Truyện:Nhất Thời Thoáng Qua - Chương 51 (cuối)

Nhất Thời Thoáng Qua
Trọn bộ 51 chương
Chương 51 (cuối)
Cửa sổ [Hoàn]
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)

Giản Trầm Tinh thoáng lùi lại, bốn mắt nhìn nhau, họ như thể nghe thấy rành mạch tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ռ*🌀*ự*↪️ đối phương.

Quý Hạ ngớ ra một lát, đột nhiên luống cuống tay chân ↪️ở●𝐢 q●uầ●n lót anh ra. Giản Trầm Tinh thuận theo cô để cậu bé của mình thoát khỏi sự trói buộc của quần lót, ngọc trụ đã cương cứng chĩa thẳng vầ phía Quý Hạ. Cô bóp nó mấy bận đã muốn dẫn gậy th*t ấy 🌜-ắ-〽️ ѵà-𝑜 nơi sâu nhất của mình để được tận hưởng cơn 𝖐hⓞá*ℹ️ 𝐜ả*𝐦 tràn trề.

Nhưng cô còn chưa thực hiện được đã bị Giản Trầm Tinh giữ tay lại. Một tay anh kéo tay cô, tay kia vớ lấy chiếc điều khiển từ xa chuyển sang bộ phim khác.

Quý Hạ đang hưng phấn chợt bình tĩnh lại, lại thấy bộ phim này cũng rất quen thì còn đâu mà không rõ? Cô túm vạt áo Giản Trầm Tinh, nheo mắt hỏi: "Anh lục USB của em xem đúng không?"

Giản Trầm Tinh nhếch môi cười, anh lại cúi xuống 𝒽ô*п cô: "Thu hoạch được nhiều sản phẩm lắm, đúng là mở rộng tầm mắt."

Quý Hạ bất mãn bóp gậy th*t của anh: "Đồ bậy bạ."

"Hai ta ngang tài ngang sức mà?" Giản Trầm Tinh lại bắt đầu cắm ra c.ắ.𝖒 ѵ.à.ο cửa mình ướt sũng của cô, anh cười khẽ: "Nhóc lưu manh." Sau lại ngồi lên sô-pha, tuy tay vẫn chưa đứng đắn lại nhưng mắt đã dõi về phía TV.

Bộ phim này bắt đầu với cảnh người phụ đứng bên cửa sổ. Cô ả mặc áo ngủ, ռⓖự.🌜 không tính là to lắm - rõ ràng cô ả không mặc áo ռ·🌀ự·↪️ - đang cầm chén nước ngơ ngác nhìn về phương xa. Gió thổi khiến vạt áo nữ diễn viên tung bay làm lộ ra đôi chân dài thon thả trong bộ váy dài. Cô ả đi chân trần, mu bàn chân trắng nõn khiến sơn móng đỏ nổi bật hẳn lên.

Tiếp đó là cảnh một gã đàn ông bước vào ôm lấy nữ diễn viên từ phía sau, gã vùi đầu vào cổ cô ả 𝐦●ú●𝖙 𝒽*ô𝐧*. Thân trên nam diễn viên không mặc áo, da gã hơi rám màu, cơ bắp vừa phải. Gã chỉ mặc chiếc quần ngủ ngắn làm lộ phần đùi săn chắc.

Hai người trong TV cười nói mấy câu, gã đàn ông bóng gió đỉnh bờ 𝐦ô*𝖓*𝐠 vểnh của người phụ nữ, cô ả quay người lại dịu dàng ν𝖚ố●✝️ ѵ●3 mặt nam diễn viên rồi nhắm mắt ⓗô*𝐧 gã. Nam diễn viên luôn tay vào từ vạt áo cô ả bắp đầu mơn man khắp chốn.

Giản Trầm Tinh cắn đầu vai cô, thì thào: "Anh cũng muốn thử."

Phòng khách và ban công được ngăn cách bằng chiếc cửa sổ cực đại, Quý Hạ nghe thế nhìn về phía cửa sổ mở hờ, hừ giọng từ chối: "Bị nhìn thấy thì sao đây?"

"Mưa mà, sẽ không ai nhìn thấy đâu." Giản Trầm Tinh lấy bao cao su ra khỏi ngăn kéo, anh dẫn cô ra tới ban công: "Có nhớ không? Lần đầu em khẩu giao cho anh là ở ban công đấy."

Hai người đứng tại một chỗ có thể nhìn thấy TV, quần áo cả hai đều xốc xếch, dưới lớp áo ngủ không còn mảnh vải che thân.

"Lần đấy là... Ngoài ý muốn." Quý Hạ mân mê bờ lưng rộng của anh, hai chân hơi mở để tiện cho Giản Trầm Tinh "làm việc", mặt ửng hồng, cô ngửa mặt chịu những nụ ♓ô·n ռ·ó·𝖓·🌀 ⓑỏ·ⓝ·𝖌 anh trao lên cổ, lên 𝖓*ɢ*ự*𝐜.

Qua đôi mắt k●𝒽é●🅿️ 𝐡●ờ, cô đã nhìn thấy người phụ nữ trong TV ngoan ngoãn ngồi xổm xuống ⓛiế-m láp thứ ⓓụ.ⓒ v.ọ.𝓃.🌀 căng cứng của gã đàn ông, dương v*t thô to ấy thỏa thuê phóng túng giữa hai bờ môi đỏ của người phụ nữ, gã túm mái tóc dài của cô ả khiến camera quay rõ gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Quý Hạ vỗ vai Giản Trầm Tinh bảo anh xem TV: "Anh muốn không?" "Thực ra, " Giản Trầm Tinh thoáng nhìn qua đã rời mắt, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tay thì nâng chân Quý Hạ lên khiến ngọc hành cương cứng nón.🌀 𝖇.ỏп.🌀 kề sát h oa huy*t cô. Anh áp mặt mình lại gần mặt cô, trầm giọng nói: "Anh càng muốn làm em hơn."

Lời này cực kỳ thô lỗ, khác hẳn với Giản Trầm Tinh bình thường. Nhưng giờ khắc này lại khiến Quý Hạ ngứa ngáy vô cùng.

"Nào anh yêu, " Quý Hạ l_𝐢ế_Ⓜ️ môi, cô xé bao cao su bằng miệng và đeo vào cho anh, sau đó cầm gậy th*t của anh kề sát cửa mình đã ướt đẫm của mình, không chịu yếu thế nhìn anh chằm chằm và nói: "Làm 🌜ⓗế*т em đi."

Đôi mắt Giản Trầm Tinh chợt ánh lên vẻ nguy hiểm, một tay anh đỡ chân Quý Hạ ngừa khi cô trượt xuống, một tay đặt trên cửa sổ để cô dựa hông vào đó, anh bắt lấy đôi môi Quý Hạ, lưỡi nhắm thẳng vào khoang miệng cô

- cũng tàn bạo như hung khí dưới thân anh.

Ban đầu anh đưa đẩy rất chậm nhưng cực sâu, đã vậy còn cố tình 𝖈_ọ ❎_á_𝖙 khắp vách trong ấm áp của h oa huy*t.

Giản Trầm Tinh hơi ghé mắt nhìn TV, nhận ra đôi nam nữ kia cũng đã ⓠ𝐮-ấ-𝐧 🍳⛎ý-🌴 lấy nhau, chỉ khác là quần áo ngủ của hai người kia đều đã tụt xuống chân.

"Bé ngoan, xem TV đi." Anh vẫn ra ra vào vào với tốc độ bình thường giống trong TV.

Quý Hạ ngoan ngoãn nhìn về phía TV, thấy gã đàn ông trong đã bắt đầu tăng tốc, tiếng 𝐫ê_п ⓡ_ỉ khẽ khàng của người phụ nữ vang lên bên tai họ.

Giản Trầm Tinh đột nhiên cười, cũng đẩy nhanh tốc độ như trong TV. Từ thị giác, thính giác đến xúc giác nơi cửa mình của cô đều bị 🎋í🌜.𝐡 ⓣ𝒽.í.𝒸.♓ cực độ, 𝐤ⓗ-𝖔á-ı ↪️-ả-ⓜ cuộn trào từng đợt như sóng biển không ngơi nghỉ. Tay cô ôm chặt lưng Giản Trầm Tinh, Quý Hạ không kiềm nổi mà 𝓇*ê*ռ 𝖗*ỉ hổn hển, cứ như cô và nữ diễn viên trong TV đang kẻ xướng người họa.

Bởi vậy dưới hai mảnh trai càng trào ra nhiều mật dịch khiến thân dưới của hai người ướt đẫm, nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.

Gã đàn ông trong phim đã ngừng, hai người trong TV nghỉ tạm một lát rồi người phụ nữ quay lưng, nam diễn viên lại cắ·〽️ ⓥ·à·o từ sau lưng cô ả, chậm rãi đâ-〽️ ra đâ●𝖒 νà●𝐨.

Giản Trầm Tinh cũng muốn tạm 𝐫*ú*𝖙 г*𝖆 nhưng Quý Hạ ôm chặt anh. Thịt trụ của anh thúc mạnh đến nỗi đôi mắt Quý Hạ trở nên Ⓜ️·ô·𝖓·🌀 lung, cô khẩn cầu: "Đừng mà Trầm Tinh, cứ thế này thôi... Xin anh, cho em đi..." "Cũng được." Giản Trầm Tinh nhìn cô, anh tạm thả chân cô xuống, kéo tay cô đặt xuống dưới hoa đế và cười: "Em tự nắn đi."

"Không muốn..."

Anh ngắt lời cô: "Không muốn thì phải đổi tư thế làm lại từ đầu với anh." Quý Hạ đáng thương cắ●ռ ɱô●ⓘ, cô không chịu nổi cảm giác bị kéo từ cơn cao trào xuống dưới rồi lại bị lôi lên, thấy Giản Trầm Tinh không muốn thương lượng đành phải khuất phục nhẹ nhàng giật tay.

Giản Trầm Tinh "xì" một tiếng, bàn tay đặt giữa cơ thể cô và cửa sổ giật giật, anh đè eo cô và thì thào: "Dùng sức nào, cứ thế này thì cảm thấy gì chứ."

Và rồi gậy th*t của anh lại chậm chạp đâ_m ✔️_à_ο 𝖗ú_🌴 𝐫_𝒶. Quý Hạ nhe răng cắn vai anh như để hả giận, cô tỏ ra hờn dỗi: "Ghét anh lắm."

"Sao ngốc thế không biết?" Giản Trầm Tinh thấy cô nghe lời mình bắt đầu dùng sức lại luồn tay xuống dưới cầm lấy cổ tay Quý Hạ dạy cô: "Xem nhiều phim như thế mà không học được cách tự an ủi sao?"

Quý Hạ cuối cùng cũng ngộ ra, cô dùng sức đè chặt hạt đậu đỏ căng cứng đỏ rực. Vì thế mà κ●𝖍●⭕●á●𝐢 𝐜●ả●ⓜ nơi hoa đế và hoa kính chồng chất khiến mắt cô càng thêm ư-ớ-🌴 𝖓-𝖍è-𝐦.

"Phải rồi." Giản Trầm Tinh tỏ ra vừa lòng, anh ghé tới 𝐪⛎·ấ·𝓃 🍳𝖚ý·✞ đầu lưỡi Quý Hạ như khen ngơi, ngọc hành đột nhiên tăng tốc, Quý Hạ mất cảnh giác bị anh đ●â●〽️ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, cô không kêu được thành tiếng, lâu lâu mới cất lên được một tiếng 𝓇ê*𝖓 r*ỉ ngọt ngào.

"Nhanh nào bảo bối." Giản Trầm Tinh hưng phấn nhìn dương v*t của mình và h oa huy*t cô 𝖍ô*п chặt lấy nhau, nhìn gậy th*t của mình đâ·ɱ mạnh vào mật huyệt của Quý Hạ khiến hai mảnh trai nhiễm sắc đỏ tươi. Mà ngón tay thon của cô đang dùng sức nắn bóp nơi tư mật của mình.

"Trầm Tinh... Ư... Nhanh quá... Em... Không thở được..." Quý Hạ ngửa cổ về sau nhưng thân dưới lại hẩy về trước cắn chặt ngọc hành của anh.

Giản Trầm Tinh vì muốn đẩy nhanh tốc độ c.ọ 𝖝á.𝖙 giữa gậy th*t và hoa kính mà mỗi lần chỉ ⓡú-🌴 𝓇-🅰️ một đoạn nhỏ đã hằn học đ·â·𝐦 mạnh vào trong cửa mình của cô khiến Quý Hạ тⓗ·ở ◗·ố·ⓒ không thôi.

Giản Trầm Tinh khom mình 🌜ắ·ⓝ 𝖓·ⓗ·ẹ bờ vai mịn màng của cô, anh điên cuồng đong đưa bờ ɱ·ôⓝ·𝖌 rắn chắc. Quý Hạ bị anh thúc đến mức ngay cả tiếng rên cũng không tròn trịa, cô chỉ còn biết lắc lư đầu mãi, một tay máy móc nắn bóp hoa đế, một tay luồn vào áo ngủ ghìm chặt lưng Giản Trầm Tinh.

"Trầm Tinh... Ư... Trầm Tinh... Em không chịu nổi nữa... A! A ——" Quý Hạ thét chói tai liên tục, cô nhắm chặt mắt, cả người như muốn ngã về sau.

Mà gậy th*t thô dài, cứng rắn cực nóng của anh vẫn ngoan cố thúc đ_â_ⓜ mạnh vào vách hoa nhạy cảm tột độ của cô. Quý Hạ như đang nằm giữa đại dương bao la đầy rẫy nguy hiểm, đương khi sóng gió động trời ập xuống đầu cô, cơn sung ⓢướ𝐧-𝐠 ngập tràn ấy mang tới ⓚhοá·❗ 𝒸·ả·𝖒 không gì sánh được.

Giản Trầm Tinh cau chặt mày, dương v*t dưới thân càng thêm ân cần 𝒸·ọ 𝐱·á·† khiến cửa mình trào thêm nhiều mật dịch. Anh cũng nhắm mắt, thúc mạnh mười mấy bận mới khẽ rên, tiếp đó là bắn ra thứ tinh d*ch đặc sệt vào nơi sâu nhất h oa huy*t.

Hai người chẳng nói chẳng rằng ôm chặt nhau 𝖙♓●ở 𝒽●ổ●𝖓 ♓●ể●ռ, trong lúc bừng tỉnh chợt nghe thấy tiếng mưa rơi.

Họ cùng nhau nhìn ra cửa sổ, mấy giọt mưa chảy dài trên cửa sổ, trông rất giống những vệt mồ hôi trên người cô và anh lúc độ_𝖓_🌀 ⓣ_ì_𝖓_𝐡.

"Mưa to rồi." Giản Trầm Tinh nói: "Về phòng khách thôi." Quý Hạ gật đầu.

Anh rút bàn tay lót sau lưng cô ra, buộc phải thốt lên vì đau. Quý Hạ nắm lấy tay anh, chỉ thấy lòng bàn tay trắng trẻo của anh đã lằn vệt đỏ. Cô cúi đầu, hé lưỡi cẩn thận 👢●ℹ️●ế●Ⓜ️ vết lằn ấy, lại nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó ngẩng lên nhìn anh, dịu dàng nói: "Không đau nữa rồi."

Lông mi Giản Trầm Tinh rung rung, rồi anh mỉm cười và đáp: "Ừ, không đau."

Tác giả: Hai ngày nay không hiểu sao không lên được web, hôm nay tôi load mãi mới thành công, cuối cùng cũng đăng nốt truyện lên. Câu chuyện này đến đây là hết, rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Đây vốn là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi viết trọn vẹn, nó hoàn toàn không có đại cương gì cả mà toàn nghĩ đâu viết đấy, nên sự ủng hộ của mọi người rất quan trọng với tôi. Không có các bạn chắc nó đã "↪️ⓗ·ế·✝️ non" giữa đường rồi, nên thật đấy, cảm ơn các bạn đọc đáng yêu!

HẾT


Chương (1-51)