← Ch.11 | Ch.13 → |
Vạn Uyển ngừng thở, muốn đẩy Diệp Dực ra, ngược lại lại bị anh nắm cổ tay, trực tiếp đặt lên trên cổ.
"Diệp đại nhân! Anh giở trò lưu manh."
Diệp Dực chôn ở cần cổ của Vạn Uyển, Vạn Uyển cảm giác mình nghe được tiếng cười buồn bã của anh, "Anh cười cái gì?"
"Em cho rằng anh đang làm gì?" Diệp Dực nhíu mày.
Vạn Uyển hít không khí, lại hít, sau đó nói ra lời nói vô cùng hối hận, "Diệp Dực, anh yêu thích tôi sao?"
Không trả lời, Diệp Dực nghiêng qua hướng bên cạnh, nhắm mắt lại, ngủ rất ngon.
Có lầm hay không, uống rượu vào rồi giở trò lưu manh à!! Vạn Uyển xấu hổ, từ từ đẩy Diệp Dực ra, nhặt cái chăn rồi đắp lên trên người của anh. Đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, sau đó, điện thoại di động có tin nhắn tới.
Thân thể của Vạn Uyển cứng ngắc, rón ra rón rén bước qua xem tin nhắn.
Lộ Lộ: ngày giỗ của anh ấy, đi không?
Vạn Uyển kinh ngạc mà đóng tin nhắn lại, mở lịch ngày ra, thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy? Mất hồn mà dọc theo tường từ từ trợt xuống ngồi dưới đất, vốn tưởng rằng năm nay sinh nhật của anh, còn có thể cùng nhau trải qua.
"Nước ở đâu?" Không biết Diệp Dực tỉnh từ lúc nào, đứng ở trước mặt Vạn Uyển, mắt nhìn xuống cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Vạn Uyển cuống quít đứng lên, che giấu bi thương ở trong mắt và đi qua, "Tôi đi lấy nước ấm cho anh."
Vạn Uyển rót nước, chầm chậm đi tới bên cạnh Diệp Dực, "Trong đoàn làm thế nào để xin nghỉ phép?"
Diệp Dực nhíu mày, "Có liên quan đến quy định chế độ" Lúc nói chuyện còn mang theo men say, ánh mắt đều là sương mù.
"Đơn xin nghỉ phép có chữ ký của Phó Đoàn Trưởng thì có hiệu lực không?"
Diệp Dực lại trở về ghế sa lon, dáng vẻ nhìn như nhức đầu, một hồi lâu mới đáp, "Có"
Vạn Uyển ngồi lên trên mặt thảm, ôm đầu gối nhìn Diệp Dực say đến mơ mơ màng màng, lúc này không cho thì đợi đến bao giờ. Từ dưới đất bàn trà lấy ra một cuốn vở nhỏ, mở nắp bút, vô cùng lưu loát mà viết đơn xin nghỉ, sau đó run rẩy đưa tới, "Phó Đoàn Trưởng, ký tên ở chỗ này được chứ?"
Một tay đang che ánh mắt của Diệp Dực mở ra, hoàn toàn không phải là bộ dạng say khướt mới vừa rồi, tay cầm lấy rồi hơi híp mắt, lại khôi phục vẻ say, "Ừ"
Vạn Uyển hưng phấn, người say đều dễ giải quyết hết!
Diệp Dực ký tên xong, nhìn dáng vẻ đắc ý của Vạn Uyển, yên lặng mà thở dài.
"Phòng ngủ thế nào?"
"Hạng nhất đấy!" Vạn Uyển kéo cửa phòng ra, "Diệp đại nhân, hôm nay ngài nằm ngủ ở phòng ngủ đi, ghế sa lon sao ngài có thể ngủ được chứ!"
Diệp Dực để ly nước xuống, trực tiếp đi vào phòng, cái chăn tán loạn, thảm rõ ràng có mỡ đông, tủ đầu giường mờ tối cùng cửa sổ đã không nhìn ra là cửa sổ.
"Bình thường em đều tự tin như vậy sao?" Diệp Dực đem một đôi vớ của Vạn Uyển ném xuống giường.
Vạn Uyển nghiêng đầu, "Này tất cả đều là lỗi của quân diễn!"
Diệp Dực vén chăn lên, đổi mặt bên kia của vỏ chăn, giũ cho lông mèo phía trên rơi xuống, "Ngoại trừ giường này dày một chút cũng không có gì khác?"
"Không có"
Diệp Dực nhàn nhạt nhìn Vạn Uyển một cái, đi đến phòng khách cầm gối ôm đi vào, "Em cũng lên đi."
Vạn Uyển nắm cổ áo của áo ngủ, "Làm gì!!"
Diệp Dực cũng không trả lời, cởi áo khoác quân trang, rồi trực tiếp lên giường lật người ngủ thiếp đi.
Vạn Uyển đứng ở bên cạnh, rối rắm mà không thể nói nên lời, dao động cả nửa ngày, quả nhiên vẫn còn lạnh, chậm rãi len lén mà ôm thảm mỏng ra phía ngoài, đến ghế sa lon ngủ. Mới vừa nhắm mắt lại, đã cảm giác mình bay lên không.
Diệp Dực mặt không chút biểu tình mà ôm cô, "Là không có lỗ tai dài sao?" Ngực của anh cực kỳ ấm áp, Vạn Uyển hít mũi một cái, một chút mùi rượu cũng không có, ngay cả mùi thuốc lá ngày thường đều biến mất không còn một mống.
Điều kiện sinh hoạt trong lúc quân diễn đúng là không dễ, Vạn Uyển bị ôm chui vào chăn, mặc dù không có mùi của mặt trời, nhưng lại có nhiệt độ cơ thể của Diệp Dực. Vạn Uyển từ từ buông lỏng tay nắm chặt mép áo ra, ngược lại ôm lấy eo gầy khỏe mạnh của Diệp Dực, vùi vào trong ngực của anh mà ngủ thiếp đi.
Khó có được một cảm giác thật tốt.
Cảm thấy người bên cạnh đang di chuyển, trong chăn tràn vào một cơn gió lạnh, Vạn Uyển không nhịn được mà co rút vào bên trong, ý đồ ngăn cản không khí lạnh lẽo tiếp tục tập kích.
Diệp Dực mặc áo khoác, nhìn người bạn nhỏ Vạn Uyển cong miệng ngủ đến khuôn mặt đỏ rừng rực, thì không khỏi mỉm cười. Đưa tay đem cái chăn xõa tung ở bên cạnh dịch vào chặt một chút xíu, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi vào nhà vệ sinh.
Tất cả đều là đồ của phái nữ, trên bồn tắm thì có một hàng dài sữa tắm, dầu gội, che tóc, cái gì cần có đều có. Diệp Dực cau mày cầm lấy sữa tắm, đổ ra một chút ở lòng bàn tay rồi cúi đầu ngửi là mùi của hoa oải hương. Suy nghĩ thêm một chút vẫn là mở vòi sen ra.
Vạn Uyển mơ mơ màng màng đã cảm thấy có một bàn tay ướt nhẹp đụng lên mặt của mình, giơ tay lên cho một chưởng, "Làm gì vậy!!"
"Rời giường, ra thao trường." Diệp Dực nhanh chóng né sang bên cạnh.
"Ra thao cái gì chứ! Thiếu anh cực kỳ đi!" Vạn Uyển tức giận.
Diệp Dực nhìn cô chằm chằm hai giây, quả quyết vén chăn lên, rồi trực tiếp bế lên thả vào phòng tắm, "Là em tự mình cởi hay là anh giúp em?"
Vạn Uyển đối với cái chữ 'cởi' này vô cùng nhạy cảm, liền mở mắt."Tự tôi cởi."
Diệp Dực gật đầu, "Tự lực cánh sinh." Sau đó đóng cửa lại.
Vạn Uyển hận không thể hại chết mình, đây chính là tiếng người sao? Cái gì tự mình cởi, sắc không □ à!
Hung tợn mà đánh răng, tắm, cố ý ở trong phòng tắm vang lên lách ca lách cách, vì để cho lão hồ ly kia ở bên ngoài biết mình đúng là tắm, tuyệt đối không có lãng phí thời gian. Mục đích là kiên quyết không ra thao trường.
Vạn Uyển cô là ai chứ? Từ tiểu học đến cao trung rồi ra nước ngoài trước kia thể dục không phải nghỉ thì chính là thất bại, theo lời thầy giáo đã nhiều lần đảm nhiệm môn thể dục đều là, đứa nhỏ này trời sanh chính là con mọt sách.
Anh nói tôi một đứa trẻ 400m mà chạy một canh giờ, luyện tập không phải muốn chết à, còn không bằng trực tiếp từ trên máy bay nhảy xuống bị chết vừa nhanh lại lừng lẫy.
Lần thứ ba lúc đổ sữa tắm, thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Diệp Dực đứng ở trong nhà vệ sinh chỉ cách có một rèm, cầm đồ rằn ri mà Vạn Uyển nhét ở đáy giường, "Là em tự mình mặc hay là anh giúp em?"
Vạn Uyển tắt vòi hoa sen, "Diệp đại nhân, tôi tự lực cánh sinh."
"Rất tốt."
Vạn Uyển mặc xong bộ đồ rằn ri, quả thực là thê thảm đến độ không nỡ nhìn, nó vốn chính là vì nhét đáy giường mà ra đời, cho nên lúc cô Vạn mang số lớn nhất báo cho hậu cần, căn bản cũng không có nghĩ đến có một ngày mình lại nắm nó trên tay.
Nhìn Diệp Dực đã mang giày, Vạn Uyển xách ống quần di chuyển qua gần như là kéo ở trên mặt đất.
"Phó Đoàn Trưởng, anh xem đi, tối hôm qua tôi cũng đã chăm sóc cho anh" Vạn Uyển cười làm lành, "Thì không thể dàn xếp một chút sao?"
"Đơn xin nghỉ của em là anh phê" Diệp Dực ngẩng đầu.
Vạn Uyển hoàn toàn im lặng, đây chính là chênh lệch giữa hồ ly già trẻ có đúng không!
"Ngài không đi đổi bộ rằn ri sao?" Vạn Uyển xách quần lên, xách theo y phục đi xuống dưới lầu, nhìn Diệp Dực trước mặt mặc thường phục thật chỉnh tề, thì lại nảy sinh ra một kế mới.
Sau đó Đồng Niệm đứng dưới lầu, sắc mặt giống như ăn đại tiện đã cho cô đáp án
"Phó đoàn, y phục đã đưa tới."
Diệp Dực gật đầu, "Đem dây lưng của cậu tháo xuống."
Vạn Uyển cả kinh nhích đến gần
"A?" Đồng Niệm cả kinh mà lui về phía sau một bước dài, "Phó đoàn, bảo đảm về sau tôi không kêu em gái Vạn là em gái nữa."
Diệp Dực cau mày, "Cởi ra."
Đồng Niệm xoay người, ở trong sáng sớm vẫn còn bóng tối tháo dây lưng xuống, vẻ mặt như đưa đám mà đưa cho Diệp phó đoàn.
"Dùng dây lưng buộc quần lên, sau đó cùng phần lớn binh sĩ đi ra thao trường." Diệp Dực nói với Vạn Uyển.
Lúc này bạn học Vạn đang trao đổi ánh mắt tố cáo Diệp Dực tàn bạo với đồng chí Đồng, lại bị nói như thế, thì ánh mắt cùng chung chí hướng cứ như vậy bị chặt đứt.
"Không được sợ hãi nha! Đồng chí Đồng, cám ơn." Vạn Uyển lệ rơi đầy mặt.
Vạn Uyển đi theo Đồng Niệm tới bãi tập thì binh lính cũng đã tập họp xong rồi, Diệp Dực đổi thành huấn luyện đứng ở phía trước, nhìn lướt qua hàng ngũ cuối cùng Vạn Uyển đang nói chuyện với Tiếu Tồn Chi.
Ngoắc ngoắc tay gọi anh lính tới truyền tin, "Đem người đứng hàng cuối cùng tách ra làm hai."
Vạn Uyển cứ như vậy mà cách xa Tiếu Tồn Chi ngàn dặm vì đã nói với nhau, đợi lát nữa lúc quẹo cua thì cùng nhau chuồn mất.
"Đồng chí trẻ, tôi thật sự là không thể đứng cùng với cậu ấy sao?"
Đồng chí trẻ rõ ràng lộ vẻ hiểu sai rồi! Vô cùng nghiêm túc mà liếc nhìn Vạn Uyển và Tiếu Tồn Chi, "Nơi này là quân đội! Cẩn thận bị xử phạt."
Vạn Uyển 囧. Đàng hoàng đi theo cậu ấy đến hàng giữa quân đội, một đoàn toàn đàn ông không quen biết.
Thật là chua xót mà!!
Vạn Uyển nhớ lại lúc ở sơ trung có khóa quân sự thì chạy bộ sáng sớm thế nào, giống như nhớ đến, ở trước mặt lớp học thì như có một chút xíu hoạt động, nhưng sau lớp học thì tốc độ nhanh như rùa chính là đi, cho đến một vòng cuối cùng mới coi là chạy bộ. Nghĩ đến đây, Vạn Uyển nở nụ cười tự đáy lòng, nhìn một đòan nhiều người như vậy, khẳng định chắc cũng là như vậy.
Tiếng còi vừa vang lên, cả quân sĩ đều lấy tốc độ hành quân mà bắt đầu chạy như điên. Vạn Uyển kinh hãi!!! Đây không phải là người tập chạy à!
Đôi tay của cô Vạn bọc ở trong tay áo quá dài, lấy ra toàn bộ sức mạnh mới có thể miễn cưỡng đuổi theo đội được, hơn nữa mình lại ở vị trí chính giữa, nếu chạy chậm không cẩn thận sẽ bị người phía sau theo kịp dẫm lên.
Chạy được chừng 100m thì thở hổn hển hừ hừ, Vạn Uyển thương cảm. Từ vị trí chính giữa đến phía sau.
Chạy được 200m lại thở hổn hển thở hổn hển, Vạn Uyển tuyệt vọng. Từ phía sau đến phía trước của đội ngũ. Sau lưng không phải Diệp Dực thì là ai!!!
Vạn Uyển quay đầu lại nhìn Diệp Dực, anh đang xanh mặt nện bước vững vàng chạy tới chỗ mình, phía sau mang theo một đám đồng chí mặc rằn ri. Thấy sao mà giống đang đuổi giết, quá đáng sợ. Vạn Uyển giống như nước rớt khỏi tay áo, lắc lư mà chạy về phía trước, nhưng mà, ngay cả bóng dáng của Tiếu Tồn Chi cũng trở nên rất nhỏ.
Diệp Dực càng ngày càng gần, thì Vạn Uyển lại càng cuống cuồng hơn, quên mất phía trước là cái hố, trực tiếp ngã xuống. Rầm một tiếng, Vạn Uyển nghe được tiếng rắc rắc ở đầu khớp xương mình, quá nể tình mày rồi.
Phần lớn quân sĩ tiếp tục đến gần, Vạn Uyển kéo viền nón xuống, chờ Diệp Dực lạnh lùng giễu cợt.
Sau đó, ngay cả nhìn đến Diệp Dực cũng không liếc một cái mà mang theo quân sĩ chạy tới. Vạn Uyển nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy xương từ mắt cá chân đến đầu gối đều bị đau.
"Làm sao lại ngốc như vậy chứ."
Lảo đảo mà bò dậy, trong đó liên tục có người thiếu chút nữa gặp phải mình mà bị trật chân té, Vạn Uyển lúng túng nhìn ánh mắt oán giận mà chịu đựng ở trong mắt của bọn họ, xấu hổ không chịu nổi mà khập khễnh đi sang bên cạnh. Cô không phát hiện chính là, không chỉ có mình ở chỗ này làm thành một lối đi nhỏ khó khăn, Tiếu Tồn Chi ở nơi đối diện cũng giống vậy.
Lúc Vạn Uyển ngã xuống, Tiếu Tồn Chi đã dừng bước chân lại, chuẩn bị vòng qua đám người kia đỡ cô dậy.
Nhưng mới vừa bước ra một bước, thì đã bị một lực mạnh mẽ ở bên cạnh kéo qua.
"Anh đối với cô ấy như vậy đó à?" Tiếu Tồn Chi không để ý mặt mũi, mà trực tiếp đẩy Diệp Dực.
Vẻ mặt của Diệp Dực âm u, trong mắt sâu thẳm đã đen đậm một mảnh, "Cô ấy sẽ hiểu tôi."
"Được được" Tiếu Tồn Chi vứt cái mũ xuống, "Xem ra tôi không tranh giành là không được."
Diệp Dực nhìn lướt qua chính ủy cùng tham mưu đang vội vã chạy tới bên này, xoa mặt, rồi lại nhìn Vạn Uyển nơi xa đã được những nữ binh khác dìu lấy, sắc mặt lo lắng.
"Tùy cậu"
Nói xong sải bước đi tới ký túc xá.
Vạn Uyển giống như có tâm linh cảm ứng, quay đầu lại liền thấy Diệp Dực ở nơi xa đang sải bước rời đi, và sắc mặt tái xanh. Đau đớn ở trên đùi thẳng đến trái tim, nước mắt chảy ra ào ào.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |