Chuyện cuối cùng trước khi đi
← Ch.75 | Ch.77 → |
Mặt trời lên cao, cây cối khô héo, trong mấy tháng ngắn ngủi, một vùng đất lớn biến thành hoang mạc khô cằn, không có lấy một ngọn cỏ, hoang vu như địa ngục.
Bầu trời trước kia luôn sầm xì ảm đạm, rất lâu rồi chưa từng tinh khiết và quang đãng như vậy.
Đạo tu chống lại ma tu, tuy không liên tiếp thua cuộc nhưng cũng lộ vẻ vô lực, nhiều lần giao chiến, thương vong thảm trọng. Cửu Nguyên Sơn, Huyền Linh Môn và Vẫn Lôi Cung kết thành đồng minh, triệu tập đồng đạo khắp thiên hạ cùng chống chọi với ma tu, từ đó mới có được một đường sinh cơ.
Thiên Lâm Thành vốn là kinh thành phồn hoa bậc nhất, bởi Phi Diêm Các làm phản mà trở thành đại bản doanh của ma tu.
Tất cả đạo tu đều lui đến xung quanh Cửu Nguyên Sơn, nơi đó dường như trở thành chốn bình yên cuối cùng.
Trong ngọn núi thứ ba của Cửu Nguyên Sơn có một thủy lao, sau tầng tầng lớp lớp cấm chế, một nam tử toàn thân treo đầy xiềng xích chậm rãi mở mắt, tóc tai tán loạn, đạo phục đầy những vết máu đã khô, tuy hết sức chật vật nhưng vẫn mang vẻ mặt lãnh ngạo như cũ.
"Trình sư huynh."
"... Là ngươi."
Tần Tiêu tiến đến gần vài bước, có chút tự giễu lên tiếng: "Hiện tại trừ ta, còn ai đến thăm huynh."
Người mà thế nhân cho là thiên chi kiêu tử hóa ra lại là kẻ tiểu nhân đổi trắng thay đen lừa đời lấy tiếng, Trình Diệu hiện tại bị người ta ghi hận rất nhiều - - cho thế nhân hi vọng, sau đó lại đánh vỡ tín ngưỡng của họ. Hơn thế nữa, hắn còn khiến họ không phân biệt phải trái, mưu hại Thánh tôn chuyển thế thật sự.
Ma nữ hoành hành, Thánh tôn chậm chạp chưa hề xuất hiện, mọi người đều cho rằng Thánh tôn đang cảm thấy thất vọng về họ.
Trình Diệu lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ta muốn gặp Thanh Gia, ngươi đi tìm nàng đến đây!"
Tần Tiêu dừng một chút, thở dài: "Huynh còn không biết đúng không, Thanh Gia tiểu sư thúc... đã chết."
Sắc mặt Trình Diệu trở nên cổ quái, kinh ngạc đến cực điểm, hắn đứng lên, xiềng xích trên người phát ra những tiếng kêu nặng nề: "Không thể nào! Ngươi gạt ta! Tại sao nàng lại chết, nàng phải là..."
"Tiểu sư thúc đánh nhau một trận với tiểu ma nữ, bỏ mình đạo tiêu. Tru Tà Kiếm, đã được Lan Tự thừa kế!" Đây là lần đầu tiên Trình Diệu sau khi bị nhốt có phản ứng mạnh như vậy, Tần Tiêu có chút không hiểu, ánh mắt phức tạp, "Không phải huynh rất yêu quý tiểu sư thúc sao? Đáng tiếc... sư thúc không thể quay về."
Trình Diệu vẻ mặt nhăn nhó, tức giận đến mức phun ra một búng máu, điên cuồng cười to: "Nàng chết rồi? Người trong thiên hạ chết hết thì nàng cũng không thể chết! Cái gì sư thúc, cái gì đạo thống, cái gì giúp ta, hết thảy đều là trò cười! Ngươi cút ra đây cho ta, Thanh Gia, Trình Tử Xuyên, lăn ra đây! Lăn ra đây!"
Hắn giãy giụa quá mạnh làm chấn động cấm chế, thất khiếu chảy máu nhưng vẫn cố nổi điên.
Tần Tiêu nghe vậy liền cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ: "Trình sư huynh không phải phát điên rồi chứ? Chưởng môn nhốt hắn ở đây cũng không biết để làm gì, thiên chi kiêu tử khi xưa đã luận lạc đến mức này, còn không bằng để hắn ra đi cho thoải mái!"
Nàng lại không biết trong lòng Trình Diệu có bao nhiêu sụp đổ!
Trình Tử Xuyên bố trí cục diện, đem hắn đùa giỡn xoay quanh, mặc hắn leo lên đỉnh cao, chẳng mấy chốc lại đánh hắn ngã xuống. Nếu vẻn vẹn chỉ có thể, hắn cũng không đến mức sụp đổ, nhưng vừa nghĩ đến lúc trước hắn đặt bao nhiêu tín nhiệm vào Thanh Gia, còn tự tay đem vận mệnh của mình trao cho nàng, hắn liền phát điên.
Hắn vô cùng hận Trình Tử Xuyên, cũng hận chính mình, loại cảm giác này, so với chết còn đáng sợ hơn.
Tần Tiêu buông tiếng thở dài, không muốn nhìn nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đi đến nửa đường, nàng nhìn thấy Phó Diễn Chi.
Phó Diễn Chi không biết có nhìn thấy nàng hay không, mắt nhìn thẳng từ phía bên kia đi qua, Tần Tiêu cắn răng một cái, nhịn không được gọi hắn lại: "Phó thiếu cung chủ."
Phó Diễn Chi không để ý đến nàng, đi thẳng về phía trước để xuống núi. Tần Tiêu nhíu mày ngăn cản hắn: "Ngươi muốn đi đâu? Xuống núi hiện tại rất nguy hiểm, khắp nơi đều là ma..."
"Tần đạo hữu, ta đi nơi nào có liên quan gì đến ngươi sao?" Phó Diễn Chi liếc nàng một cái, như hắn nói ngày đó, hiện tại Tần Tiêu trong mắt hắn không còn là gì hết.
Tần Tiêu siết chặt tay: "Ta lo cho ngươi."
Phó Diễn Chi nói thẳng: "Không cần."
Tần Tiêu không kìm được nói tiếp: "Ngươi hận ta có thể nói thẳng, không nên như vậy..."
Phó Diễn Chi không giải thích được, giọng nói cũng lạnh xuống: "Tần đạo hữu, từ ngày xảy ra chuyện trên dãy núi Không Không, chúng ta đã không còn gì nữa. Mặc kệ ngày đó ngươi có phải cố ý mang theo Trình Diệu đến hay không, chuyện ngươi gạt ta là do ta ngu xuẩn, hiện tại ta không muốn tiếp tục dây dưa không rõ với ngươi, vì thế hãy coi ta như chưa từng quen biết. Còn hận ngươi... Xin lỗi, ta nhiều việc, không có thời gian để ý những thứ nhàm chán đó! Mời đạo hữu tránh đường!"
Tần Tiêu nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, nhưng lại nghĩ đây có thể là cơ hội cuối cùng, nàng nhịn không được buồn bã nói: "Khi sư phụ muốn gả ta cho Trình sư huynh, ta đã thích chàng rồi. Chàng từng nói qua, mặc kệ ta làm gì, chàng sẽ đều luôn thích ta... Hóa ra đó là giả sao? Những nam tử ta thích kiếp này, hóa ra tất cả đều tráo trở bất thường, ai cũng nói dối."
Phó Diễn Chi muốn bật cười, hắn vốn đang nổi giận trong bụng, Tần Tiêu nói vậy đã trực tiếp khiến hắn bùng nổ: "Ta kính nhờ ngươi khi nói những lời này nên xem xét lại mình một chút. Tình cảm là ngang hàng, là nam hay nữ làm gì có nửa xu quan hệ? Ngươi chính mình chưa từng trả giá qua, có tư cách gì đi nói người khác? Thích không phải không có tự trọng, không phải làm con chó để ngươi gọi đến thì đến đuổi đi thì đi! Nếu ngươi cảm thấy sau khi ngươi giết cả nhà của ta, ta còn trước sau như một với ngươi mới là 'chân ái'... Vậy xin lỗi, cả đời ta cũng không cần loại 'chân ái' này!"
Phó Diễn Chi đã từng luôn cười hì hì nói ta muốn tìm tiểu tiên nữ của ta. Hắn ngây thơ, tràn ngập mong đợi với một đoạn tình yêu chân thành tha thiết, oanh oanh liệt liệt, kết quả là thực tế đã tát cho hắn một cái.
Hiện tại, hắn chỉ khát khao một tình cảm đơn giản ấm áp, ta tốt với ngươi, ngươi cũng tốt với ta... Đáng tiếc, có lẽ như thế cũng không thể có được.
Hắn từng chấp nhất phải tìm được "tiểu tiên nữ", hiện tại đã không còn như vậy nữa. Vô luận sống chết, vô luận tồn tại hay không tồn tại, "tiểu tiên nữ" của hắn sẽ vĩnh viễn hiện hữu trong lòng hắn.
Phó Diễn Chi không hề quay đầu rời đi, Tần Tiêu đứng sau lưng hắn, nước mắt chảy xuống từng dòng.
Nếu không thể có được thì không nên thật lòng, như thế sẽ không thất vọng. Có rồi sẽ mất, trong lòng nàng như có một khối đá lớn, không biết hận hắn quay đầu với mình, hay hận chính mình đã không biết quý trọng.
Phó Diễn Chi muốn vụng trộm đi Thiên Lâm Thành.
Thanh Gia bỏ mình, Tô Duyên làm phản, Tử Xuyên mất tích, Lâu Nguyệt Đồng trở mặt... Trong một đêm, trời đất thay đổi. Trong lòng hắn tích tụ rất nhiều tức giận và khổ sở, không biết phát tiết thế nào, Tần Tiêu coi như không may đụng vào nòng súng, đổi sang thời điểm khác, Phó thiếu cung chủ cũng không cay nghiệt đến vậy.
Một đường xuống núi, hắn lại sửng sốt, chỉ thấy trên tảng đá ven đường có một thanh niên mặt mũi trẻ con luôn cười hì hì đang ngồi, trong miệng ngậm một ngọn cỏ, lắc lắc tay kêu: "Phó huynh, Phó huynh..."
Phó Diễn Chi: "..."
Hoa Hoa Hóa nhảy xuống, bỗng chốc ghé sát vào hắn làm mặt quỷ: "Phó huynh, tại sao ngươi lại ngây ngốc như thế? Vừa rồi khi bá phụ bọn họ bàn luận, thấy ngươi lấy cớ ra ngoài, ta đoán ngay ra ngươi đang nói dối, đặc biệt xuống đây chặn ngươi lại. Thế nào, có phải ta đặc biệt cơ trí không? Ngươi không cần ngạc nhiên, chớ kinh ngạc a ha ha ha!"
Bộ dạng này khiến Phó Diễn Chi nhớ đến cảnh tượng khi mới gặp Hoa Hoa Hóa trong Cổ Linh Mộ, những thứ tích tụ trong lòng hắn lập tức tiêu tán đi không ít - - vô luận thế sự biến hóa thế nào, luôn sẽ có vài người không bao giờ thay đổi.
Vì vậy hắn cười, thở dài nói: "Hoa huynh ngươi rất thông minh, nhưng... Ngươi không ngăn được ta."
"Ai nói ta tới ngăn ngươi? Kể từ khi chúng ta trùng phùng trên Cửu Nguyên Sơn, chưa từng thấy ngươi cười lần nào, ta đều hiểu." Hoa Hoa Hóa vỗ vỗ vai hắn, "Đừng sợ, dù là núi đao biển lửa, huynh đệ phải cùng nhau xông vào!"
Phó Diễn Chi nghe vậy liền vô cùng cảm động, hốc mắt nóng lên: "Hoa huynh..."
Hoa Hoa Hóa kéo hắn nhảy lên pháp khí trên không: "Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, đương nhiên ta phải có nghĩa khí rồi!"
Phó Diễn Chi gật đầu liên tục: "Huynh đệ tốt!"
Thiên Lâm Thành hiện tại đã bị ma tu chiếm cứ, trước khi tiến vào, hai người đều chuẩn bị trước, nuốt một viên đan dược che giấu khí tức, thay đổi ngoại hình rồi mới tiến vào.
Cũng không biết có phải do vận khí tốt hay không mà một đường đi đến Phi Diêm Các, hai người đều cảm thấy có gì đó không đúng - - chuyến đi này cũng quá thuận lợi đi!
Trốn sau cánh cửa, Hoa Hoa Hóa nháy mắt, Phó Diễn Chi đang muốn nhìn ra ngoài, đột nhiên, hắn và Hoa Hoa Hóa đồng thời bị xách tai, tiếng cười quen thuộc vang lên: "Hai tên nhóc các ngươi quá to gan lớn mật, lúc này mà còn dám chạy đến đây!"
Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Duyên lù lù hiện ra trước mặt, dọa hai người suýt thì hét toáng lên!
"Làm sao, còn muốn tiếp tục giả vờ? Nếu không phải Ma quân mắt nhắm mắt mở cho qua, hai ngươi ngay đến cổng thành cũng không thể vào được!"
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, xóa đi lớp ngụy trang, Phó Diễn Chi gọi một tiếng: "Tô Duyên tỷ!"
Hoa Hoa Hóa ngượng ngùng gãi đầu nói nhỏ: "Nguyệt ma quân này cũng quá lợi hại, nàng là tiểu cô nương lúc trước sao..."
Tô Duyên tặng mỗi người một đấm: "Đầu hai ngươi đều bị nước vào rồi phải không? Tại sao không có chút ý thức nguy hiểm nào vậy? Nói, chạy tới đây làm gì?"
Phó Diễn Chi nhìn nàng: "Ta muốn gặp Lâu Nguyệt Đồng!"
Tô Duyên đáp: "Ma quân không rảnh gặp ngươi."
Phó Diễn Chi tức giận nói: "Ngươi mở miệng một tiếng Ma quân cũng thật thuận miệng nha! Phản bội chính đạo, đầu quân cho ma tu, cứ thế khiến Thiên Lâm Thành đình trệ, ngươi vẫn còn là Tô Duyên tỷ ta quen sao?"
Tô Duyên cười lạnh một tiếng: "Nếu ta không phải, các ngươi còn sống đứng đây được sao? Ta nói cho ngươi biết, từ đầu ta đã là người của Cửu U Môn, tại sao lại bị coi là phản bội? Ma quân mắng ngươi quả không sai, ngươi thật sự là một tên nhóc đơn thuần ngu xuẩn, khi nào ngươi mới có thể động não, tính tình trẻ con khi nào mới có thể thay đổi?"
Phó Diễn Chi nghẹn không nói nên lời, luận về công phu mắng người, hắn chưa bao giờ thắng!
Hoa Hoa Hóa dùng củi chỏ huých Phó Diễn Chi một cái: "Phó huynh, hít thật sâu, tỉnh táo!"
Phó Diễn Chi: "Ta không tỉnh táo được! Lâu Nguyệt Đồng đã giết bao nhiêu người vô tội, khiến nhân gian sa vào cảnh địa ngục, từ khi khai chiến đến nay, ta chưa từng nhìn thấy trời xanh, không cảm nhận được hương hoa, cũng không nghe thấy được tiếng cười... Ngươi đi theo nàng, căn bản chính là nối giáo cho giặc! Ta từng cho rằng ta hiểu nàng, ta từng cho rằng nàng chỉ là miệng cứng lòng mềm, nhưng cuối cùng ta phát hiện ra ta đã sai, nàng còn có thể hạ thủ với Thanh Gia, vậy còn chuyện gì không làm được nữa?"
Tô Duyên vội la lên: "Tiểu tử, mau câm miệng!"
Đột nhiên, một cỗ pháp lực cường đại ập đến, Phó Diễn Chi bị đánh thẳng về phía sau, ngã xuống đất hộc máu. Ngay sau đó, một người đạp tung cửa mà vào, vẫn một thân váy đen như cũ nhưng thân hình đã có vẻ cao lên, mái tóc đen thật dài rủ xuống hông xoăn nhẹ, khuôn mặt câu hồn đoạt phách. Nếu nói nàng trước kia là một tiểu ma nữ, hiện tại nàng chính là Ma vương chân chính, mười phần dung mạo, mười phần khí thế.
Khuôn mặt nàng sau khi trưởng thành trở nên nữ tính hơn, cũng không còn non nớt như trước, mặc dù ống tay áo bên phải trống rỗng cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế ngạo mạn, coi trời bằng vung của nàng.
Hoa Hoa Hóa sợ hết hồn - - đây là tiểu ma nữ hắn từng gặp qua sao?
Phó Diễn Chi lau đi vệt máu trên môi, giận quá hóa cười: "Quả nhiên không phải tiểu ma nữ ta từng quen biết."
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi."
"Đến Thanh Gia ngươi còn dám giết, ta đã là cái gì?" Phó Diễn Chi tự giễu, "Sớm muộn gì ngươi cũng công phá Cửu Nguyên Sơn, ta đằng nào cũng chết, không khác nhau mấy."
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: "Cho nên ngươi muốn đến gặp ta, khuyên ta dừng tay?"
"..." Phó Diễn Chi lắc đầu, hắn cảm thấy mờ mịt, dù có nhiều thứ muốn nói nhưng khi gặp được nàng, hắn lại không biết nên nói cái gì.
Hoa Hoa Hóa chạy tới đỡ hắn dậy: "Ma quân đại nhân, thói quen chưa nói đã đánh của ngươi không hề tốt chút nào, chúng ta có thể động khẩu mà không động thủ được không? Phó huynh quan tâm đến ngươi, nếu không sẽ không việc gì phải đưa dê vào miệng cọp, ngươi thiếu chút nữa đã là em dâu hắn, vì thế nên bình tĩnh nói chuyện với hắn, không phải sao?"
Tô Duyên bất lực nhìn trời: "Trời xanh ơi, em dâu cái quỷ gì, ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Nàng chờ Lâu Nguyệt Đồng nổi trận lôi đình, kết quả lại nằm ngoài dự đoán, Lâu Nguyệt Đồng không hề tức giận, chỉ khoát khoát tay, bộ dạng như muốn nhắm mắt làm ngơ, phân phó một câu: "Trông coi họ thật kỹ!" Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Nhưng không đợi Phó Diễn Chi gọi nàng, bước chân nàng bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tiếng sấm vang lên vang dội, cùng lúc đó, cả nhân giới đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, họ nghe được... có âm thanh thứ gì đó đang nứt ra.
Là màng giới, xiềng xích trói buộc lục giới!
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
Lâu Nguyệt Đồng chớp mắt, nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa không trung dần dần hiện rõ: "Minh Khải Tiên Đế!"
"Bảy trăm năm không gặp, phong thái của Ma quân ngày càng sâu." Minh Khải Tiên Đế đứng chắp tay, sau lưng mơ hồ vang lên tiếng trống trận như hàng ngàn tiên quân hội tụ, răm rắp chờ lệnh!
Lâu Nguyệt Đồng nhếch môi, như cười mà không cười: "Tình hình hiện tại có phải rất quen thuộc?"
Minh Khải Tiên Đế gật đầu: "Lần đầu ta và Ma quân gặp nhau là khi ngươi đả thương Thiên Tướng giữ cửa, ta phụng mệnh đuổi bắt ngươi nhưng vô pháp, cuối cùng... vẫn là Thánh tôn đưa ngươi quay về."
Khi đó, tính tình của Lâu Nguyệt Đồng khó thuần, cảm thấy Thiên Ngoại Thiên nhàm chán nên không ngừng tản bộ khắp lục giới tìm phiền toái, tuy lần nào Thánh tôn cũng hạ người tới bắt nhưng thói xấu này mãi không sửa được, vẫn tiếp tục tác oai tác quái.
Lâu Nguyệt Đồng nói: "Lần này vận khí của ngươi cũng không tốt được như vậy."
Thoại âm của nàng vừa dứt, cả vùng đất phút chốc liền phát ra âm thanh chấn động như có vô số giọng nói hội tụ mà thành, hỗn loạn mà chói tai, tùy ý mà bừa bãi. Họ dùng loại phương thức này biểu lộ rõ ràng, Yêu tộc đã được giải phóng!
Ngay sau đó, một tiếng cười đầy tà khí lại truyền tới từ không trung: "Thật náo nhiệt, có phải ta đến chậm rồi hay không?"
Lâu Dịch Dương người còn chưa tới, tiếng đã tới trước, uy áp khiến toàn bộ ma tu trong Thiên Lâm Thành phải phủ phục quỳ lạy. Khí thế của một mình hắn có thể khiến trăm vạn thiên binh đền tội, con rối khi trước so với hiện tại cũng chỉ là một sợi lông mà thôi!
Sắc mặt Minh Khải Tiến Đế cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng: "Nhân giới, Yêu giới, Ma giới... Số lượng ma quân cũng thật lớn! Lấy sức một người đảo loạn lục giới, từ trước đến nay chưa có ai làm được."
Lâu Nguyệt Đồng cười cười: "Quá khen."
Ai khen ngươi! Minh Khải Tiên Đế lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ sẽ kéo Diệt thế lôi kiếp đến, tất cả cùng nhau xong đời?"
Lâu Nguyệt Đồng chẳng nói đúng sai, chậm chạp nói: "Sư tôn của ta hiện tại là ranh giới cuối cùng của Thiên Đạo, hắn còn ở đây, Diệt thế lôi kiếp sẽ không đánh xuống, cũng không biết hắn có kịp cứu các ngươi hay không. Quay lại vấn đề chính, Chiến Hoàng đang trốn ở đâu? Đường đường là chiến thần vậy mà lại như chim sợ cành cong, bị thua thiệt trên tay sư tôn của ta nên không dám lộ diện sao?"
Tiếng "sư tôn của ta" nàng nói ra vừa thân mật vừa tự nhiên như đã quên mất bản thân chưa từng làm qua những chuyện đại nghịch bất đạo, Minh Khải Tiên Đế nghe vậy, không kìm được rùng mình một cái.
← Ch. 75 | Ch. 77 → |