nồng đậm.
Vạn Uyển đưa cái tay ra rất lâu mà không cầm được đồ, lòng nói Diệp Dực này khẳng định lại khó chịu rồi, cầu người không bằng cầu xin mình, vì vậy quơ quơ chung quanh.
Tay trắng noãn, chỉ cách một bức tường có mỹ nhân tồn tại.
Diệp Dực hít sâu bình phục tình cảm xông ra trong cơ thể mình, nhanh chóng đem khăn tắm vứt xuống tay Vạn Uyển, sau đó tựa vào trên bức tường lạnh như băng không nhúc nhích.
Vạn Uyển này không tim không phổi dĩ nhiên không biết ở bên ngoài có một vị tiên sinh đang phập phồng kịch liệt, chết tử tế không muốn mà nói câu: "Thủ trưởng, ngài thật tốt!"
Diệp Dực nhắm mắt lại, yên lặng kêu rên một tiếng, đáp một câu mơ hồ không rõ.
"Đoàn trưởng?" Đồng Niệm lúc này học thông minh, sau khi trải qua mấy lần gặp loại địa ngục, tiểu đồng chí Đồng đã hiểu rõ đoàn trường đại nhân anh minh thần võ nhà mình cùng em gái Vạn ở một chỗ thì nên mang theo giọng nghi vấn gõ cửa, hỏi thăm, rồi tiến vào.
Cặp mắt Diệp Dực nhắm chặt chợt mở ra, ba chân bốn cẳng đi tới cửa rồi kéo cửa ra, nghĩ thầm, quả nhiên là lính của mình, ngay cả thời điểm cũng nhắm chính xác như thế.
Đồng Niệm rất thận trọng với biểu tình của đoàn trưởng mình, cắn răng nghiến lợi, bộ mặt đầy máu, trán đổ mồ hôi, lồng ngực phập phồng, vì vậy, hoa lệ lệ mà hiểu lầm.
Diệp Dực cũng không để ý đến cậu ấy nhiều như vậy, không biến sắc mà liếc nhìn Vạn Uyển ở sau lưng đã ăn mặc chỉnh tề đi về phía phòng bếp, nhếch nhẹ đôi môi hỏi: "Bữa tiệc thế nào?"
Nói đến việc chính dĩ nhiên không thể qua loa, Đồng Niệm vô cùng tiếc nuối nhìn Vạn Uyển một chút lại xem xét Diệp Dực, "Đoàn trưởng, sư trưởng chỉ đích danh muốn ngài đến đấy."
Nếu chỉ đích danh rồi, thì cũng không có lý do từ chối, Diệp Dực gật đầu một cái, xoay người đi tới trước mặt Vạn Uyển.
Vạn cô nương mới vừa tắm rửa thay quần áo, toàn thân đều bị bao quanh bởi một tầng hơi nước lờ mờ, mùi thơm ngát của sữa tắm dưa tây lúc này đều được một vị thuốc trợ tình, khóe miệng khóe mắt đều là quyến rũ, thấy Diệp Dực đi tới, cười có chút xấu hổ, "Thủ trưởng có chuyện gì thì mau đi đi!"
Diệp Dực cúi đầu nhìn Vạn Uyển thu mình lại thành một cục, đưa tay nhẹ nhàng chạm sờ gương mặt của cô, lại nhanh chóng thu trở về, "Anh đi qua bữa tiệc bên kia, ăn xong rồi thì để đồ ở đây, muốn đi ngủ thì đi."
Vạn Uyển cười đến mức mặt mũi cong cong, liên tục gật đầu, "Đương nhiên rồi, em là khách mà! Ngài không cần gấp, đêm qua trời lại sáng, nên từ đâu tới, thì đến nơi đó chứ sao."
Diệp Dực còn muốn nói gì đó, đúng lúc bữa tiệc bên kia cho rằng Đồng Niệm không mời được Diệp Dực, nên phái mấy trại trưởng tới đây. Diệp Dực quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, không để lộ sơ hở kéo khăn tắm trên đầu Vạn Uyển xuống bao cô lại, "Đi thôi."
Vạn Uyển hiểu chuyện nên không có theo sau, nhìn một đám quan quân cấp trại trưởng vây quanh Diệp Dực trêu ghẹo, trong mắt Diệp Dực bình tĩnh như nước, nụ cười thâm trầm, nhanh chóng đóng cửa lại.
Vạn Uyển vốn rất đói, trải qua một trận ầm ĩ mới vừa rồi như vậy, dường như cũng mất đi khẩu vị. Trụ sở tạm thời dĩ nhiên không có Internet, TV duy nhất cũng không có mấy kênh, xem mấy bộ phim truyền hình chán đến chết, Vạn Uyển không nhịn được ném hộp điều khiển ti vi rồi bò lên giường. Không giống trong trí nhớ, trên giường lại không có mùi thuốc lá, Vạn Uyển không ngủ được ôm gối đầu trằn trọc trở mình, không chịu nổi cô đơn nên cô phát tin nhắn cho Lộ Ninh đã rất lâu không có liên lạc.
—— Lộ Lộ, không phải cậu xóa số của mình chứ?
Một phút sau, điện thoại di động kèm theo tiếng chuông chấn động, Lộ Nịnh trả lời điện thoại. Vạn Uyển thấp thỏm bắt máy, phải nói Diệp Dực là đáng sợ thứ nhất, Lộ Nịnh liền nhất định là thứ hai không nhường ai, phong phạm nữ vương đối với Vạn Uyển cũng không chút lưu tình nên đánh thì đánh.
"A lô ~" Giọng nói hơi run rẩy.
"Thôi đi, ít làm bộ với mình đi, cuộc sống của cậu trôi qua thế nào?" Lộ Nịnh mở TV ra, thanh âm luôn luôn lớn kinh người, Vạn Uyển thông qua ống nói cũng có thể nghe được bên kia có một kênh tiết mục giải trí vui vẻ ầm ĩ. Giọng nói cũng nhẹ nhõm đi không ít, "Như bình thường."
"Được Diệp Dực nuôi mấy ngày thì đã có bản lĩnh rồi? Dám mở miệng nói dối với cô nãi nãi mình sao!" Lộ Nịnh nhanh mồm nhanh miệng không để cho Vạn Uyển chiếm được một chút ưu thế, Vạn Uyển chỉ đành phải khai ra đầy đủ, từ bệnh viện về đến trong nhà rồi đến bộ đội, hồi báo đầu đuôi gốc ngọn như sổ thu chi.
Lộ Nịnh nhai kẹo cao su vừa nghe vừa chậc chậc, "Ban đầu mình nhớ được là mình coi trọng anh ta trước, thế nào chỉ trong thời gian chớp mắt là của cậu? Thật đúng là thần kỳ."
Vạn Uyển nhếch miệng không trả lời, tình huống hiện tại, còn nói không cho phép cái gì của tôi hay là của cậu, hai người lại đấu mấy câu, ngày mai Lộ Nịnh trực ban nên muốn ngủ sớm, đúng giờ xác định địa điểm thu điện thoại rồi chui vào chăn.
Vạn Uyển cúp điện thoại nhưng mà tí xíu buồn ngủ cũng không có, định lại mở TV ra kéo dài thời gian, đợi đến khi Vạn Uyển rốt cuộc có chút buồn ngủ, đã là rạng sáng lâu rồi, Vạn Uyển chui vào chăn kéo cổ áo lạnh, thỏa mãn lật người, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, điện thoại bên gối đầu rung lên, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Vạn Uyển trước tiên là mở tin nhắn ra. Tia sáng chói mắt làm cho mắt không thể lập tức thích ứng, Vạn Uyển nhắm một con mắt, híp một con mắt, chỉ thấy mơ mơ hồ hồ một cái tin nhắn cực kỳ đơn giản:
Anh đã trở về.
Giống như là theo bản năng, Vạn Uyển xốc chăn đi tới bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, cơn gió lạnh rét thấu xương đi vào, Vạn Uyển cũng hoàn toàn không quan tâm, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn người nào đó ở dưới lầu rõ ràng đã quá say, tựa vào bên cây hướng về phía bên này cười.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |