Tuyệt sắc mỹ nữ
← Ch.16 | Ch.18 → |
Hiệu sách Bát Quái là hiệu sách nổi danh nhất cả nước, bất luận là nhân sĩ giang hồ hay quan to hiển quý đều thích đến hiệu sách Bát Quái ngồi chơi, nghe một chút việc thú vị trên giang hồ, triều đình bí sử. Cũng chính vì vậy mà hiệu sách Bát Quái khách đến nhiều như mây, vô cùng đông đúc.
Đang là buổi trưa, trong đại sảnh người ra kẻ vào, âm thanh cao đàm khoát luận vang thành một mảnh.
Ta ở trong đám người qua lại không ngớt, liếc mắt tìm một chỗ trống. Thật đáng tiếc, ta ở đại sảnh dạo qua một vòng cũng không phát hiện chỗ nào có thể ngồi xuống được.
Chậm rãi bước lên trên lầu, ta cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía ta.
Ta một thân khinh sam màu tím nhạt, lụa tím che mặt. Mái tóc dài đơn giản búi lại, phối sức trên đầu chỉ vẻn vẹn xuyên vào hai cây trâm đong đưa, chiếc trâm cắm nghiêng bên tóc còn có một đóa hoa phù dung tử sắc tinh xảo. Một thân trang phục thanh tân trong sáng, có vẻ phong tình của tiểu gia bích ngọc, lại có ý nhị của nữ tử giang hồ. Dung nhan dưới chiếc lụa mỏng như ẩn như hiện, rung động lòng người.
Ta cũng không phải keo kiệt, ngược lại rất thích khoe khoang mỹ sắc của mình. Nếu như vẻ đẹp của ta có thể cho bọn chúng một hồi mở rộng tầm mắt, có thể tha hồ thưởng thức.
Ngước mắt nhìn lên, ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên lầu hai.
Đừng hiểu nhầm, ta đại giá quang lâm hiệu sách Bát Quái chỉ đơn thuần là nghe chuyện, tuyệt đối không có ý đồ phá hoại.
Mới vừa bước lên lầu hai, ta lại thấy có một chỗ còn trống. Ta phi thường không khách khí đến chỗ trống đó, tùy tiện ngồi xuống, từ đầu tới đuôi không hề liếc mắt nhìn vị nhân huynh đang ngồi bàn trên một cái.
"Cô nương, muốn dùng gì?" Vừa ngồi xuống, ánh mắt sắc bén của tiểu nhị đã chạy đến ngay bên cạnh ta.
"Một ấm trà, thuận tiện đem đến vài món điểm tâm." Ta vừa dùng cơm xong, cho dù có đưa tới món ngon nhất ta cũng ăn không nổi.
"Cô nương thỉnh chờ."
Ta "ừ" một tiếng, giơ tay áo lên lau lau những giọt mồ hôi trên trán.
Mặt Trời này, thật độc quá. Tùy tiện đi lại một vòng trên đường, trán đã đổ đầy mồ hôi.
"Cô nương đi một người." Giọng nói nhu nhược truyền tới bên tai ta.
"Đúng vậy, một người." Thuận miệng trả lời, ta vô thức ngoảnh đầu nhìn người đối diện.
Kinh diễm.
Trong nháy mắt thấy rõ dung mạo của nàng, ta hoàn toàn ngạt thở, đầu óc trống rỗng. Ngoại trừ hai chữ kinh diễm ra, ta không tìm được từ nào khác để hình dung cảm xúc của mình.
Phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn... Tứ đại mỹ nhân mà nhìn thấy nàng cũng sẽ tự ti đến nỗi thắt cổ tự sát.
Ngồi đối diện ta chính là một vị đệ nhất tuyệt sắc nữ tử, nàng một thân bạch y, trang phục thanh lịch. Đôi mắt kia, quyến rũ tận xương. Phong vận đó, yêu mị hoặc đến tột cùng. Yêu mà không diễm, mị nhưng không tục khí.
Mỹ nhân giương mắt nhìn ta, ôn nhu cười, "Ta cũng đi một người." Sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn xung quanh, hạ giọng nói, "Mỹ nữ tỷ tỷ, chỗ này rồng rắn hỗn tạp, đi một mình rất nguy hiểm đó." Không ngoài dự đoán, ta nhìn thấy vô số ánh mắt hèn mọn xung quanh. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, bọn chúng thèm nhỏ dãi chính là vị mỹ nhân đối diện với vị tử sắc nữ tử kia.
Nàng vô tội nháy mắt mấy cái, "Đa tạ cô nương, ta lần đầu đến đây." Đôi mắt như ẩn chứa xuân thủy nhìn ta vô cùng đáng yêu. Đáng tiếc ta là một nữ tử, bằng không, ta nhất định đem vị đại mỹ nhân này về nhà giấu cho thật kỹ.
Bị mỹ sắc mê hoặc, ta lập tức rất cẩu huyết vỗ ngực bảo chứng, "Cô nương không cần lo lắng, có ta ở đây, bọn chúng không dám làm gì cô nương." Bảo hộ mỹ nhân, chính là trách nhiệm của mọi người. Dạ Phượng ta một đời cao thủ, đương nhiên có trách nhiệm bảo hộ mỹ nhân.
Mỹ nữ cười yếu ớt, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, "Cô nương, cô nương tên gì?"
"Ta là Phượng Nhi." Không thể nói ta là Phượng Dạ hay Mộ Dung Tử Lung được chứ."Cô nương, cô nương tên gì?"
"Nương ta đều gọi ta là Thanh Nhi." Mỹ nữ lần thứ hai cười yếu ớt, ta suýt chút nữa mất hồn.
"Thanh Nhi cô nương, cô nương tại sao lại một mình đến nơi này?" Một vị đại mỹ nhân ngồi ở những nơi thế này, ai mà không hiếu kỳ.
Thanh Nhi mỹ nhân hồn nhiên nháy mắt mấy cái, "Nghe nói ở đây rất vui, nên ta tới."
"Ta cũng vậy." Ta quay đầu liếc mắt nhìn đài cao dành cho tiên sinh kể chuyện, có chút nghi hoặc, "Không phải nói ở đây có tám vị tiên sinh sao? Tại sao một người cũng không thấy?" Tới đây quá vội vàng, ta cũng chưa hỏi thăm tường tận tư liệu về hiệu sách Bát Quái này.
"Hai vị cô nương có điều không biết, tám vị tiên sinh tính tình cổ quái, tùy tâm sở dục. Đến hiệu sách Bát Quái, không nhất định có thể gặp được bọn họ. Có thể nghe tám vị tiên sinh kể chuyện, còn phải xem vận khí." Nam tử đang ngồi ở bàn cạnh bên đứng dậy, vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt chúng ta. (TN: Cái hiệu sách chém gió không mà cũng bày đặt =)))
Từ trong ánh mắt của hắn, ta nhìn thấy một tia tà khí. Căn cứ theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, ta hòa nhã nói câu cảm tạ, "Đa tạ đại ca." Từ đâu tới thì cút về đó đi, dùng phương thức này bắt chuyện với mỹ nhân, quá hạn sử dụng rồi.
Trên mặt nam tử hiện lên một mạt xấu hổ, phẫn nộ xoay người.
Mỹ nữ hiển nhiên không rõ đây là tình huống gì, vội vàng gọi hắn lại, "Vị đại ca này, nếu tám vị tiên sinh không có ở đây, tại sao hiệu sách Bát Quái vẫn đông người như vậy?"
Nghe mỹ nữ gọi hắn, nam tử lập tức xoay người lại cười, "Hai vị cô nương vừa nhìn đã biết là người ngoại đạo, hiệu sách Bát Quái, ngư long hỗn tạp, các đạo nhân mã tề tụ tại đây, muốn hỏi thăm tin tức dễ như trở bản tay. Chỉ cần đến hiệu sách Bát Quái, không có chuyện không thăm dò được tin tức. Hỏi thăm tin tức không nhất định phải tìm tám vị tiên sinh, hiểu chứ?"
Ta ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Đa tạ." Thằng ngu cũng biết, không cần hắn nhiều lời.
Mỹ nữ dịu dàng cười yếu ớt, ôn nhu nói, "Đại ca thực sự là bác học đa tài học xa hiểu rộng, tiểu nữ tử bội phục."
Được mỹ nữ tán thưởng, hắn lập tức lâng lâng, được một tấc lại tiến thêm một thước ngồi bên cạnh ta, "Hai vị cô nương hẳn đã nghe nói qua Dạ Phượng? Người đứng đầu giang hồ hiện nay, chính là nàng."
Dạ Phượng? Ta bây giờ đang là người đứng đầu giang hồ sao? Đến mức đó rồi?
Ngón tay ta căng thẳng, nhanh chóng cười làm lành, "Đại ca, nói vậy là thế nào?" Tám sự về bản thân mình, sao có thể không quan tâm được?
Hắn lén lút nhìn chung quanh, thần bí nói, "Theo hạ nhân Hứa phủ nói, Dạ Phượng võ công rất cao, thủ pháp giết người vô cùng tàn nhẫn, thế gian hiếm có. Võ công của nàng, đủ để xếp vào hàng tiền thập cao thủ. Thủ pháp giết người tàn độc, đủ để xếp vào hàng tiền thập sát thủ. Người này là đóa hoa đáng kinh ngạc nhất võ lâm, hết lần này đến lần khác thoắt ẩn thoắt hiện, lai lịch thần bí. Võ lâm các đại môn phái đều vội vàng điều tra lai lịch của nàng. Võ lâm tam đại tổ chức sát thủ, đều dự định mời nàng tham gia đại hội võ lâm mười năm một lần, tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ."
"Nàng lợi hại như vậy sao?" Ta lợi hại vậy a? Sao ta không biết?
"Đương nhiên, tiếng tăm nổi bật nhất, không phải Dạ Phượng thì là ai. Nghe nói năm ngoái vụ án Phích Lịch Song Hùng bị giết, chính là do nàng làm. Đầu năm nay, bang chủ Thái Hồ bang bị sát hại, cũng do Dạ Phượng gây nên." Hắn nói, đầu chậm rãi sát lại gần ta, bàn tay gấu bắt đầu sờ soạt bàn tay của ta.
Phích Lịch Song Hùng là ai? Ta biết không? Bang chủ Thái Hồ bang là người nào? Ta từng nghe qua sao?
Không thể bởi vì ta giết Hứa Hoành mà n vụ án đều đổ lên đầu ta vậy chứ? Mẹ nó, thật là oan uổng quá mà.
Ta nhận thấy ý đồ gây rối của hắn, liên tục đẩy hắn ra, "Cút ngay."
Hắn cười hắc hắc, "Cô nương, giỡn chơi thôi mà, hà tất giận dữ như vậy."
Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Cút xa một chút, cần thận ta chém đứt chân của ngươi." 'Thái đao' của Dạ Phượng ta cũng không thể cầm trưng như vậy.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, "Cô nương, không muốn nghe cho hết sao?"
"Nói bậy, ta tại sao lại muốn nghe?" Ta hừ lạnh.
Hắn tà nghễ liếc mắt nhìn ta, thần tình trở nên lạnh lẽo, "Cô nương, cô nương không tin? Chẳng lẽ là hoài nghi nhân phẩm của Ngô Nhân Bình ta." Ngô Nhân Bình, quả thật là đủ vô nhân phẩm.
Ta không hề run sợ, kiêu ngạo ngẩng đầu, "Không chỉ hoài nghi, mà là quả thực đã nhìn thấu ngươi rồi. Mặt người dạ thú chính là mặt người dạ thú, sắc lang đội lớp da dê." Điển hình cầm thú.
"Cô nương, ăn nói phải cẩn thận." Ánh mắt hắn liếc xéo qua, nhìn bàn bên cạnh.
Ta theo đường nhìn của hắn nhìn thấy mỗi người bàn bên đều cầm binh khí, hung ác độc địa trừng mắt nhìn ta.
Thanh Nhi mỹ nhân thân thể co rụt lại, đáng thương nhìn ta, "Phượng Nhi cô nương, bọn họ..."
Ta cười nhạt, "Vô nhân phẩm, muốn giỡn phải không, còn muốn cường đoạt?"
Vô nhân phẩm phun một ngụm, "Nha đầu không biết tốt xấu, lão tử ngươi hôm nay muốn cường đoạt, thế nào?"
Ta ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo, hướng về hắn vẫy tay, "Đến đây." Cường đoạt Dạ Phượng? Xem hắn có bản lĩnh đó hay không.
"Phượng cô nương..." Thanh Nhi mỹ nữ từ trên ghế đứng dậy, trốn phía sau ta, hai tay giữ chặt y phục của ta.
Ta vung tóc, vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, "Ngoan, đừng sợ."
Vô nhân phẩm khẽ cắn môi, nhìn đám người kia hô to một tiếng, "Bắt hai nha đầu này lại." Vừa dứt lời, toàn bộ bọn người ngồi bàn bên đồng thời xông tới.
Con ngươi ta đột nhiên trở lạnh, một cổ hào quang sắc nhọn từ bên hông toát ra. Ta cầm nhuyễn kiếm trên tay, linh hoạt trong đám người đông đúc. Thân ảnh màu tím cuồng vũ bay lượn, giống như hoa rơi trong gió. Tư thái duyên dáng, múa lên vũ điệu tàn khốc nhất. Theo bảo kiếm lay động, bàn ghế rải rác khắp nơi, tạo ra tiếng đùng đùng. Mùi máu tươi dần dần nồng đậm, một giọt máu đỏ sẫm vương trên mặt ta...
Tất cả lại trở nên yên tĩnh, ta lẳng lặng đứng đó đưa lưng về phía mọi người, giống như một pho tượng điêu khắc. Máu tươi theo kiếm chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Ta nhấc kiếm lên, trên mặt đất vẽ một chút dấu vết, "Một con mắt, một cánh tay, một bàn tay, một chân... Đây là cái giá, cái giá các ngươi khi dễ người yếu nhược. Từ nay về sau, đừng để ta gặp lại các ngươi." Hạ Tử Lung sau khi rời khỏi giang hồ, không hề giết bất cứ ai. Nếu giết người, chính là Dạ Phượng.
Vô nhân phẩm dùng vũ khí chống đỡ, gian nan đứng lên, "Ngươi là ai?" Mất một chân mà còn đứng lên được, bội phục.
Kéo xuống một góc váy, ta chậm rãi lau đi vết máu trên thân kiếm, "Người trong giang hồ." Ngay cả ta, cũng không biết bản thân mình là ai.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |