← Ch.15 | Ch.17 → |
Dứt lời, hắn ôm eo nhỏ của cô, đi về phía Sướng Thúy cư, hơn nữa hết sức hài lòng đỏ ửng nổi lên trên mặt cô.
Tâm La có một hồi mờ mịt thất thần, cho đến sắp trở lại đến Sướng Thúy cư, cô mới hơi để ý cố gắng thoát khỏi tay Hải Khiếu.
"Nhị gia, trò đùa này tuyệt không buồn cười." Cô nhàn nhạt lên án.
"Tâm La, không nên bị quá khứ che mờ đôi mắt tâm linh của em." Hải Khiếu không có không vui, chẳng qua là tỉnh táo nói với cô. Bởi vì yêu cô, cho nên quan tâm cô, bao dung cô. Ai, từ lúc nào, hắn cũng học được nhân nhượng một người phụ nữ?
"Nhị gia, Tâm La, các người là thế nào? Chẳng lẽ bên ngoài đột nhiên giáng một cơn mưa như trút nước?" Chú Toàn nhìn thấy cả người hai người ướt dầm dề đi vào, không nhịn được trêu ghẹo.
"Mưa thì không có, bất quá là nhảy vào trong nước vớt mỹ nhân ngư." Hải Khiếu cũng cười giải thích với lão quản gia.
"Nhị gia thật có nhã hứng." Thanh âm tràn đầy nhạo báng của Đông Trẫm vang lên từ sau lưng bọn họ.
"Đông thiếu, ngày hôm nay là Đoan Ngọ, ngài không trở về Đông Đường, sao lại tới vườn Hải Nhiên tham gia náo nhiệt?" Nhậm Thất tựa như hồn ma của Đông Trẫm, lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn, lạnh giọng hỏi.
Hải Khiếu thở dài, hai người kia không hợp thì cũng thôi đi, Đông Trẫm lại cố tình thích trộn lẫn, tối nay chỉ sợ là sẽ không bỏ qua hắn. Xem ra hắn mang kế hoạch dẫn con trai và Tâm La ra ngoài ăn bữa tiệc lớn của hắn đã bị nhỡ rồi.
"Ở lại ăn cơm đi." Hải Khiếu cũng không trông nom hai người sử dụng ánh mắt so tài chém giết, chẳng qua là giao phó với chú Toàn."Tôi và Tâm La về phòng thay quần áo trước."
"Cậu nói Nhị gia và Tâm La xảy ra chuyện gì?" Đông Trẫm hồn nhiên quên vừa mới cãi nhau với Nhậm Thất, dựa sát vào hắn nhỏ giọng hỏi.
Nhậm Thất mím chặt đôi môi, trước kia hắn đã thấy trong phòng quan sát rồi, dĩ nhiên là biết xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là - hắn không phải là miệng rộng. Nhưng, nhìn thấy biểu tình ngươi không nói cho ta biết ta sẻ không cam lòng bỏ qua của Đông Trẫm, hắn chỉ có thể nói: "Nhị gia không phải đã nói sao? Hắn vớt mỹ nhân ngư."
"Hì hì, nói như vậy cũng đúng. Tâm La cô nương không phải được hắn vớt lên rồi sao?" Đông Trẫm cười hề hề, sau đó nói với lão quản gia, "Chuyện tốt của Nhị gia gần."
"Được, được, mượn lời chúc của Đông thiếu." chú Toàn gật đầu, hắn cũng cảm thấy ngày cưới không xa.
"Nghe hắn nói bậy. Coi như chuyện tốt đến gần, bị hắn đi vào trộn lẫn lung tung, chỉ sợ cũng biến thành không bao giờ." Nhậm Thất vô cùng khinh thường "hừ" một tiếng.
"Chú Toàn, lần này ngài cần phải làm chứng cho tôi, là hắn miệng chó mọc không được ngà voi, tôi không có làm gì hết." Đông Trẫm bắt được cơ hội tố cáo.
"Tiểu Thất, Đông thiếu dầu gì người tới là khách, cậu không có quy củ."
"Dạ, chú Toàn." Nhậm Thất biết nghe lời, tránh cho Đông Trẫm gây sự mãi với hắn, lấy hắn để làm văn chương.
"Tâm La." Hải Khiếu níu lại cánh tay của cô trước khi cô đi vào gian phòng của mình."Anh sẽ không nhận lỗi với em. Đàn ông nảy sinh tình ý với phụ nữ là chuyện quá tự nhiên."
"Nhị gia, không nên ép tôi làm ra lựa chọn trước khi nhìn rõ chân tướng." Tâm La cười lắc tay, không còn là thiếu nữ đơn thuần ngây thơ rồi. Ở trước khi cô có thể làm rõ tâm lý của mình, cô sẽ không làm ra đáp lại đối với bất kỳ người nào nữa. Có mấy vết thương, chịu ần thứ nhất đã đau triệt nội tâm, không thể chịu lần thứ hai được nữa.
Hải Khiếu quan sát cô tỉ mỉ, tóc ướt xốc xếch dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khoác lên trên vai cô chính là tây phục còn đang nhỏ nước của hắn, rất chật vật. Nhưng, nhìn trong mắt hắn, chỉ cảm thấy cô yếu đuối vô dụng, muốn ôm cô vào trong ngực thương tiếc trìu mến. Vậy mà, cô có một đôi tròng mắt kiên định trong trẻo mỹ lệ, mơ hồ tản ra hương vị kiêu ngạo. Chính là người phụ nữ rõ ràng ôn uyển săn sóc, rồi lại lý trí bình tĩnh mâu thuẫn này, hấp dẫn trái tim lạnh lùng vô tình của hắn à? Hắn cười, nguyên tưởng rằng sẽ cứ lạnh tình cả đời, ai biết, không buông ra được.
Nhẹ nhàng buông cánh tay cô ra, nếu là hắn mười năm trước, tuyệt đối sẽ không buông tay vào lúc này giờ phút này, dưới tình này cảnh này. Vậy mà giờ này ngày này hắn biết, mạnh mẽ chiếm đoạt lòng của cô, không có nửa phần thắng. Vì cô, hắn nguyện ý bỏ qua tác phong làm việc mạnh mẽ, từ từ theo đuổi cô giống như người đàn ông bình thường.
"Anh sẽ không ép em, nhưng, em cũng phải đáp ứng anh, sẽ không không nói một tiếng biến mất ở biển người mênh mông." Hắn đã có một vết xe đổ máu chảy đầm đìa, người bên kia đã tìm cô đến nghiêng trời lệch đất.
Tâm La suy nghĩ một giây đồng hồ, đáp ứng hắn.
"Tôi đáp ứng, tôi sẽ tạm biệt trước."
Nói xong, cô đi vào phòng của mình, đóng cửa lại, nhốt Nhậm Hải Khiếu ở ngoài cửa. Dựa vào trên cửa thật lâu, cô mới chậm rãi tiến vào phòng tắm, cởi tây phục của hắn xuống, lại cởi ra áo sơ mi của mình, sau đó trần truồng đứng ở trước gương, đưa mắt nhìn mình trong kính.
Cô có thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh, da trắng nõn, đường cong tốt đẹp yểu điệu. Vươn tay, cô xoa môi của mình, nơi đó, giống như còn lưu lại hơi thở của Nhậm Hải Khiếu, mùi thơm nhàn nhạt hòa lẫn với mùi vị thuốc lá Winston tạo thành mùi hương đặc biệt của hắn, cuồng mãnh nóng rực khắc ở trên môi của cô, cũng khắc ở trong ý thức của cô quanh quẩn không đi.
Còn chưa thoát khỏi hương vị của hắn. Tâm La đứng ở dưới vòi hoa sen, ngẩng đầu lên chịu đựng nước tẩy rửa từ đỉnh xuống. Cô nên lên án hắn mạnh mẽ, cho một cái ném qua vai, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, từ đó cả đời không qua lại với nhau. Nhưng đều không, cô cũng hưởng thụ nụ hôn nhiệt liệt đó như hắn. Môi của hắn giống một đoàn lửa, hòa tan cửa lòng đã khóa lại của cô. Nhậm Hải Khiếu không giống với người kia. Người nọ, vĩnh viễn từ từ trêu chọc tình dục của cô, cuối cùng tới cô buông tha cho căng thẳng và tôn nghiêm, chỉ cầu thần phục phía dưới hắn.
Nhậm Hải Khiếu, càng giống một luồng sấm sét, tất cả đều bị hắn thao túng trong tay. Âm trầm, lạnh lùng, bá đạo, ngạo nghễ, hắn có; thâm trầm, cơ trí, ôn nhu, quan tâm, hắn cũng có. Hắn nguy hiểm, nhưng ở dưới sự bảo vệ của hắn, nhất định cũng sẽ là an toàn không lo.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười trong tiếng nước chảy, cô không ghét Hải Khiếu, cũng không ghét nụ hôn của Hải Khiếu, cô chỉ là còn chưa biết nên đi nơi nào mà thôi. Nói vậy, sau khi vào vườn Hải Nhiên, cô chỉ học xấu thôi, bắt đầu biết ích kỷ, biết tính toán cho mình. Hay hoặc là, cô chỉ thật trưởng thành, không dễ dàng tin tưởng người khác nữa. Dù sao, gút mắc giữa cô và người kia còn chưa có giải quyết.
Có lẽ, cô đối với Hải Khiếu, là phải đợi đến cô nghĩ thông suốt, tới ngày bỏ xuống, cô mới có thể không cố kỵ chút nào yêu một người, tiếp nạp một người lần nữa.
Tắt vòi hoa sen, Tâm La lau khô nước trên người, trùm một cái khăn tắm lên, xoay người, liếc thấy tây trang đặt kế bồn rửa tắm, không nhịn được đi tới, cầm ở trong tay, bật cười. Một bộ y phục thật tốt, lại bị phá hủy, hắn cũng không cảm thấy đáng tiếc. Kể cả cây bút màu bạc hắn để lại đợt trước, hắn đã giải vây ba lượt cho cô.
Thay y phục khô mát, Tâm La xuống lầu.
"Cô Tâm!" Anh Nhất chạy về phía cô."Ba ba bảo hôm nay là Đoan Ngọ, ăn bánh chưng."
"Anh Nhất có biết tại sao muốn ăn bánh chưng hay không?" Tâm La vòng qua vai bé trai cười hỏi. Thuận theo để hướng dẫn là thủ đoạn tốt nhất.
"Là vì kỷ niệm Khuất Nguyên[2] đại phu nhảy sông Mịch La chết, còn phải chèo thuyền rồng."
"Đúng nha, còn phải chèo thuyền rồng." Đông Trẫm lập tức nhảy ra làm bình luận viên."Tâm La, nhân viên Nhâm thị hàng năm đều tham gia chèo thuyền rồng, hàng năm đều là hạng nhất."
"Vậy sao?" Tâm La chuyển con mắt nhìn về phía người đến sau, có chút ngoài ý muốn.
"Vài hôm nữa tin tức sẽ phải phát hình ra, mấy năm như một ngày, chưa từng ngoại lệ." Nhâm quản gia nháy nháy mắt với cô."Năm nay cô đã bỏ qua, sang năm lúc này bảo Nhị gia dẫn cô đến hiện trường xem cuộc chiến. Tuyệt đối là cuộc chiến đàn ông kinh tâm động phách."
"Tôi cũng muốn đi!" Tiểu Anh Nhất không có lên tiếng, ngược lại Đông Trẫm không chịu bị người lạnh lùng, lớn tiếng gọi ở một bên.
"Lại không người bó tay trói chân, ngài muốn đi cũng không có người cản ngài, gọi lớn tiếng như vậy, thật mất thể diện thay Đông lão." Nhậm Thất thấp giọng tự nói.
Hải Khiếu chẳng qua là chuyên chú nhìn Tâm La."Sang năm cùng đi xem."
"Nghe chưa?" Đông Trẫm hất cằm lên với Nhậm Thất, cũng không quản lời này của Hải Khiếu là nói với Tâm La.
"Tôi chỉ nghe nói gần đây tư liệu của phái nữ có thể thành hôn đã đưa đến trong tay lênh tôn, nguyên tưởng rằng là lời đồn đãi, bất quá hôm nay thấy hành động ngây thơ của Đông thiếu ngài, có lẽ Đông Đường chủ xác thực cần kiếm một con dâu hiền lương đức thục, thông hiểu các kiểu kỹ năng khắc con hồ ly như ngài, mới có thể thoát mệnh mất đi Đông Đường ở trong tay của ngài sau trăm tuổi." Nhậm Thất lành lạnh nói xong, liền xoay người tránh ra.
"Nhậm Hải Ngâm, cậu không được đi, hôm nay tôi không phân cao thấp với cậu, tôi không phải là Đông thiếu!" Đông Trẫm lập tức thở phì phò đuổi theo.
Tâm La bị hành động của hai người chọc cho bật cười. Đông thiếu là một người miệng lưỡi trơn tru tâm cơ xảo trá, Nhậm Thất lại trầm mặc ít nói thâm trầm nội tâm, căn bản trái ngược với Đông thiếu, cố tình hai người gặp, luôn là Nhậm Thất kích Đông Trẫm ổi trận lôi đình rồi lại á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thẹn quá thành giận che giấu cái thua của mình. Nhưng Đông Trẫm chính là thích lắc lư trước mắt Nhậm Thất, thật không hiểu được hắn có phải thiếu sửa chữa hay không.
Hải Khiếu giống như nhìn ra tâm tư của cô, đi tới bên người cô.
"Trời sanh vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Đông Trẫm đại khái chỉ sợ miệng độc của Nhậm Thất."
Đúng vậy a. Tâm La thừa nhận ở đáy lòng. Cô thật hâm mộ bọn họ, có thể tùy ý biểu đạt hỉ nộ vui buồn của mình, bừa bãi phóng túng, không cần khổ khổ ngụy trang, giả trang chính mình sẽ không để ý, sẽ không bất an. Người nào sẽ là khắc tinh kiếp này của cô? Người nào có thể khiến cô không còn bàng hoàng không chỗ nương tựa, không còn mê võng sầu não đây?
← Ch. 15 | Ch. 17 → |