← Ch.090 | Ch.092 → |
Editor: coki
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ không biết đặt ở chỗ nào cứ lặp đi lặp lại như đánh vào lòng người. An Du đỡ Liễu Như Nhị mặt trắng bệch, lấy tinh hạch ra cho cô ta hấp thu, có thấu thị của Liễu Như Nhị nên rất nhanh Từ Mục đã đánh dấu được sơ đồ phân bố ở cụ thể của tang thi và thú biến dị xung quanh kho khí giới trên máy tính sau đó bày ra một loạt bố cục.
"Chúng ta sẽ làm hai đường, Diệp Quân phụ trách dẫn người thanh lí tang thi thú ẩn núp ở chung quanh, tôi sẽ tập trung chiến đấu với Liệp Sát Giả ở phía sau cửa kho khí giới." Giọng nói của Đường rất Yên lạnh lùng. Nhất định phải loại bỏ Liệp Sát Giả này nếu không thì Giang Ly không thể nào tỉnh táo lại được.
"Không được, thực lực của Liệp Sát Giả đó rất mạnh." Việt Kỳ hơi cau mày, từ chối đề nghị của Đường Yên. Năng lượng ám hệ trong cơ thể anh đang không ngừng kêu gào đòi anh đi về phía trước, vì muốn tránh việc để lộ năng lượng ám hệ nên Việt Kỳ luôn dùng dị năng băng, hỏa để áp chế năng lượng ám hệ nhưng hôm nay khi vừa tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì năng lượng ám hệ đang an phận trong cơ thể anh bắt đầu trở nên hưng phấn, bạo động.
Máu Việt Kỳ bắt đầu sôi trào, kêu gào muốn giết giết. Thỉnh thoảng con ngươi đen của Việt Kỳ lại hiện lên ánh sáng khát máu, cảm nhận được hơi thở càng trầm thấp của Việt Kỳ, đám người Diệp Quân lập tức nhận thấy được sự tình không thích hợp nên suốt dọc đường đi đều cẩn thận che chở Việt Kỳ, cố gắng để Việt Kỳ không phải ra tay.
Đột nhiên Đường Yên lao tới, cô dùng lực khống chế thanh kiếm trong tay, khi thân hình đến trước mặt Việt Kỳ thì kiếm cũng kề sát vào cổ anh, thanh kiếm sắc bén kề sát vào cần cổ yếu ớt của Việt Kỳ. Đám người Diệp Quân lập tức tiến lên, khuôn mặt u ám, trừng mắt nhìn Đường Yên đột nhiên ra tay. Trong mắt bọn họ hiện lên kinh ngạc, không thể tưởng được sau khi thăng cấp thực lực của Đường Yên còn mạnh hơn cả bọn họ.
"Việt Kỳ, vì sao thân thủ của anh lại trở nên kém như vậy?" Đường Yên giận tái mặt nhìn Việt Kỳ, từ lúc tiến vào căn cứ quân sự dưới đất cô đã cảm thấy Việt Kỳ không đúng. Sau khi dùng dị năng bịt kín cửa lại thì anh không hề ra tay nữa mà đám người Diệp Quân lại càng bảo vệ anh kín kẽ hơn, hơn nữa Việt Kỳ cũng không lên tiếng từ chối. Dựa theo sự kiêu ngạo của Việt Kỳ thì anh tuyệt đối không đứng sau lưng chờ người ta bảo vệ, nhất định là Việt Kỳ đã xảy ra vấn đề.
Việt Kỳ không có trả lời Đường Yên, anh nhìn lướt qua thanh kiếm trên cổ, hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc nhu hòa hơn. Người luôn được người khác bảo vệ ở trong ngực đã đến thời điểm giương cánh bay cao nên anh cảm thấy rất hưng phấn nhưng cũng không khỏi cảm thấy mất mát, cảm giác thật là mâu thuẫn!
Đường Yên thấy Việt Kỳ không trả lời, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy dưới da Việt Kỳ có những vết vằn như ẩn như hiện thì sắc mặt trầm xuống, cô thu hồi kiếm lại, bắt lấy cánh tay Việt Kỳ sau đó vén ống tay áo lên: "Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Việt Kỳ bình tĩnh nói: "Không có việc gì!"
Sau khi đám người Diệp Quân thấy rõ nhưng vết vằn như ẩn như hiện trên cánh tay Việt Kỳ thì sắc mặt lập tức thay đổi. Diệp Quân tiến lên bắt lấy cánh tay kia của Việt Kỳ, vén tay áo lên sau đó nghiêm túc hỏi Việt Kỳ: "Còn có thể áp chế được hay không? Sự tình đã vượt ra ngoài dự đoán, nếu không thì cậu hãy lui ra ngoài trước, chuyện căn cứ quân sự dưới đất để bọn tôi giải quyết là được rồi."
Đường Yên nhìn thấy Diệp Quân luôn cười đùa, ngả ngớn lúc này lại đứng đắn, nghiêm túc nhìn Việt Kỳ hơn nữa khuôn mặt của đám người An Lộ ở phía sau cũng rất trầm trọng, mơ hồ quây thành một vòng tròn, bảo vệ Việt Kỳ ở bên trong.
Vẻ mặt cũng Đường Yên căng thẳng theo, con ngươi đen láy nhìn Việt Kỳ: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Việt Kỳ im lặng một lúc sau đó chậm rãi nói: "Ba hệ, anh thức tỉnh dị năng ba hệ: hệ băng, hệ hỏa và ám hệ "
Sau khi Đường Yên nghe những lời này thì hai mắt đột ngột mở to, không dám tin nhìn Việt Kỳ. Ba hệ, thì ra thật sự có người thức tỉnh ba hệ, khó trách tốc độ thăng cấp của Việt Kỳ lại nhanh như vậy. Ngay cả cô có được lợi thế cũng không theo kịp nhưng vì sao trong tác phẩm lại chưa bao giờ đề cập đến tình tiết Việt Kỳ thức tỉnh dị năng ba hệ? Đường Yên xoa nhẹ cái trán đau nhức, không suy xét đến tình tiết trong tác phẩm nữa, cô có thể sống sót thay Đường Yên kịp trước là một thay đổi lớn rồi.
Mọi người đang phụ trách cảnh giác ở bốn phía khiếp sợ nhìn Việt Kỳ đang được đám người Diệp Quân bảo vệ ở bên trong, ba...ba hệ... Đùa kiểu gì vậy, bọn họ có thể thức tỉnh một hệ đã là rất rất giỏi! Song hệ băng hỏa của Việt Kỳ đều thiên về tấn công đã làm cho người ta hết sức ghen tỵ, bây giờ đột nhiên Việt Kỳ lại nói cho bọn họ biết anh không phải song hệ mà là ba hệ... Loại cảm giác này thật sự giống như đang ở hai tầng lửa và băng, vừa hâm mộ vừa ghen tị, nói chung là rất hỗn loạn.
"Ám hệ?" Khóe miệng Đường Yên giật giật, khó trách lúc trước khi phát hiện năng lượng ám hệ ở huyện Ninh Viễn Việt Kỳ lại kích động như vậy.
"Đúng vậy, năng lượng ám hệ táo bạo, thích giết chóc nên anh luôn dùng dị năng hệ băng, hỏa để đè ép xuống nhưng sau khi tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì năng lượng ám hệ bắt đầu bạo động." Việt Kỳ trầm giọng nói. Tuy rằng anh chưa bao giờ thăng cấp năng lượng ám hệ nhưng khi song hệ băng hỏa tăng lên thì ám hệ cũng tự động tăng lên theo, tình huống cũng không có biện pháp khống chế.
Đường Yên cúi đầu xuống, tình huống này rất giống với khi cô muốn hấp thu Lưu Thấm Nhã. Nguyên nhân lây nhiễm ám hệ ở căn cứ quân sự dưới đất này có thể làm cho thực lực của Việt Kỳ tăng lên nên thân thể mới có thể biểu hiện hưng phấn không giống bình thường.
"Tại sao lại muốn áp chế, là anh tự thức tỉnh năng lượng ám hệ, không giống với người khác bị cảm nhiễm, chẳng lẽ anh không thể khống chế ý niệm khát máu sao?" Đường Yên nghi ngờ nói. Tự thức tỉnh dị năng không có khả năng xuất hiện loại tình huống bất thường này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Việt Kỳ.
"Đường Yên, là do cô chưa từng thấy dáng vẻ lúc đại ca dùng dị năng ám hệ, thật sự rất khủng bố!" An Du khẩn trương nuốt nước miếng, vẻ mặt cực kì hoảng sợ. Khuôn mặt của những người khác đứng bên Việt Kỳ cũng trở nên vặn vẹo, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Việt Kỳ sử dụng năng lượng ám hệ.
Đường Yên cười hết sự thản nhiên, nói với Việt Kỳ: "Không cần kiêng dè, anh đi trước giải quyết đi, bọn em sẽ theo sau!" (Chỗ này đổi xưng hô luôn nha, gần hết truyện rồi mà thiếu thốn tình cảm quá)
"Em không sợ sao?" Việt Kỳ bình tĩnh nhìn Đường Yên, lúc gặp nhau Miêu Trại anh đã xác định người đó là Đường Yên, anh có thể không cần kiêng dè bất kỳ ánh mắt của kẻ nào, anh chỉ để ý đến cách nhìn của Đường Yên. Anh không muốn Đường Yên sợ hãi mình nên từ lúc tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì anh đã áp chế ý muốn giết chóc đang sôi trào trong máu, ý muốn giết chóc này dữ dội hơn trước kia rất nhiều, không thể phủ nhận nguyên nhân cảm nhiễm ám hệ đang bị che giấu ở chỗ sâu nhất cực kì hấp dẫn đối với anh, khiến cho sự ham thích giết chóc ở đáy lòng không ngừng cọ rửa lý trí đang dao động.
"Sợ, tại sao lại sợ?" Đường Yên bất giác mỉm cười, ở bên cạnh người đàn ông này cô cảm thấy rất an tâm, rất thoải mái. Cô không hiểu, không biết tình yêu là gì, huống chi tận thế cũng không cần mấy thứ này nhưng cô biết mình không ghét anh, nếu như đã không ghét vậy thì sao không thử ở chung, đây là tận thế, ai biết ngay sau đó sẽ gặp phải cái gì? Vì vậy đồng đội mạnh mẽ trở nên vô cùng quan trọng mà bất luận là thực lực hay là những thứ khác Việt Kỳ đều hết sức xuất sắc. (Có vẻ tính toán quá, chế hơm thích lắm)
Việt Kỳ nhìn Đường Yên mỉm cười đang mỉm cười ôn hòa, trong nháy mắt trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, đó không phải là sự lạnh lùng và nghiêm túc vạn năm không thay đổi mà là một vẻ mặt chưa từng có ở Việt Kỳ. Việt Kỳ nhìn Đường Yên chăm chú, gằn từng chữ: "Phải sống đến cuối cùng sau đó tìm anh. Bằng không anh tuyệt đối không buông tha cho bác sĩ Đường."
Khi Đường Yên nghe Việt Kỳ nói như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này thật là bá đạo, cho dù là chia tay cũng không giống người thường. Việt Kỳ vừa dứt lời thì bóng dáng cao to đã biến mất ở chỗ sâu. Miệng của mấy người Diệp Quân mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Việt Kỳ rời đi. Việt Kỳ không lên tiếng bảo bọn họ cùng rời đi thì chắc chắn là hi vọng bọn họ có thể ở lại giúp đỡ đám người Đường Yên đến được kho quân nhu của nhà xưởng công nghiệp quân sự.
"Hành động thôi!" Sau khi nhìn phương hướng Việt Kỳ rời đi thật lâu thì khuôn mặt Đường Yên lập tức trở về vẻ lạnh lùng nghiêm túc. Cô đi đến kho khí giới, trong tay nắm chặt kiếm sắc, dị năng lôi điện bao trùm toàn thân, thỉnh thoảng phát ra tiếng lẹt.. xẹt. (hãy tưởng tượng tiếng điện xẹt khi cắm ổ điện)
Bóng dáng của cô mạnh mẽ di chuyển trong đàn tang thi làm cho những người đi theo phía sau lóa mắt. Quá mạnh.... Bọn họ cảm nhận được uy thế cường đại tản ra từ trên người Đường Yên rất rõ ràng khiến không có người nào dám nhúc nhích, không cách nào vượt qua.
Đường Yên dùng ảo thuật ngăn cách mọi người sau đó dùng tinh thần lực tập trung vào Liệp Sát Giả ở phía sau cửa của kho khí giới. Cô để Buster lại bên cạnh Miêu Trạch, lần trước trong trận chiến tranh quyền ở căn cứ Thanh Long, Buster đã dễ dàng liền xé nát Liệp Sát Giả mà ông già họ Lưu mang đến, sau khi thăng cấp sau cô nhận ra có vẻ như Buster lại trở nên mạnh mẽ hơn. Có Buster và Diệp Quân nên cô tin tưởng bọn họ có thể bảo vệ mọi người an toàn, vì vậy cô yên tâm dốc toàn lực đối phó với Liệp Sát Giả phía sau cánh cửa.
Liệp Sát Giả song hệ cấp cao, kỳ phùng địch thủ, loại cảm giác này làm cho Đường Yên không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Kiếm sắc phủ dị năng quyết đoán chém thẳng vào cánh cửa của kho khí giới, nguồn năng lượng khổng lồ đánh trực tiếp vào cánh cửa, ép buộc Liệp Sát Giả đang trốn sau đó phải đi ra. Ánh mắt Liệp Sát Giả ửng đỏ, nhìn Đường Yên chằm chằm, phóng thích ra khát vọng mãnh liệt.
Chỉ cần hấp thu món đồ ăn này thì nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ! Phát hiện này làm cho Liệp Sát Giả trở nên cực kì hưng phấn, không ngừng phát ra tiếng gào thét bén nhọn. Theo sau tiếng gào thét đó, trong kho khí giới liên tục truyền đến từng hồi gào thét nhỏ hơn, trong không gian còn có thể nghe được vỗ cánh, loài chim bay? Sắc mặt Đường Yên trầm xuống, cũng may trước khi ra tay cô dùng ảo thuật dẫn Liệp Sát Giả vào trong kho khí giới, bằng không nhiều tang thi chim như vậy chỉ sợ tổn thất sẽ không nhỏ.
Đường Yên nắm chặt kiếm, sử dụng dị năng lôi điện từ trên trời giáng xuống, lôi điện kết thành lưới điện ở trong không trung phát ra tiếng vang xèo xèo trực tiếp đánh vào đám tang thi chim đang bay ở trên không nhưng ngay sau đó lại có nhiều tang thi chim bay tới hơn, bọn nó vẫy cánh và móng vuốt sắc nhọn tấn công mãnh liệt về phía Đường Yên.
Đường Yên cẩn thận khống chế thuấn di, linh hoạt tránh được sự tấn công không ngừng từ bốn phía của không ngừng. Đương nhiên cô cũng không quên Liệp Sát Giả đang ẩn nấp ở bên cạnh. Sau khi thăng cấp tinh thần lực có thể tìm được tung tích của Liệp Sát Giả đang ẩn nấp, vì muốn tốc chiến tốc thắng nên Đường Yên không hề nương tay. Dị năng lôi điện không kiêng nể tàn sát tang thi chim đang tập kích cô, Đường Yên nắm chặt kiếm, hai chân đạp mạnh lấy đà đánh thẳng về phía Liệp Sát Giả.
Thi thể tang thi chim liên tục rơi xuống đất, phía trước là hai bóng người đang giao đấu.
Bị phương thức tấn công kín không kẽ hở của Đường Yên áp sát, Liệp Sát Giả không khỏi cảm thấy áp lực, mấy lần có ý đồ sử dụng nhiếp hồn để khống chế Đường Yên, cũng may là tinh thần lực của Đường Yên rất cao nên cô nhanh chóng dùng tinh thần lực triệt tiêu nhiếp hồn mà Liệp Sát Giả sử dụng. Thấy quá lâu mà không bắt được Đường Yên khiến Liệp Sát Giả nóng nảy, nó không ngừng phát ra tiếng rống giận dữ, dùng móng vuốt sắc bén tấn công lần sau hung mãnh hơn lần trước.
Thấy Liệp Sát Giả phát cuồng, khóe miệng Đường Yên cong lên thanh một nụ cười lạnh. Cho dù chỉ số thông minh có cao tới đâu thì vẫn không phải là con người, bắt được sơ hở, kiếm trong tay Đường Yên quyết đoán đâm thẳng vào đầu Liệp Sát Giả đồng thời nhanh chóng tránh sáng bên cạnh, tránh phát súng vừa mới bắn tới sau đó dùng kiếm chẻ đôi viên đạn thứ hai.
"Lưu Thấm Nhã, đã lâu như vậy mà mày vẫn không sửa được thói quen đánh lén sau lưng." Đường Yên cười lạnh, nói. Cô vung tay lên giải trừ ảo thuật chung quanh, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đang trốn ở phía sau kho khí giới. Lúc mới bước vào kho khí giới cô đã phát hiện bên trong có người hơn nữa người này cô còn hết sức quen thuộc.
"Đường Yên, tại sao mày không chết đi, vì sao cứ phải đối địch khắp nơi với tao? Vòng bạch ngọc, thần vật trong cấm địa phía sau núi Miêu Trại, dị năng chữa khỏi... Mày đúng là chướng mắt! Rõ ràng những thứ này đều thuộc về tao, vì sao cuối cùng đều bị mày đoạt đi?" Hai mắt Lưu Thấm Nhã hằn tơ máu, gắt gao trừng Đường Yên. Ánh mắt của cô ta âm trầm, nồng đậm sát khí giống như rắn độc quấn quanh Đường Yên. Vô số lưỡi dao nước từ bốn phương tám hướng bay thẳng tới chỗ Đường Yên, hành động độc ác giống như con thú đang kề cận cái chết.
Đường Yên trợn trừng mắt, không nói gì, cái gì gọi là tại sao cô không chết đi? Rõ ràng cô vẫn luôn tránh Lưu Thấm Nhã, đáng chết định luật nhân vật chính lại cố tình làm cho hai người phải dây dưa, quấn chặt lấy nhau.
"Nói đủ chưa?" Đường Yên lạnh lùng liếc Lưu Thấm Nhã, thân mình linh hoạt tránh né công kích của Lưu Thấm Nhã. Đột nhiên tầm mắt của cô dừng ở những nơi bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã cắt qua, bất kể là rương gỗ hay là mặt đất đều xuất hiện dấu vết ăn mòn. Từ khi nào dị năng hệ thủy lại trở nên mạnh mẽ, biến thái như vậy?
"Đường Yên, mày..." Bị Đường Yên làm cho nghẹn lời, Lưu Thấm Nhã tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, chiêu thức cũng tàn nhẫn hơn, vẻ mặt càng thêm điên cuồng. Ghen tị và oán hận trong lòng đối với Đường Yên đạt tới mức cao nhất, từ nhỏ đến lớn những người bên cạnh cô ta đều cưng chiều Đường Yên, lấy lòng Đường Yên, cho dù có lấy lòng cô ta chẳng qua cũng là vì muốn tiếp cận Đường Yên, tâm lý âm u, vặn vẹo bị đè nén mười mấy năm một khi bộc phát đi ra tất nhiên khí thế sẽ không nhỏ.
Đường Yên bị động nghênh địch, kinh ngạc nhìn Lưu Thấm Nhã đang phát điên. Cô là cấp tám trung cấp, nếu so về cấp bậc thì cô còn cao hơn Lưu Thấm Nhã một bậc nhưng lại bị Lưu Thấm Nhã đang nổi điên ép lui về phía sau. Đường Yên cực kì nghi ngờ, vẻ mặt này của Lưu Thấm Nhã rất giống với tang thi chuột và tang thi biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự lúc trước, thích giết chóc, tàn ngược. Ngay cả vẻ khát máu cũng giống nhau như đúc, chẳng lẽ... Một cái ý nghĩ xẹt qua trong đầu Đường Yên.
Khi đám người Hình Liệt Phong rút lui đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì cũng không biết trước đó nơi này đã ẩn dấu nguy cơ. Khi đó Lưu Thấm Nhã lại bị thương năng nên việc cảm nhiễm năng lượng ám hệ cũng không phải là không có khả năng. Chống lại sự cuồng điên táo bạo của Lưu Thấm Nhã, Đường Yên hơi rùng mình, cô biết năng lượng ám hệ rất lợi hại nhưng không ngờ lại khó giải quyết như vậy, Lưu Thấm Nhã thấp hơn cô một bậc nhưng có thể chiến đấu ngang ngửa với cô. Nếu để cô ta sống sót thì ngày sau tất thành mối họa!
Nghĩ vậy, động tác của Đường Yên lại sắc bén thêm ba phần.
Lôi điện hóa thành hàng rào điện trực tiếp chống lại rồng nước của Lưu Thấm Nhã, rốt cuộc Đường Yên cũng cao hơn Lưu Thấm Nhã một cấp, tố chất thân thể lại trải qua mấy tháng tôi luyện cộng thêm được hồ nước trong không gian nuôi dưỡng nên đã xưa đâu bằng nay. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Động tác của Đường Yên linh hoạt mạnh mẽ như giao long quấn quanh Lưu Thấm Nhã. Lúc trước Lưu Thấm Nhã bán thức tỉnh dị năng chữa khỏi nên lục phủ ngũ tạng đã bị thương tổn, không lâu sau lại bị thú biến dị gây thương tích nên thân thể sao có thể chịu được chiến đấu cường độ cao, nếu không phải do sự oán hận trong lòng chống đỡ thì sợ là đã sớm thua rồi.
Hai chân Đường Yên đạp mạnh nhảy lên trên không, chém thẳng về phía Lưu Thấm Nhã.
"Răng rắc!" Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên trong kho khí giới.
"A... Tay của tao..." Lưu Thấm Nhã thét chói tai, ôm cánh tay không ngừng đổ máu, toàn bộ cánh tay phải của cô ta đã bị Đường Yên chém đứt. Không giống loài người nên chảy máu đỏ tươi, máu của Lưu Thấm Nhã lại có màu đỏ thẫm giống hệt tang thi. Thấy thế trong mắt Đường Yên hiện lên hiểu rõ, quả thật Lưu Thấm Nhã đã bị lây năng lượng ám hệ. Nhưng mà vì sao?
Lúc trước khi ở bên ngoài tòa nhà ký túc xá công nhân trước, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Hình Liệt Phong rất bình thường, Lưu Thấm Nhã lại có Hình Liệt Phong che chở, tại sao lại phải hấp thu tinh hạch hoặc là huyết hạch đã bị lây nhiễm năng lượng ám hệ?
Lưu Thấm Nhã đau đớn ôm lấy cánh tay bị cụt, không dám tin nhìn cánh tay đã bị Đường Yên chặt đứt ở trên mặt đất. Cả người Lưu Thấm Nhã lảo đảo hai cái, máu theo khóe miệng cô ta không ngừng trào ra, khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo.
Đường Yên ngoảnh mặt làm ngơ, nắm chặt kiếm trong tay, cô chậm rãi tiến lên, không hề có ý định thương hương tiếc ngọc, cô kiêng kị nhất là chuyện thả hổ về rừng. Bước chân của Đường Yên mạnh mẽ, quyết đoán đi thẳng đến trước mặt Lưu Thấm Nhã, lạnh lùng nói: "Lần này tao xem thử còn có ai có thể tới cứu mày?"
Đường Yên nói xong thì nâng kiếm trong tay lên đâm thẳng vào ngực Lưu Thấm Nhã.
"Muốn tao chết, Đường Yên mày còn chưa đủ tư cách." Lưu Thấm Nhã ôm cánh tay bị cụt, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Cô ta lấy một quả địa lôi từ trong ba lô ra, ném mạnh về phía Đường Yên. Theo sau là lưỡi dao nước như bông tuyết đầy trời, tập trung vào người Đường Yên: "Cho dù chết tao cũng muốn kéo mày cùng xuống địa ngục."
Gương mặt Lưu Thấm Nhã vặn vẹo, điên cuồng nhìn chằm chằm Đường Yên.
"Đồ điên!" Đường Yên biến sắc, thân mình rơi xuống đất, nhanh chóng lui về phía sau, cũng may vừa rồi lúc chiến đấu Liệp Sát Giả cô đã tiện tay thu khoảng một phần ba đồ đạc vào trong không gian nên sau khi lộn người vài cái trên không thì không bị va vào nhiều lắm nhưng cũng có không ít chỗ trên người không bị lưỡi dao nước cắt qua, áo ngoài bị hư thối, da thịt cũng cảm thấy đau xót, ngứa ngáy.
"Ầm... rầm..." Sau một tiếng nổ mạnh và khói lửa bốc lên thì toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất lung lay, chấn động.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |