← Ch.20 | Ch.22 → |
Giữa hai đùi Trương Tuyết Cơ bị va chạm tới đỏ bừng, ✝️i𝖓·h ⓓị·↪️·ⓗ trắng đục bị đ_â_𝖒 chọc bắn cả ra ngoài, â_ⓜ ♓_ộ cô rất sâu có thể nuốt hết cả cây dương v*t to dài, phần thân dương v*t được 𝐝â_ɱ thuỷ tẩm ướt đẫm.
"Ưm... sâu quá... không chịu nổi... Tử cung bị rách mất... A... Sảng khoái quá... dương v*t vào tử cung rồi... Cứu mạng..."
Tên da đen chọc cúc huyệt cô ra vào mấy chục cái rồi 𝖗·ú·🌴 ⓡ·ⓐ, Trương Tuyết Cơ sảng khoái tới 𝖗ц*𝐧 𝖗ẩ*𝖞 cả 𝐦-ô𝖓-🌀, cúc huyệt cô bị cⓗị*🌜*ⓗ nở hoa.
Nhưng tên da đen phía dưới còn chưa tha cho cô, tay gã nắm m·ô·п·🌀 cô nâng lên hạ xuống, lần nào cũng ấn mạnh cô xuống cắm thẳng vào tử cung.
Trương Tuyết Cơ vừa mới tỉnh rượu đã bị bọn họ c_ⓗị_𝒸_𝖍 tới mơ màng: "Đừng... ԁâ.𝐦 huyệt bị chọc thủng mất... không muốn dương v*t lớn..."
Tên da đen nghe không hiểu lời cô, thúc eo điên cuồng đ*â*m chọc, dương v*t dài tới 20cm tiến vào cả cây, vách thịt bị căng tới biến dạng, nơi kết hợp của hai người phát ra tiếng nước òm ọp, huyệt thịt bị ⓒ𝐡ịⓒ●♓ vừa mềm vừa ngứa.
Trương Tuyết Cơ cảm nhận được dương v*t thô to khẽ giật một cái, nghi ngờ nó sắp bắn.
Cô hoảng loạn, sợ 𝐭.ℹ️п.♓ ԁ.ị𝒸.h sẽ bắn vào trong, cô sẽ sinh ra một đứa con đen sì. Trương Tuyết Cơ tuyệt vọng hô to: "Đừng... đừng bắn vào.. Hức... Cứu mạng... A... Bắn vào rồi..."
Một luồng 𝖙·❗ռ·h ◗·ị·↪️·𝖍 đặc sệt bắn thẳng vào ԁ.â.ⓜ huyệt đang 𝓇⛎-ⓝ 𝖗ẩ-🍸, tên da đen cắm thẳng dương v*t vào trong tử cung để nó bắn thỏa thích, sau đó mới 𝐫ú_т 𝐫_🅰️ nhường lại â*𝖒 h*ộ cho đồng bọn.
Trương Tuyết Cơ tê liệt ngã xuống đất, †ı●ⓝ●♓ ◗ịⓒ●♓ dính trong â.𝐦 𝐡.ộ còn chưa kịp chảy ra đã có một dương v*t khác tiến vào lấp kín. Tên da đen khiêng chân cô lên vai điên cuồng đóng cọc.
"A... cứu mạng... đừng vào nữa... dương v*t sắp đâ-Ⓜ️ xuyên rồi... dương v*t đen thật to... không chịu được... bị chơi hỏng mất..."
Hai đùi Trương Tuyết Cơ bị kéo lên cao, huyệt nhỏ non mềm bị đám da đen thay phiên đóng cọc bắn vào, 𝐭𝒾.ⓝ.𝐡 𝖉ị𝖈.h tanh hôi rót đầy vào tử cung.
Trương Tuyết Cơ sợ hãi vô cùng, điên cuồng lắc đầu cầu xin bọn họ tha cho mình, â_ⓜ ⓗ_ộ nhỏ không ngừng r*ц*п rẩ*ÿ đón nhận т𝐢ռ.𝒽 dị.↪️.♓ bắn vào.
Đúng lúc này có người gọi điện thoại tới, đầu dây là một người đàn ông xa lạ: "Cô Trương, lần này thì biết điều rồi chứ? Cô trêu ai chọc ai không được lại cố tình trêu chọc cậu chủ chúng tôi. Video cô bị đám người da đen luân gian đã đăng trên mạng, ai ai cũng biết cô là đĩ 𝐝*â*m từng bị đám da đen chơi tới chán. Phu nhân muốn cô thân bại danh liệt, chúng tôi cũng hết cách."
Lúc này, Trương Tuyết Cơ mới biết được video ⅼà*𝖒 t*ìռ*𝖍 của bản thân và đám người da đen đã có trên mười nghìn lượt xem, bình luận trên video rất thô tục.
"𝐃â·〽️ thật đấy, vú sắp bị bóp vỡ rồi, còn s̴áng khoái kêu rên nữa, đúng là trời sinh 🅓.â.ɱ đãⓝ.ℊ."
"Tuyệt đấy, 𝖉â.ⓜ huyệt bị thao lỏng cả rồi, trông dáng vẻ này hai dương v*t 𝖈_ắ_m ѵà_𝑜 cùng lúc cũng không sao."
"Nghe nói trước kia cô ta làm ở quán bar, ⓓ.ụ 🅓.ỗ cậu chủ nhà người ta 🦵ê●ռ ⓖℹ️●ườ●𝓃●ɢ, bị mẹ người ta dạy dỗ, thê thảm ghê!"
"Thê thảm sao? Tôi thấy cô ta vui mừng còn không kịp kìa. dương v*t của đám người da đen thật to, sáu cây luân phiên cắm cô ta, cô ta chẳng sảng khoái tới thăng thiên luôn ấy chứ."
"Đáng tiếc thật, người đẹp vú to chân dài, â●m 𝒽●ộ mập múp lại bị một đám dương v*t đen cưỡng gian. Nếu không tôi cũng định tiêu tiền chơi thử một phát xem hương vị thế nào."
"Mẹ nó, d-â-ɱ huyệt này nhiều nước quá thể rồi, dương v*t 𝓇·ú·✝️ 𝓇·𝖆 bị ngâm tới sưng cả lên."
Trương Tuyết Cơ cưỡi trên dương v*t to dài của tên da đen, lắc 𝐦ô-ռ-🌀 lên xuống. Cặρ vú lớn trước ռ🌀ự_𝖈 cô không ngừng nhảy lên, mặt cô ửng hồng, mắt hoa tai đỏ, không biết sau này bản thân nên làm gì đây, nhưng †𝖍â.n †𝖍.ể cô đã đắm chìm trong κ𝐡𝖔á●i 🌜ả●m, chỉ hận không thể bị chơi 𝖈·ⓗ·ế·𝐭 ngay tại chỗ.
"A... A... Đĩ 𝐝â.m không có nặt mũi gặp người nữa... dương v*t lớn mau chơi 𝖈-𝒽-ế-𝐭 đĩ ⓓ●â●𝖒 đi... Ưm... lại vào tới tử cung rồi..."
Trương Tuyết Cơ bị đám người da đen dùng dương v*t lớn thay phiên lăn qua lộn lại luân gian mấy lượt, đến cuối cùng, tiểu huyệt không khép vào được.
Mỗi khi cơ thể cô 𝖗ⓤ*ռ гẩ*🍸, ✞_𝖎ⓝ_h ⓓị↪️_♓ đặc sẽ tràn ra từ cửa huyệt. Đám da đen thấy huyệt nhỏ không khép lại được mới chưa đã thèm rời đi.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |