Quân lâm thiên hạ phượng cầu hoàng
← Ch.18 | Ch.20 → |
Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ, hai lão lưu manh hát cũng hát được, nhảy cũng nhảy được, ôm cả các cô giở trò. Chỉ có Trương Thắng hát mấy bài, liền đàng hoàng ngồi một góc mỉm cười nhìn bọn họ chơi.
Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ vui đùa vô cùng vui vẻ, hai bên đều hết sức thân mật. Trương Thắng bội phục nhất đúng là, hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng giống như một đôi anh em tốt tình đồng ý hợp, người khác căn bản không nhìn ra hai người ngầm anh lừa tôi gạt như thế nào, mới vừa rồi trên bàn rượu giương cung bạt kiếm như thế nào.
Cô gái bên người Chủ tịch xã Cổ cao gầy, ngực không lớn, eo rất tinh tế, phối hợp với thắt lưng bản rộng lại hiện ra vài phần dã tính. Một chiếc quần bò đem tất cả cặp đùi rắn chắc cùng cặp mông gắt gao ôm lấy, đó là một loại sức sống chỉ thuộc về các cô gái thhắn xuân.
Chủ tịch xã Cổ đối với cô gái ấy vô cùng vừa ý, tay khoác lên bên hông cô bé vẫn sờ soạng, gần như không rời khỏi chút nào. Trương Thắng còn để ý ông ta đưa hẳn tay vào sờ soạng bên trong áo phông cô gái, cô gái xấu hổ trốn tránh, ông ta cũng không ép buộc. Một tấm thẻ học sinh lại có thể khiến ông ta có chút thương hương tiếc ngọc, Trương Thắng nhìn vậy thầm buồn cười.
Chơi đến hơn mười một giờ, Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ nói thầm vài câu gì đó với nhau. Chủ tịch xã Cổ híp mắt suy nghĩ mỉm cười một tiếng, gật gật đầu. Giám đốc Từ diệt tàn thuốc gọi người vào tính tiền, ông lại gọi tú bà tới, cho tiền boa, chỉ vào ba cô gái nói vào tai vài câu gì đó.
Không ngờ trong ba cô kiêm nữ sinh này có một cô chưa từng lên sàn đâu. Vẻ mặt tú bà tươi cười nói xin lỗi, thay đổi nhóm người mới cho bọn họ tha hồ mà chọn, không ngừng mà quảng cáo thái độ phục vụ của các cô tốt như thế nào, ở nơi này hot nhất là "Quân lâm thiên hạ tổ". Tuy nhiên trong nhóm các cô này không có cô nào đặc biệt xinh đẹp, đại bộ phận các cô nhan sắc xuất chúng đều đang tiếp khách.
Chủ tịch xã Cổ vốn ưa thích không rời cô bé đang ngồi kia rồi, nên tất nhiên không thích thay người. Đêm nay Trương Thắng còn có nhiệm vụ trong người, cho nên chủ động ra mặt, chọn một em nhỏ xinh, giữ cô lại.
Khi Giám đốc Từ tính tiền, dẫn cô gái xuống lầu, Trương Thắng còn thấy Chủ tịch xã Cổ ôm bả vai Giám đốc Từ, mơ hồ nghe ông ta nói:
- Anh Từ a, cái cô bên cạnh anh kia... cũng không tệ. Ừ... chúng ta sau nửa đêm thay đổi?
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Được, đến lúc đó tôi dẫn người qua!
Nói xong nghiêng đầu lại, nháy mắt với Trương Thắng đang dẫn theo ba cô gái đi phía sau. Trương Thắng lập tức nhhắn chân đuổi theo lên trước bọn họ.
Ba người đi tới "Bát phương tân quán", xe Trương Thắng đi trước, đến nơi trước, thấy Giám đốc Từ và hai cô gái kia đang đi tới, liền đi qua nói vài câu, từ trong tay môt người lấy một tấm thẻ ra vào.
Phòng ở tầng mười hai, ba người lên lầu, đều tự mình vào phòng với chiếc giường lớn xa hoa.
Ba gian phòng này là kề sát nhau. Vì tìm chỗ tốt như vậy, Giám đốc Từ và Trương Thắng đã phải lái xe ra ngoài lần tìm nửa ngày. Cái tốt ở đây có chính là bên ngoài có ban công, hơn nữa cả ba gian này đều có ban công.
Hai người đã cẩn thận cân nhắc qua phương án hành động, nếu thuê các cô đến làm thì không an toàn bởi vì các cô cũng không muốn xuất đầu lộ diện, bị bọn họ quay video, chỉ sợ phải trả một khoản tiền rất lớn, còn có thể làm hỏng việc.
Nếu dùng thẻ mở cửa vụng trộm đi vào, cũng không được. Một người sống to lù lù như vậy, cứ cho là Chủ tịch xã Cổ "sắc thụ hồn tiêu" như thế nào cũng không thể không chú ý đến một người xuất hiện ở cửa. Phương án thỏa đáng nhất để xử lý chính là quay trộm từ ngoài cửa sổ.
Căn phòng của Chủ tịch xã Cổ ở ngoài nhất, nguyên nhân chọn căn phòng này cho ông ta là do Trương Thắng đã thăm dò rất kỹ, phát hiện ngoài cửa sổ của căn phòng này có một cái lán nhỏ, bên trong thả ít đồ. Đứng ở vị trí này có thể thấy rõ người nằm trên giường, hơn nữa, đứng ở đây vào lúc trời tối đen, sẽ không bị phát giác.
Trương Thắng vào phòng, lấy cái túi Giám đốc Từ đưa cho hắn để ở tủ đầu giường xuống, vừa mới quay đầu lại liền hoảng sợ. Chỉ thấy cô gái thanh thuần như nước kia đã đóng lại cửa phòng, quỳ trên mặt đất, mông ngúng nguẩy như con mèo nhỏ đi hướng về phía hắn, ngước ánh mắt kiều mỵ nhìn hắn một cái, sau đó liền nâng một chân hắn lên.
Trương Thắng bị dọa ngã ngồi trên giường, sợ hãi nói:
- Cô... cô làm cái gì vậy?
Cô ta quyến rũ mà nói:
- Trương tiên sinh lúc nãy không chú ý sao? Tổ của chúng em là "Quân lâm thiên hạ", chính là hầu hạ cho khách thoải mái như hoàng đế nha. Nơi này của chúng em gọi là "Đại hòa", đàn ông là trời, đàn bà là đất. A, ông chủ là lần đầu tới thăm "Đại hòa" của chúng em à?
Cô ta cười nhìn rất đẹp, tuy nói là cách lấy lòng mang tính chuyên nghiệp, nhưng phong tình quyến rũ, vẻ mặt xuân tình làm cho người ta cực kỳ rung động. Cô ả liếm liếm môi, quyến rũ cười nói:
- Người ta nhất định hầu hạ Trương tiên sinh thoải mái, anh cứ ngồi xuống hưởng thụ đi.
Trương Thắng xua loạn hai tay, liên tục nói:
- Đừng, đừng, đừng, liếm chân thì có gì hưởng thụ chứ? Tôi không thích chà đạp phụ nữ, cô không cần như vậy.
Hắn ngẩng đầu mở miệng hỏi:
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Cô gái kia đang quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Em năm nay mười tám, Trương tiên sinh không thích phương thức này... Vậy anh thích kiểu gì nào, hắn nói ra đi.
- Không vội không vội, chúng ta ngồi xuống tán gẫu chút đi.
-
Trương Thắng sợ, đành lựa lời mà nói, hắn đang chờ điện thoại của Giám đốc Từ, thầm nghĩ tùy tiện tìm cái cớ kéo dài một hồi.
Cô gái kia sững sờ, tiêu tiền không chơi đàn bà, lại ngồi kia nói chuyện phiếm với cô, tán gẫu cái gì? Tán gẫu về lý tưởng nhân sinh sao? Bà cô sớm cai rồi!
- Nói chuyện phiếm?
Trong ánh mắt cô gái có chút cảnh giác, thử thăm dò hỏi:
- Trương tiên sinh... muốn tán gẫu cái gì?
Trương Thắng vỗ trán cười nói:
- Cô xem, tôi uống rượu quá nhiều, nói đều không nói lưu loát cả rồi. Không phải nói chuyện phiếm, là tắm nước lạnh, một thân toàn mùi rượu, mùi thuốc lá, trước tắm nước lạnh giải lao trước đã.
Cô gái lúc này mới thư thái, cười hì hì, đứng lên hôn một cái vào má Trương Thắng, sau đó lắc lắc mông đi đến tủ đầu giường, lấy ra từ bóp nhỏ của mình một điếu thuốc thơm, châm lửa rồi nhét vào miệng Trương Thắng, cười ngọt ngào nói:
- Được, vậy anh nghỉ ngơi đã, em đi tắm trước.
Cô bé cởi sạch sẽ ngay trước mặt Trương Thắng, lắc mông đi vào phòng tắm. Trương Thắng làm bộ lười biếng nằm trên giường nghỉ ngơi. Chốc lát sau, tiếng điện thoại vang lên, hắn cầm lấy túi, đi đến cửa phòng tắm, giữ cửa nói:
- Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, một lát nữa quay lại.
Trương Thắng đứng trong hành lang một lúc, hút hết điếu thuốc, lúc này mới quay trở lại phòng. Cô gái đã tắm xong rồi, trên người bọc một chiếc khăn tắm lớn, đang lau tóc. Phía dưới khăn tắm là hai bắp chân tinh xảo, ngực lõa lồ ẩn hiện, hai má xinh xắn mang theo vài phần quyến rũ thanh thuần. Vừa thấy Trương Thắng tiến vào, cô liền nở nụ cười quyến rũ nói:
- Trương tiên sinh, em tắm xong rồi, nên anh...
- Mẹ, thật sự là xui!
Trương Thắng hung tợn mà nói:
- Thực mẹ nó trời sinh mệnh chân chạy!
Cô gái sửng sốt, hỏi:
- Tiên sinh, anh sao vậy?
Trương Thắng tức giận nói:
- Vừa mới nhận điện thoại của công ty, khuya khoắt muốn tôi tới sân bay đón người.
Cô gái vừa nghe, nụ cười ngọt ngào ngay lập tức biến mất, sắc mặt hơi khó coi nói:
- Tiên sinh phải đi đón người, vậy còn em thì sao bây giờ?
Vừa mới đưa người ta vào phòng, hiện tại hắn lại đi như vậy, cô gái này liền không kiếm được gì, không công chạy theo hắn một chuyến, trong lòng tất nhiên là mất hứng. Trương Thắng vỗ trán nói:
- A, tôi đã quên, như vậy đi, cô đi hầu hạ ông chủ của tôi đi.
Cô gái nghe vậy, lập tức chuyển giận thành vui, các cô hành nghề này, đều biết nhìn mặt đoán lòng, cô đã sớm nhìn ra cái người họ Từ kia mới là ông chủ lớn, người thanh niên này mười phần là cấp dưới của ông ta. Chuyển sang hầu hạ ông chủ kia, nếu ông ta vui vẻ, nói không chừng còn có tiền boa. Cô gái này lập tức vui vẻ được đưa vào phòng của Giám đốc Từ, để cho ông ta chơi trò song phi.
Đẩy được cô gái kia đi, Trương Thắng lập tức trở về phòng, kéo rèm cửa sổ, lấy camera, lặng lẽ nhảy tới ban công. Men theo ban công hẹp nhích về phía trước. Đến cửa sổ phòng của Giám đốc Từ, Trương Thắng không kìm nén được tò mò, lặng lẽ thò đầu hướng vào bên trong liếc mắt một cái, chỉ thấy Giám đốc Từ bên hông đắp áo tắm, đem gối đầu tựa vào tường, đối diện với một bên cửa sổ, hai cô gái đưa lưng về phía đang "luyện miệng".
Giám đốc Từ đã nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Thắng không biết lão có nhìn thấy mình không, chỉ liếc một cái liền ngồi xuống tiếp tục đi lên phía trước. Ban công này không rộng, lại cạnh đường cái, trống trải, lúc đứng lên nhìn hơi hoa mắt, cho nên hắn vẫn vừa ngồi vừa di chuyển, tiến thẳng đến nhà kho nhỏ ở cuối ban công.
Nhẹ nhàng mở ra camera, điều chỉnh sang chế độ đêm, kiểm tra lại một chút cái đèn báo, nơi đó đã dán lên một miếng giấy để che đi ánh sáng đỏ của đèn. Lúc này hắn mới hơi điều chỉnh góc độ đứng yên, hướng vào phòng.
Màn trình diễn trong phòng cũng giống như trong phòng hắn, là tiết mục "Đại hòa" và "Quân lâm thiên hạ", một người quỳ trên mặt đất, đang nâng một "chân" liếm...
Chỉ có điều cô gái này có vóc người hơi kém một chút, mập như vậy cũng có người làm ăn... Không đúng nha, như thế nào ngồi trên giường lại là nữ?
Nhìn kỹ lại, ta ngất! Chủ tịch xã Cổ còn có ham này?
Trương Thắng trợn mắt nhìn, nữ sinh kia trùm khăn tắm ngồi ở bên giường, khỏa thân vai trơn bóng, hai đùi chồng lên nhau, một tay nâng khuỷu tay còn lại, hai ngón nhỏ bé đang kẹp một điếu thuốc lá, mà Cổ Cổ Văn Cổ đại chủ tịch xã thì giống như một con chó nhỏ, quỳ gối dưới chân cô ta, đang cầm gặm một cái chân trắng như tuyết.
Trong phòng đúng là đang diễn trò "Quân lâm thiên hạ", chỉ có điều phượng ở trên, long ở dưới, Hoàng đế kia đã biến thành Võ Tắc Thiên rồi.
Trương Thắng vừa sợ vừa cười, vội vàng đứng vững thân mình, giơ ra camera...
← Ch. 18 | Ch. 20 → |