← Ch.02 | Ch.04 → |
Thời điểm trở lại biệt thự của nhà họ Hàn thì đã qua thời gian ăn cơm chiều.
Nhìn theo xe của Tư Khấu Ngọc đã đi xa, Hàn Thủy tùy tiện vò nát danh thiếp trong tay rồi quăng vào thùng rác trước cổng biệt thự.
Cô không phải là một thiếu nữ không hiểu sự đời, sẽ không bao giờ tin vào anh hùng từ trên trời giáng xuống, tuy rằng người đàn ông tên Tư Khấu Ngọc này đã giúp cô một việc nhưng không có nghĩa là anh ta có thể dựa vào lý do đó để từng bước áp sát, trở thành bạn bè đáng tin cậy của cô.
Bảo vệ đã mở cửa chính ra, tóc cô bị gió thổi loạn, mặt không chút thay đổi đi giày cao gót, đi vào ngôi nhà mà cô đã ba năm không về.
"Nhị tiểu thư." Một đường đi thẳng, người hầu đều rối rít né tránh. Dù nhiều năm chưa về nhà nhưng cô vẫn được thừa nhận là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn.
Đám người Cam Chi Ngư đã ở trong phòng khách nghỉ ngơi, vậy chắc chắn là đã dùng xong bữa tối.
"Tại sao không về cùng Hàm Phàm và Thiến San? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn đùa giỡn như trẻ con." Cam Chi Ngư nhìn cô con gái đã lâu không gặp nhưng trên mặt lại không có một tia vui mừng, ngược lại cau mày răn dạy.
Hiện tại mới bày ra bộ dáng uy nghiêm của người cha, có phải quá muộn hay không?
Hàn Thủy nhíu nhíu mày, rất muốn phản bác nhưng nhìn đến thần sắc lo lắng của Dụ Hàm Phàm, liền gắng gượng đem những lời muốn nói nuốt vào bụng.
"Đừng tức giận, nhị tiểu thư đã lớn rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình, ông quan tâm nhiều làm gì." Mẹ Cam Thiến San, Tần Tuyết, ngồi một bên vừa gọt táo, vừa trấn an Cam Chi Ngư.
"Em gái hiện tại đã lớn rồi, cũng đã có bạn trai, người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là nhân trung chi long*, ánh mắt em thật tốt." Cam Thiến San tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
*Nhân trung chi long: "rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hay bất cứ thứ gì hơn người
Quả nhiên chân mày Cam Chi Ngư nhíu lại càng chặt hơn, thân là một người cha, cho dù chỉ mang tính chất bày biện, cũng không hy vọng con gái mình sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình, hơn nữa, cô con gái này ông ta còn muốn nắm chắc trong tay. (Ông này thần kinh =_=)
"Hàn Thủy, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?" Dụ Hàm Phàm hỏi.
"Tôi mệt rồi, lên phòng trước." Không phản bác, không trả lời, lười xem bọn họ kẻ xướng người họa. Thật sự buồn cười, trở lại ngôi nhà này, Hàn Thủy cảm thấy thật muốn mệt chết đi mà ngay cả Dụ Hàm Phàm cũng không biết hỏi mình đã ăn gì chưa, mà cha của mình lại chỉ biết lên mặt giáo huấn.
Khi còn bé thì không quan tâm, đến bây giờ thì lại giống như là giám thị, tất cả là vì cái gì chắc trong lòng mọi người đều biết rõ.
Trong mắt ông ta, trừ bỏ Cam Thiến San ra cô được cho là cái gì?
Bọn họ chướng mắt cô, lại càng không biết cô càng ghét bọn họ hơn.
Hàn Thủy xoay người đi lên lầu, không quan tâm Cam Chi Ngư đang la hét phía sau, mẹ con Cam Thiến San thì đang an ủi, khóe miệng cô nở một nụ cười lạnh, thong dong trở lại phòng ngủ của chính mình.
Phòng đã sớm được quét dọn sạch sẽ, hành lý được gửi về trước cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, cô cởi đôi giày cao gót ra, đưa tay kéo khóa cái đầm đang mặc trên người, một thân thể thiếu nữ trắng noãn lung linh hiện ra trong không khí, vai eo thon, chân dài mông vểnh, da thịt trắng nõn thơm mềm, một đầu tóc đen dài mượt, khuôn mặt lộ ra một chút non nớt, lại có chút lạnh nhạt không hợp với tuổi, trong mắt hoa đào mê người cũng là một mảnh vắng lặng và hờ hững.
Nước trong phòng tắm vừa đủ độ ấm, hơi nước mông lung kết hợp với mùi hương tinh dầu đặc biệt làm xoa dịu đáy lòng đau đớn và lo âu của cô.
Rốt cuộc trở lại, cô cũng đã trưởng thành, tất cả tưởng chừng như rất thuận lợi nhưng thực chất lại có bao nhiêu gian nan.
Hàn Thủy tinh tế suy nghĩ về thái độ của mấy người kia, cân nhắc về tâm tư của Cam Chi Ngư và hai mẹ con kia rồi lại chuyển đến Dụ Hàm Phàm, đáy lòng lại bị dày vò.
Dụ Hàm Phàm thế nhưng lại giống như người nhà ở lại nhà cô ăn cơm, còn cùng Cam Thiến San như hình với bóng.
Có lẽ nên tìm một cơ hội nói chuyện với Dụ Hàm Phàm, phải hỏi anh rốt cuộc tất cả tại sao lại thế này?
Đang lúc cô suy tư, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Hàn Thủy vớ lấy một chiếc áo tắm tuỳ ý khoác lên người rồi ra mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên là Cam Thiến San.
Cô tiện tay đem cửa đóng lại, lại bị Cam Thiến San ngăn trở, "Chẳng lẽ cô không muốn biết về chuyện cũ của tôi cùng Dụ Hàm Phàm mấy năm nay sao?" Chỉ khi có hai người bọn họ, Cam Thiến San mới lộ ra vẻ mặt người đàn bà chanh chua. Chau chau mày, Hàn Thủy buông lỏng tay ra, Cam Thiến San cũng tự động đóng cửa đi vào.
Cô ta ghen tị nhìn dáng người yểu điệu của Hàn Thủy, đã vài năm trôi qua, dáng dấp cô ngày càng đẹp ra.
"Nói đi." Hàn Thủy dựa vào ghế quý phi, lười biếng nhìn cô ta.
Trong lòng Cam Thiến San tuy không phục nhưng cô ta sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm.
"Cô trở về thật đúng lúc, Dụ Hàm Phàm đã cầu hôn với tôi rồi." Cô ta vốn không muốn nói ra chuyện này nhưng lại muốn nhìn thấy bộ dáng một Hàn Thủy không sợ trời không sợ đất khi khổ sở sẽ như thế nào.
Bàn tay đang nghịch tóc của Hàn Thủy dừng lại một chút, tuy trong lòng cô đã đoán được một ít nhưng chuyện này do Cam Thiến San nói ra khiến cho cô rất khó chịu. Cô tình nguyện là Dụ Hàm Phàm chính miệng nói với cô.
"Như thế nào, không vui sao?" Cam Thiến San cẩn thận quan sát biểu tình của Hàn Thủy, một mực muốn nhìn ra một chút manh mối là cô đang khổ sở, ghen tị. Tuy vậy cô ta đã phải thất vọng khi không tìm được gì.
Hàn Thủy cười nhẹ, "Ở phương diện quyến rũ đàn ông, tôi vĩnh viễn coi cô là tấm gương để học tập."
Mặt Cam Thiến San trở nên lạnh lẽo, " Hàn thủy, cô không cảm thấy đau lòng, khó chịu sao? Ba cô, người cô yêu quý nhất Dụ Hàm Phàm cuối cùng đều đứng về phía tôi mà cô lại chẳng có gì hết."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ họ là của tôi nên cô muốn lấy thì cứ việc." Ánh đèn mông lung đã che mờ đi cảm xúc thật sự trong mắt của cô.
"Hàn Thủy cô thật là đủ tuyệt tình tuyệt nghĩa." Cam Thiến San luôn biết cách công kích cô, "Chỉ là tôi vui mừng nhất khi thấy được bộ dáng cô lúc bị tôi cướp mất vật yêu thích nhất, tôi thật rất hưởng thụ quá trình này." Đầu tiên là ba, sau là Dụ Hàm Phàm, cuối cùng là Hàn thị, cô ta không phải đã thành công được hai phần ba rồi sao? (ghét con mụ này ghê -_-)
Có một ngày cô ta muốn cho Hàn Thủy thấy, cô ta mới chân chính là thiên chi kiêu nữ.
"Cám ơn đã khích lệ, nếu cô khoe khoang xong rồi thì có thể đi chưa?" Mặt Hàn thủy vẫn như cũ không biến đổi, "Nếu như tôi không có cái gì thì ít nhất trên tay tôi vẫn có sản nghiệp mà các người hằng mơ ước, không phải sao?" Hàn Thủy lành lạnh bổ sung thêm một câu, có đôi khi trên thế giới này, người hiểu mình nhất không phải là bạn bè hay người thân, mà chính là kẻ địch.
Quả nhiên sắc mặt Cam Thiến San thay đổi, "Đừng vội đắc ý, Hàn Thủy, ba tính toán cho cô đi kết thân đấy, nghe nói đối phương là một công tử phóng đãng chính hiệu, tôi xem cô và anh ta chắc chắn là một đôi trời sinh."
Ý cười của Hàn Thủy vẫn không giảm, "Cám ơn cô đã nói trước cho tôi biết chuyện này."
Lúc này Cam Thiến San mới biết mình đã lỡ miệng, nhìn Hàn Thủy đang cười vẻ không sao cả. Ngay cả việc Dụ Hàm Phàm cầu hôn cũng không khiến cho cô ta vui nổi, dậm chân một cái đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa vang lên rung trời.
Kết thân? Hàn Thủy cười một tiếng.
Một nhà bọn họ tuy rằng không có cổ phần trong Hàn thị, lại được hưởng thụ tất cả hậu đãi của người nhà họ Hàn, hiện tại cô quay trở lại, ông già kia lại khẩn cấp định dùng hôn nhân để vây khốn cô, mà ai biết đối phương là dạng người gì?
Cam Chi Ngư và mẹ con Cam Thiến San thật sự nghĩ cô chỉ là một thiếu nữ ngây thơ sao? Có thể để bọn họ tùy ý thao túng dễ dàng sao?
Hàn Thủy lau khô mái tóc ướt đẫm, ánh mắt híp lại.
Sự tình diễn ra nhanh hơn so với Hàn Thủy tưởng tượng, cô vừa quay trở lại tập đoàn mới có mấy ngày, Cam Chi Ngư đã bắt tay vào công việc chuẩn bị kết thân, cũng không biết ông ta dùng thủ đoạn gì, thế nhưng làm cho mấy cựu thần của Hàn thị đồng ý chuyện này.
Xem ra trong lúc cô không ở đây, Cam Chi Ngư đã xuất sử hết cả vốn liếng rồi.
Hàn Thủy mặc một thân đồ công sở màu đen, tóc vén lên thật cao, dưới chân vẫn là đôi giày cao gót cao đến kinh người, tinh tế dẫm lên mặt đất, khiến dáng người cô càng thêm uyển chuyển, trong lúc hành động càng toát lên phong thái yểu điệu, mà biểu tình trên mặt lại thành thục vượt xa những người cùng tuổi, môi gắt gao mím chặt.
Đối với buổi xem mắt này cô rất không muốn đi nhưng vẫn phải đến, bởi vì cô muốn xem rốt cuộc người cha "yêu quý" đã bán cô cho cái dạng người gì.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không phải sao?
Trong phòng VIP cao quý có một người đàn ông đang ngồi, vóc dáng không tệ, ăn mặc rất sang trọng, nhưng làm cho người ta phải kinh ngạc chính là, Hàn Thủy đã gặp anh ta rồi.
"Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh mà, em xem, tôi không có nói dối chứ?" Người đàn ông quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong mắt mang theo ý cười.
Dĩ nhiên là Tư Khấu Ngọc.
Tâm Hàn Thủy buông lỏng một nửa, cũng may không phải là một khuôn mặt khó nhìn, hiện tại xem ra, ít nhất cô có thể nuốt trôi bữa cơm này.
"Tôi cũng không ngờ anh chính là người được mệnh danh là công tử phóng đãng nổi tiếng, thật sự là thất lễ, thất lễ rồi." Cô tùy ý ngồi xuống đối diện anh, nửa thật nửa đùa nói.
Tư Khấu Ngọc cũng không tức giận, anh châm một ly trà rồi đưa cho Hàn Thủy, "Tôi cũng không biết, hóa ra em chính là nhị tiểu thư của Hàn thị, nào, uống hớp trà Phổ Nhĩ này cho ấm dạ dày."
Hàn Thủy tiếp nhận ly trà nhỏ, nhấp một ngụm, nước trà không quá nóng cũng không quá lạnh theo thực quản chảy tới dạ dày, khiến cô cảm nhận toàn bộ thân thể như đang ấm lên.
"Hình như anh bỏ thiếu cái gì?" Không phải mọi người nói nhị tiểu thư nhà họ Hàn tâm địa độc ác, lạnh lùng hay sao?
Tư Khấu Ngọc cười ha ha, "Một cô gái không nên sắc bén như vậy, em hẳn nên sống như một công chúa mới phải chứ?"
Sống như một công chúa? Cô có thể sao? Từ khi người mẹ thương yêu cô như bảo bối qua đời, cô giống như một chiếc lá lục bình, nếu không cố gắng sẽ bị người khác thổi một cái bay đi. (ta k rõ cv đoạn này nên ai hiểu thi báo ta để ta sửa nghen)
Hàn Thủy rũ xuống đôi lông mi dài cong vút, "Anh thấy lần kết thân này thế nào?"
"Vốn tôi nghĩ, nếu như là một cô gái xấu xí tôi tuyệt đối sẽ chạy trốn, không nghĩ tới em lại là một đại mĩ nhân, ngược lại là tôi được chiếm tiện nghi rồi." Tư Khấu Ngọc rất vừa lòng với lần xem mắt này, anh đã gặp vô số danh môn thục nữ nhưng không ai có vẻ đẹp như cô gái trước mắt này, thật sự khơi lên lòng hứng thú của anh.
Rõ ràng là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, lại cố ý ăn mặc như một người trưởng thành, rõ ràng có vẻ ngọt ngào, lại cố giả dạng lạnh lùng, anh thừa nhận, cô gái này khiến anh có dục vọng muốn chinh phục.
Về phần muốn chinh phục cái gì, dĩ nhiên là bao gồm cả thân thể lẫn tâm hồn, Tư Khấu Ngọc chưa bao giờ coi mình là quân tử hay Liễu Hạ Huệ.
"Nói như vậy, anh không phản đối?" Hàn Thủy nâng mắt lên, khôi phục giọng điệu lạnh như băng.
"Tại sao tôi muốn phản đối? Chẳng lẽ tiểu thư Hàn Thủy chướng mắt tôi?"
"Hàn thị là một đại phiền toái, anh có tiền, có quyền, có địa vị, sao phải lao vào vũng bùn này?"
"Vậy nếu như nói Hàn thị muốn trèo cao thì sao?"
Hàn Thủy dừng lại, rốt cuộc ngẩng lên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, cô không thể không thừa nhận, người này thuộc loại hình có sức quyến rũ càng nhìn càng muốn xem kĩ hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, tràn đầy ánh sáng lấp lánh, nhìn không thấu.
Chẳng lẽ anh ta thật chỉ là một công tử phóng đãng sao? Hay chỉ là vẻ ngoài anh ta dùng để bảo vệ chính mình?
"Nói vậy là có ý gì?" Khi nào thì Hàn thị lại lưu lạc đến mức phải dùng đến thủ đoạn cầu thân ghê tởm này?
"Hàn thị bây giờ đã không còn như xưa, dưới trướng sản nghiệp dần dần biến chất, không hề được sang tân, dần dần suy sụp là chắc chắn, cho nên mới cần đến việc kết thân."
Mặt Hàn Thủy thay đổi liên tục, chỉ thời gian mấy năm, rốt cuộc là sản nghiệp thật lạc hậu hay là có nguyên do khác? Cô không tin là lí do trước, khẳng định là Cam Chi Ngư đã áp dụng hành động gì đó, thậm chí có thể là ông ta đã chuyển gì đó của tập đoàn đi, cô mới trở về được mấy ngày, căn bản chưa kịp thăm dò tình huống.
Cam Chi Ngư rất thông minh, cho dù không có cổ phần, nhưng ông ta là một thương nhân thông minh, khẳng định biết làm thế nào để có lợi cho mình nhất.
Nhưng lần cầu thân này cô cũng chưa nhìn ra được mục đích của ông ta.
"Nếu kết thân, anh có thể được lợi gì, Hàn thị được lợi gì?" Đây mới là mấu chốt không phải sao?
Không chút hoang mang, quả nhiên không phải một cô gái bình thường.
Trong mắt Tư Khấu Ngọc dày đặc hứng thú, anh chậm rãi nói: "Hàn thị sẽ có được tài lực ủng hộ của Tư Khấu gia, mà tôi sẽ có được một người vợ, còn có thêm một phần cổ phần trong Hàn thị."
Hàn Thủy hừ một tiếng, Cam Chi Ngư lại dám làm ra chuyện như vậy, không biết đơn thuần là vì Hàn thị hay là vì muốn che dấu bí mật gì khác.
"Hàn thị sẽ không đổi chủ, cũng sẽ không đổi họ." Đây là cô muốn nói cho người đàn ông trước mắt, vĩnh viễn không nên hy vọng vào những thứ không phải của mình.
"Tôi thật đau lòng khi em nghĩ về tôi xấu như vậy." Tư Khấu Ngọc ra vẻ đau lòng nhưng giọng điệu thì cợt nhả, nhìn qua tuyệt không một chút đúng đắn.
Hàn Thủy nhịn xuống xúc động muốn đánh người, yên lặng uống trà.
"Nếu như tôi đoán không lầm, em thật sự rất thích người đàn ông kia phải không?"
Hàn Thủy thiếu chút nữa phun ra ngụm trà đang uống, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông có chút cà lơ phất phơ trước mắt, càng khẳng định anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Chẳng lẽ tôi đoán sai?" Tư Khấu Ngọc một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Hàn Thủy mà phóng điện.
Mặt Hàn Thủy không hiểu sao có chút nóng lên, cô giả vờ ho khan vài tiếng, "Tôi không biết rằng đàn ông như anh cũng thích bát quái như vậy."
Thật không có ý tốt cười một cái, Tư Khấu Ngọc lại cười ha ha, anh cười thật sáng sủa, không chút kiêng nể, dù kiêu ngạo cũng không làm cho người ta chán ghét.
Hàn Thủy nhếch miệng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy ai cười đến sảng khoái như vậy, lòng không khỏi an tĩnh lại.
Thời gian kế tiếp, hai người thực ăn ý mà im lặng thưởng thức bữa tối, Tư Khấu Ngọc cũng không làm phiền cô, có lẽ là cho cô một cơ hội suy nghĩ lại.
Cho đến lúc đưa Hàn Thủy đến cổng lớn biệt thự nhà họ Hàn.
"Gả cho tôi không tốt sao? Ít nhất bộ dáng tôi cũng rất tuấn tú lịch sự không phải sao?" Tư Khấu Ngọc đứng trước mặt cô, khiến Hàn Thủy lần đầu tiên ý thức được, người này không chỉ là một người qua đường Giáp, anh ta rất kiêu ngạo, rất phong lưu, và cũng rất nguy hiểm.
"À ừ." Hàn Thủy nhún nhún vai, biểu đạt mơ hồ.
"Hiện tại cái em cần không phải là một đồng minh sao?" Bị chọt trúng tử huyệt khiến Hàn Thủy trầm mặc.
"Hàn Thủy." Mặt của anh đột nhiên phóng đại ở trước mặt cô khiến Hàn Thủy sợ tới mức giật mình lùi về phía sau. Nhưng Tư Khấu Ngọc đã lanh tay lẹ mắt ôm được eo cô.
"Anh muốn làm gì?" Cô oán hận thấp giọng nói, thiếu chút nữa cô đã quên, tại lần gặp mặt đầu tiên, người đàn ông này đã đùa giỡn mình như thế nào.
"Cho em một cái công đạo." Thuận tiện giúp em đưa ra quyết định, những lời này anh không nói, cứ thế cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình tha thiết ước mơ, tinh tế ở trên môi cô trằn trọc mút vào, Hàn Thủy cứng đờ khép chặt hàm răng, dùng cả tay cả chân muốn thoát ra, lại không ngờ người đàn ông này đã sớm đoán được, thân thể cô bị anh gắt gao giam cầm, muốn động cũng không được.
Tay của anh chuyển qua hông cô, không nặng không nhẹ nhéo một cái, Hàn Thủy hít vào một hơi, môi đỏ mọng khẽ mở, Tư Khấu Ngọc thừa cơ lẻn vào, tận tình đùa giỡn cái lưỡi thơm tho của cô.
Quả thật là cực phẩm, ngọt ngào động lòng người.
Tư Khấu Ngọc cảm thán, càng hôn thêm thật sâu, vốn định chỉ lướt qua một chút, lại không ngờ muốn dừng cũng không được.
Tư vị của cô gái này thật tuyệt vời.
Đôi mắt lúng liếng của Hàn Thủy mở to, không thẹn thùng cũng không mê muội, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái mặt đang phóng đại trước mắt, bất ngờ cắn xuống.
Tư Khấu Ngọc hét lớn một tiếng, rốt cuộc buông cô ra, lau đi vết máu bên miệng mình, "Thật là một cô nhóc không hiểu phong tình."
Hàn Thủy giận đùng đùng, tuy cô bề ngoài giả bộ thành thục nhưng bên trong vẫn chỉ là một thiếu nữ, thế mà người đàn ông này lại dám cướp đi nụ hôn đầu của cô, hơn nữa ai mà biết anh ta đã hôn qua bao nhiêu người phụ nữ chứ, bảo cô không tức giận sao được?
"Tôi nghĩ chúng ta về sau không cần gặp nhau nữa." Công tử phóng đãng chính là một công tử phóng đãng, mệt cô vừa mới thay đổi cách nhìn đối với anh ta.
"Cô gái ngốc, tôi đang giúp em mà em lại hiểu lầm tôi, ôi, thật sự làm tan nát lòng tôi." Tư Khấu Ngọc đứng cạnh cô, trong bóng đêm nhìn qua như một đôi tình nhân gắn bó thân mật.
"Hừ." Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, liếc trắng mắt, liền hướng cổng chính đi vào.
"Đề nghị vừa rồi, em thật sự nên suy nghĩ lại một chút đi."
Bước chân Hàn Thuy dừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau đã biến mất trước tầm mắt của Tư Khấu Ngọc.
Tư Khấu Ngọc tà tà dựa vào cạnh xe, liếc nhìn camera theo dõi treo trên cổng chính, huýt sáo một tiếng, sau đó lên xe phóng đi.
Trên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của cô gái kia, Hàn Thủy, thật đúng là một cô gái kì lạ. Nhàm chán đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc đã tìm được một chuyện thú vị.
Vào nhà, ngoài ý muốn Cam Chi Ngư lại không phát giận với Hàn Thủy mà Dụ Hàm Phàm lại chủ động yêu cầu nói chuyện cùng Hàn Thủy.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thủy ở chung cùng Dụ Hàm Phàm một mình kể từ khi về nước, kỳ quái là Cam Thiến San cũng không có ghen hay nổi điên, cũng đúng, trừ bỏ ở trước mặt Hàn Thủy cô ta không hề che dấu tâm địa độc ác, còn ở trước mặt người ngoài, cô ta vĩnh viễn là một bộ dáng dịu dàng thiện lương.
Thư phòng sạch sẽ được phủ thảm, giá sách được sắp xếp gọn gàng, bày rất nhiều loại sách, nơi này trước đây là thư phòng của mẹ Hàn Thủy, hiện tại thuộc về Hàn Thủy. Trừ bỏ Hàn Thủy cùng người hầu đến dọn dẹp, sẽ không có ai nguyện ý bước vào căn phòng này.
Nhiều năm đã đi qua, trừ bỏ Hàn Thủy từ từ lớn lên, căn phòng này vẫn giữ nguyên bộ dạng.
"Hàn Thủy."
"Nghe nói anh cầu hôn Cam Thiến San." Hàn Thủy dựa vào cạnh bàn làm việc, ngón tay vô ý thức vuốt dọc theo bên mép bàn, không nghĩ việc nói ra câu này lại dễ dàng đến vậy.
"Thiến San nói cho em biết sao?" Dụ Hàm Phàm luôn luôn nho nhã lại khó có được thần sắc ngượng ngùng.
"Khi nào thì đính hôn?" Lòng của cô càng ngày càng lạnh, Dụ Hàm Phàm đã thật sự trầm luân trong bể tình rồi.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc cũng sắp thôi." Không biết vi sao, Dụ Hàm Phàm có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hàn Thủy, ánh mắt kia sáng ngời như thể nhìn thấu được đáy lòng anh ta.
Nhanh như vậy?
Hàn Thủy có chút mệt mỏi xoa mi tâm, "Em rất muốn nói với anh một câu chúc mừng nhưng người mà anh đính hôn lại là Cam Thiến San, nên thật có lỗi, em không thể nói ra được."
"Hàn Thủy, có lẽ em đã hiểu lầm gì rồi, Thiến San thật sự rất tốt không phải như trong tưởng tượng của em đâu." Dụ Hàm Phàm muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.
"Vậy anh cho rằng cô ta trong tưởng tượng của em là như thế nào?" Hàn Thủy có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Thủ đoạn của Cam Thiến San quả nhiên đủ giỏi, chỉ dùng thời gian ba năm đã chiếm được tình yêu và sự ủng hộ của Dụ Hàm Phàm.
"Dù sao cũng là người một nhà, bác trai vẫn luôn lo cho em, sự tình không có xấu như em nghĩ."
"Lo cho em? Lo cho em mà để em vừa về nước đã phải đi kết thân, tại sao ông ta không để Cam Thiến San đi? Chẳng lẽ số em trời sinh đã phải làm vật hy sinh cho bọn họ sao? Hy sinh tình yêu của em, hy sinh tự do của em?" Hàn Thủy có chút không khống chế được, còn có chút thất vọng, cô tín nhiệm Dụ Hàm Phàm nhất nhưng bây giờ anh lại muốn cô tha thứ cho bọn họ.
"Vị thiếu gia Tư Khấu kia chẳng phải là bạn trai của em sao?" Dụ Hàm Phàm có chút không hiểu.
Hàn Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên sắc bén, "Các người sao lại biết?"
"Vừa rồi ở cửa, mọi người đều thấy được." Dụ Hàm Phàm có chút nói không nên lời, cũng không thể nói lúc Hàn Thủy và Tư Khấu Ngọc ở cửa ôm hôn, bọn họ đã nhìn lén qua camera theo dõi.
Tuy rằng đôi với hành động này anh có chút không đồng ý, nhưng nhìn đến người đàn ông kia chính là bạn trai của Hàn Thủy, tâm cũng buông xuống một nửa, ai cũng không muốn lấy hạnh phúc của mình ra để hy sinh cho việc kết thân này nhưng nếu là hai bên cùng cam tâm tình nguyện thì có khi kết cục sẽ tốt hơn, mà bọn họ cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
Trong đầu Hàn Thủy hiện ra hình ảnh vừa rồi ở cổng chính, Tư Khấu Ngọc bất thình lình cường hôn mình và câu nói nhỏ bên tai, đột nhiên hiểu rõ.
Cho cô một cái công đạo, xác thực đó là một mưu kế hay, nếu cự tuyệt Tư Khấu Ngọc, kế tiếp không biết sẽ là chuyện gì đang chờ đợi mình, đối với hiểu biết của cô về Cam Chi Ngư, ông ta căn bản sẽ không buông tha cho việc này một cách dễ dàng, ông ta luôn có trăm ngàn lý do khiến cho người khác không thể không làm theo ý ông ta.
"Em không muốn nói thêm về chuyện này nữa." Đột nhiên Hàn Thủy cảm thấy không còn hơi sức để biện bạch, cô làm thế nào mà mở miệng tiếp đây? Chẳng lẽ nói cho Dụ Hàm Phàm biết người đàn ông kia căn bản không phải là bạn trai cô? Là cô vì mặt mũi của mình mới nói như vậy sao? Chẳng lẽ nói rằng người đàn ông kia là một công tử phóng đãng, căn bản không phải là người hiền lành gì? Hay là nói anh không nên đính hôn với Cam Thiến San?
Không, cô sẽ không nói, lòng tự trọng, lòng kiêu ngạo nói cho cô biết dù cô có sai, không có nghĩa là cô chùn bước, ở trong từ điển của Hàn Thủy, không có hai chữ "quay đầu".
Dụ Hàm Phàm đã sa vào cái lưới của Cam Thiến San, anh đã không còn là người bảo hộ của Hàn Thủy cô nữa rồi.
"Hàn Thủy, em nên thả lỏng một chút đi, bác trai dù sao cũng là cha của em, mà Thiến San cũng là chị của em, nếu em cứ tiếp tục thế này sẽ chỉ làm cho chính mình thêm khổ sở, mọi người đều hy vọng em có thể sống tốt hơn." Cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, Hàn Thủy vẫn là Hàn Thủy trước đây, mà Dụ Hàm Phàm lại có chút nhìn không thấu cô.
"Em đã biết, anh không cần quan tâm chuyện của em, hãy chuẩn bị làm chú rể đi, em biết mình nên làm thế nào." Không muốn tiếp tục đề tài này, Hàn Thủy hướng Dụ Hàm Phàm miễn cưỡng cười.
"Anh......" Dụ Hàm Phàm còn chưa kịp mở miệng, cửa đã bị mở ra, Cam Thiến San ra vẻ thục nữ tiến vào, làm bộ dáng đáng yêu, "Thật ngại quá, không quấy rầy hai người chứ? Hàm Phàm, ba gọi anh đấy."
Lông mi Hàn Thủy giật giật, nhìn người phụ nữ lớn tuổi hơn mình ra vẻ đáng yêu, loại cảm giác này thật sự quái dị.
Dụ Hàm Phàm hướng Hàn Thủy cười xin lỗi, "Vậy anh đi trước, lần sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện."
Hàn Thủy gật gật đầu.
Dụ Hàm Phàm đi rồi, vẻ mặt hai người phụ nữ trong nháy mắt nghiêm túc lại, khuôn mặt trang điểm dày đặc của Cam Thiến San hiện lên nụ cười châm chọc.
"Không nghĩ tới, người được mệnh danh là công tử phóng đãng nổi tiếng lại là bạn trai cô, cô nên cảm tạ ánh mắt ba mới đúng, việc kết thân này đúng là phù hợp với cô." Cam Thiến San ôm ngực đứng một bên, biểu tình có chút vui sướng khi người gặp họa, còn có chút không thoải mái, công tử phóng đãng, cô còn tưởng rằng là một người đàn ông lỗ mãng, thô bỉ còn trẻ tuổi mới đúng, kết quả nhìn theo hình ảnh trên camera thao dõi của người đàn ông kia, nhìn qua thì phong lưu một chút nhưng lại có một loại hơi thở đặc biệt.
Tâm tình Hàn Thủy rất không tốt, đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn với cô ta, lạnh lùng nói: "Nói xong thì cút."
"Mày...." Cam Thiến San bị nghẹn một hơi ở cổ họng, người phụ nữ này thật là ngày càng kiêu ngạo, dám kêu chính mình cút ra ngoài, "Hàn Thủy mày đừng quá kiêu ngạo."
"Tôi có tư cách kiêu ngạo hay không, cô hẳn là người rõ nhất." Mắt Hàn Thủy nheo lại, toàn thân tỏa ra hơi lạnh vô hình.
Cam Thiến San rùng mình một cái, trong lòng ghen ghét càng đậm, "Hàn Thủy, mày sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu."
"Cút." Đáp lại cô ta là một cái ly thủy tinh phóng tới trước mặt.
Cam Thiến San nhảy sang né tránh, cái ly đập vào trên cửa, vỡ tan tác thành vô số mảnh nhỏ.
"Mày thật là điên rồi!" Trông ấn tượng của cô ta, tuy rằng tính tình Hàn Thủy không tốt lắm nhưng còn chưa từng hành động thái quá như vậy, ánh mắt đen sâu kín kia, toàn thân là hơi thở lạnh lùng giống như nữ thần báo thù, Cam Thiến San tuy rằng không phục nhưng rốt cuộc vẫn là e ngại cô sẽ lại phi cái gì vào mặt mình, lầm bầm mở cửa thoát nhanh ra ngoài.
Cửa nặng nề khép lại.
Hàn Thủy như bóng cao su xì hơi, vô lực tựa vào ghế, cô xoắn tóc mình loạn xạ, biểu tình giống như cười mà lại giống như khóc, trầm mặc thật lâu, mới run run nhưng kiên quyết gọi cho một số máy lạ.
"Alo, xin chào, tôi là Hàn Thủy."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |