← Ch.01 | Ch.03 → |
Vạn Uyển cảm thấy buốn chán cầm lấy điều khiển từ xa TV, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn. Chỉ cần điện thoại vang lên, là đến tận thế!! Từ một giây phút tối hôm qua bước vào cái phòng này, Lộ Ninh đã đem kế hoạch hẹn hò ngày mai giảng giải rõ ràng.
Vạn Uyển một lần nữa ngồi trở lại nơi tối hôm qua nghe giảng, nhớ lại mười lăm phút dặn dò không nghỉ của Lộ Ninh:
Một: toàn bộ hành động nghe chỉ huy, khi cần thiết phải dùng hành động dũng cảm xả thân vì bạn.
Hai: vấn đề gì, bất luận yêu cầu gì, đều phải do bạn học Vạn Uyển đại diện đáp lại, đáp án phải có trật tự rõ ràng, từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ.
Ba: điện thoại liên lạc phải đưa số giả, nếu không được, thì bạn học Vạn Uyển từ chối khéo.
Bốn: lúc cần thiết, cần phối hợp kế hoạch tác chiến chạy trốn với bạn học Lộ Ninh.
Vân vân...
Vạn Uyển cảm thấy tối hôm qua mình thật sự rất nhu nhược, chỉ biết gật đầu, gật gật gật, gật cái đầu của cậu a! Loại chuyện này nói thế nào cũng không đáng tin cậy, tạm thời không nói đến hành động lừa gạt bà Lộ và đồng chí giải phóng quân là xấu hổ cỡ nào, nếu quả thật vận khí đen đủi như vậy, tùy tiện đụng phải một người nào đó trong nhóm ngày hôm qua, thì thể diện ném vào trong nhà đi.
"Nhìn dáng vẻ cậu ngốc thế!" Vạn Uyển nghe tiếng châm chọc quen thuộc, theo phản xạ rụt cổ lại, cuối cùng, vẫn không thể tránh được một kiếp, bị Lộ Ninh kéo tóc.
"Lộ Lộ, mình thực không muốn đi mà!" Vạn Uyển ôm gối, nghiêng người ngã vào trong sô pha, "Mình không thể lừa gạt quốc gia lừa gạt Đảng!"
"Đi! Thay quần áo! Mình mới mua cho cậu!" Lộ Ninh hoàn toàn không để ý tới đau thương của Vạn Uyển, lấy túi mua sắm bỏ lên trên đầu cô, "Như vậy rất có cảm giác của đoàn xiếc." Lộ Ninh đi vào gian phòng của mình cười khanh khách.
Vạn Uyển bất đắc dĩ đi vào phòng, giày cao gót có hình đầu cá màu bạc, chiếc váy liền màu hồng cánh sen in hình quả dưa hấu, cả người giống như một cô gái làng chơi, Lộ Lộ ơi, cậu có thể để ý đến bề ngoài một chút được không, hồng với xanh, xấu chưa từng thấy.
"Uyển Uyển! Nếu không ra, chúng ta sẽ bị muộn đó!" Lộ Ninh nghẹn cười xông vào bên trong gọi.
Vạn Uyển không muốn, cũng phải mở cửa, cực khó chịu với chút vải ở trước ngực, hai mắt rưng rưng nhìn Lộ Ninh.
"Ừ ~ xem ra mắt mình không tệ lắm! Có lồi có lõm, mặt lộ vẻ ngượng ngùng!!" Lộ Ninh đi lên trước, gạt tay Vạn Uyển, thoả mãn gật đầu, "Đi! Nơi đó cũng không xa, vì rèn luyện cho cậu, chúng ta đi thôi!"
Vạn Uyển mở to hai mắt nhìn, "Cậu vũ nhục nhân cách à!" Vịn vào cửa thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Vậy nếu không thì làm sao?" Lộ Ninh đưa tay nắm tóc Vạn Uyển, xử lý xong, khuôn mặt hàm chứa nụ cười cầm tay của cô từ trên khung cửa tháo xuống, "Chẳng lẽ cậu muốn lúc ngồi đối diện, vẫn vuốt ve ngực của cậu?"
Vạn Uyển khuất phục, "Đồng chí quân nhân là thần thánh không thể xâm phạm, cô gái làng chơi là đến tìm chết!"
"Trẻ con là dễ dạy" Lộ Ninh đóng cửa, dẫn Vạn Uyển đi.
"Lộ Lộ, mình cảm thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm cười mình."
"Thật không?"
"Lộ Lộ, mình cảm thấy anh ấy đã tới "
"Ừ "
"Lộ Lộ!!! Đằng sau còn có một băng nhóm lớn!"
Lộ Ninh quay đầu lại, quả nhiên thấy một đám du côn như đang đi tới phía bên này. Tháng chín ở thành phố S, trời đặc biệt tối sớm, tuy nói là buổi chiều, cơ bản đèn đường đều mở, Lộ Ninh cau mày kéo Vạn Uyển bước nhanh hơn. Một nhóm người phía sau cũng nhìn ra hai con nhóc phía trước phát hiện ra mình, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, xông lên chặn đường đi.
"Sớm như vậy đã đi làm?" Du côn A đi vòng quanh Vạn Uyển một vòng, kéo kéo tóc cô, Vạn Uyển im lặng liếc mắt nhìn vào màn đêm, tình huống này thật sự là rất tốt.
"Xin lỗi, chúng tôi vội vàng đến nơi hẹn, không biết các vị có thể nhường đường hay không, " Lộ Ninh túm Vạn Uyển, nâng cằm khinh thường nhìn một đám du côn.
"Ơ! Là con đĩ ngang bướng!" Du côn B ý muốn sờ tóc Lộ Ninh, bị Lộ Ninh một tay đánh gạt ra bên cạnh.
"Là mày! Đi theo bọn tao!" Du côn C vội nắm Vạn Uyển, Vạn Uyển bất ngờ, lảo đảo một cái đầu đập vào đèn đường bên cạnh, "Đau quá!!" Tức thì nổi giận, một đám lưu manh, bắt nạt tôi, con gái từ nước ngoài trở về nào mà không phải là cao thủ phòng sói.
Vạn Uyển nương theo tên du côn C cầm cổ tay của mình, chuẩn bị mượn lực dùng lực, trở tay ném hắn ta xuống. Chân vừa mới đạp lên chân hắn ta, một đường ánh sáng mạnh mẽ chiếu tới, theo tiếng môtơ, một chiếc JEEP quân dụng dừng ở ven đường. Cửa sổ xe trượt xuống, Vạn Uyển liếc thấy một bộ quân phục bắt mắt, còn có vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng ở dưới đèn đường.
Cũng không biết là ăn phải gan gì, Vạn Uyển thu hồi một cước chuẩn bị đi xuống lại, "Tới thật là đúng lúc, chúng tôi...
"Diệp phó đoàn, lần sau lúc ngài muốn đỗ xe có thể thông báo với tôi một tiếng hay không!" Sau khi cửa xe mở ra, một đồng chí nhỏ nhảy ra ngoài, vừa xoa đầu vừa ngẩng đầu nhìn người tới, thấy là Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, bỏ nón quân đội, "Em gọi là gì, à Vạn Uyển! Tôi là Đồng Niệm!"
Vạn Uyển đương nhiên nhận ra, lý trí nói cho cô biết nơi nào có vị Sĩ Quan đại nhân ngày hôm qua nhất định không thiếu được đồng chí Đồng Niệm, "Xin chào! Không nghĩ tới lại gặp mặt!"
Đồng Niệm chớp mắt vốn còn muốn nói gì đó, đột nhiên xuất hiện tiếng ho khan đè nén ở sau lưng, quay đầu nhìn thoáng qua phó đoàn trưởng ngồi ở vị trí kế bên vị trí tài xế, lại ngó một đám người sau lưng Vạn Uyển và Lộ Ninh, lập tức biểu lộ nghiêm túc, đội mũ cung kính lễ phép với Vạn Uyển, "Vạn đồng chí, chúng tôi tới chậm."
Vạn Uyển hoàn toàn hết chỗ nói, anh đây là giúp tôi hay là tổn hại tôi! Lộ Ninh thì ngược lại, vượt qua liếc đám du côn lưu manh sau lưng, châm chọc cười nhạo biểu lộ kinh ngạc của bọn họ, trực tiếp dắt Vạn Uyển lên xe.
Kỳ thật, Vạn Uyển rất muốn nói cho Lộ Ninh biết, đây là đoàn người lần trước ở sân bay! Mới ra hang sói lại nhập hang hổ, vô cùng bi ai.
"Em gái! Sao mặc đẹp như vậy!" Vừa lên xe, Đồng Niệm không thể chờ đợi được bắt đầu nói chuyện,
Vạn Uyển kêu rên trong lòng, sắc mặt tái nhợt liếc nhìn, híp mắt chờ Lộ Ninh giải thích, lại liếc nhìn người hàng phía trước không biểu lộ, mở miệng, quyết định cái gì cũng không nói.
"A! Quên giới thiệu, vị này chính là phó đoàn trưởng của sư đoàn thiết giáp số bốn kết hợp đoàn 108, Diệp Dực." Đồng Niệm vẫn còn trẻ tuổi, đương nhiên không hiểu ánh mắt phụ nữ, có điều lại nhạy cảm phát hiện ánh mắt Vạn Uyển đang nhìn phó đoàn trưởng của mình.
Vạn Uyển cười ha ha hai tiếng, "Chào Diệp phó đoàn!" Xem như trả lời. Không khí quanh đồng chí phía trước quá thấp, không dễ chọc, vẫn nói ít lời là tốt nhất.
"Các cô đi đến đâu đây?"
" Không..." Chỗ, Vạn Uyển vốn muốn giấu diếm sự thật, không nghĩ tới bị Lộ Ninh âm thầm nhéo,
Lộ Ninh che miệng cười, "Chúng tôi đến cà phê XX phía trước, Uyển Uyển nhà chúng tôi hẹn hò!"
"Hẹn hò à?" Đồng Niệm cất cao giọng, không thể tin nhìn Vạn Uyển một chút, "Trách không được ăn mặc như vậy... như vậy!"
"Ách, ha ha, đúng vậy đúng vậy!" Vạn Uyển giả vờ cười,
"Đối tượng giống như các anh, quân nhân!" Lộ Ninh cảm thấy Vạn Uyển cảm kích không báo việc quá mức nghiêm trọng, đã bỏ đá xuống giếng, sẽ cho rơi vào hoàn toàn.
"Vương tham mưu!!" Đồng Niệm không bình tĩnh được nữa, " Vương Nghĩa Dương tham mưu hôm nay cũng hẹn hò ở đó! Có điều, sau đó sẽ đi họp, nên phó đoàn đưa cho anh ta văn kiện và quân trang!"
Lộ Ninh nhìn thoáng qua Diệp Dực phía trước, lại nhìn Vạn Uyển, cười dịu dàng, "Trùng hợp như vậy, Vương tham mưu nhất định rất tuấn tú lịch sự! Uyển Uyển chúng tôi người cũng như tên, uyển chuyển hàm xúc lắm!"
Đồng Niệm nghe lời này, lại nghĩ tới hôm qua gặp mặt ở sân bay, ho khan hai tiếng nhìn qua phía cửa sổ bên ngoài.
Xe dừng ở cửa quán cà phê, Đồng Niệm nhảy xuống trước, mở cửa chờ Vạn Uyển và Lộ Ninh xuống xe, Diệp Dực lại nói với lái xe mấy câu mới xuống xe, nhàn nhạt liếc nhìn Vạn Uyển, rồi đi thẳng vào quán cà phê, Vạn Uyển cảm thấy hôm nay mặc thật sự hơi thiếu vải.
Đồng Niệm cười cười, thu lại biểu lộ, cũng tiến vào theo sau lưng Diệp Dực.
Dựa theo kế hoạch hẹn hò đầu tiên, lúc này Lộ Ninh hẳn là ngồi vào trên quầy bar quán cà phê thờ ơ xem hẹn hò, Vạn Uyển rất tự giác sửa sang lại tóc, nhìn sang phía bên bọn người Diệp Dực đi.
"Ơ! Đồng chí nhỏ có vẻ vừa ý ai đó rồi? Con mắt cũng sắp dính lên rồi!" Lộ Ninh chọc cho Vạn Uyển tức điên lên, "Xem cậu như vậy mình liền lo lắng, được! Đi cùng với cậu vậy!"
"Có tin vịt ~~" Vạn Uyển vui đùa nhìn Lộ Ninh, "Cậu vừa ý Diệp phó đoàn trưởng rồi?"
"Biết là tốt! Nhanh lên nhanh lên!" Lộ Ninh đẩy Vạn Uyển đi lên phía trước, hoàn toàn không để ý Vạn cô nương rất ít mang giày cao gót, đẩy như vậy rất nguy hiểm.
Vạn Uyển nửa đi nửa nhảy đến bàn số 28 trong tin nhắn, bàn bốn người, hai người ngồi đối mặt dựa vào tường. Một người phía trong mặc áo dệt kim màu, đeo kính mắt, mặt mỉm cười, bộ dạng hào hoa phong nhã, người kia, Vạn Uyển đau đầu quay đầu, Diệp Dực.
"Cái này cậu hài lòng chứ!" Vạn Uyển quay đầu lại, ném cho Lộ Ninh một ánh mắt.
"Đó là đương nhiên! Đẹp trai như vậy, cùng nhau vượt qua cả đời!" Lộ Ninh hiểu rõ, đáp lại bằng một nụ cười giảo hoạt.
Hai người một lần lại một lần âm thầm trao đổi ánh mắt, bị hai người khôn khéo đối diện thấy rất rõ.
Vương Nghĩa Dương nắm tay cười cười, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Đồng Niệm buông gói to tuân lệnh bỏ chạy, liếc Diệp Dực bên cạnh mặt không biểu tình, không coi ai ra gì, hai tay đưa tới mặt bàn, thuần thục làm một vài động tác.
Lão chiến hữu chính là lão chiến hữu, ám hiệu lúc tác chiến cũng không quên, Diệp Dực nhíu mi, tay cầm cái ly rảnh rỗi động hai ba cái. Vương Nghĩa Dương bật cười một tiếng, "Cậu được đấy!"
Lộ Ninh nghe tiếng bên này, dắt Vạn Uyển qua ngồi xuống, khách khí cười với Vương Nghĩa Dương ngồi ở bên trong, "Vương tham mưu! Ừ ~ vị này, chiếu cố nhiều hơn!" Sau đó ngoắc bảo nhân viên phục vụ tới chọn thực đơn, "Dù sao cũng đi cùng nhau, không biết phó đoàn trưởng Diệp có phiền nếu tôi chọn giúp không?"
Diệp Dực ừ một tiếng.
Vương Nghĩa Dương cười cười, nhìn về phía Vạn Uyển, "Vương Nghĩa Dương, Tham mưu thuộc sư đoàn thiết giáp số bốn."
"Vạn Uyển, năm thứ hai nghiên cứu sinh đại học A"
Lộ Ninh thoả mãn nhìn hai người bên cạnh nói chuyện, tiếp nhận đồ uống trên tay nhân viên phục vụ, một ly đưa cho Diệp Dực, một ly tự mình nâng trên tay, "Lộ Ninh, là bạn học đại học của Vạn Uyển, tuy học cùng nhau nhưng lớn hơn cô ấy một chút."
Ba người tự giới thiệu xong rồi, theo lý nên chờ người cuối cùng mở miệng, ai ngờ Diệp Dực chỉ nâng chung trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, qua nửa ngày sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường đối diện, "Bị muộn rồi."
Vương Nghĩa Dương đã quen hành vi của người nào đó, "Vạn tiểu thư, thật ngại quá, chúng tôi vội đi họp, lần sau nhất định lại gặp." Nói xong cầm gói to lên vào toilet.
Vạn Uyển đương nhiên không thể nói gì, chỉ có thể cười nói không sao, sau đó thì nhìn chằm chằm vào trong ly nước trái cây bên cạnh, mắt nhìn đỉnh mũi, cố gắng làm người trong suốt.
Nếu mỗi lần không tình nguyện hẹn hò đều mang theo Diệp Dực như vậy thì tốt rồi, lực sát thương này hoàn toàn chính là của sát thủ hẹn hò, không hổ là cán bộ sư đoàn thiết giáp Đảng ta quân ta bồi dưỡng, năng lực phá hủy rất mạnh.
Đang lúc Vạn Uyển theo thói quen tiến vào hình thức tự mình tồn tại thì, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phá vỡ yên lặng, "Đại học A?"
Diệp đồng chí mở miệng, khó khăn thế nào chứ, Vạn Uyển ngẩng đầu muốn nhìn sự tình phát triển một chút, ngẩng đầu, mới phát hiện những lời này hỏi mình, thần kinh nứt ra, trả lời ngay, "Đúng vậy!"
"Ừ" Diệp Dực lại nhấp một ngụm trà, khóe mắt liếc thấy Vuơng Nghĩa Dương đã thay quần áo xong, một thân quân trang khiến anh ta thiếu vài phần hào hoa phong nhã, thêm vài phần nghiêm túc, đĩnh đạc.
"Chúng tôi đây đi trước." Vương Nghĩa Dương xoay người, cầm giấy tờ, cùng Diệp Dực đi ra cửa rời đi.
"Nợ này tính vào cậu!" Vương Nghĩa Dương vỗ vỗ bả vai Diệp Dực, "Cái hẹn hò này khẳng định tính vào cậu."
Diệp Dực nhíu mày, "Như thế nào lại tính vào tôi?"
"Còn không thừa nhận! Tôi vừa mới rời đi thì không phải cậu đã tính trước mọi chuyện sao? Phó đoàn trưởng đúng là nhiều quyền hạn đặc biệt?" Vương Nghĩa Dương cười,
Diệp Dực nhìn anh ta một cái, dừng lại trong chốc lát, đội mũ, đi ra nơi tính tiền trước, móc tiền ra trả.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |