Oan Gia Ngõ Hẹp
← Ch.035 | Ch.037 → |
------
Trải qua đêm đầu tiên ở nhà mới. My cảm thấy chưa quen lắm. còn chút bỡ ngỡ
- Oa! Ngủ không ngon tý nào - My vươn vai mệt mỏi.
Sau khi bước xuống giường cô lại vào nhà tắm. VSCN
30 phút sau
Điện thoại rung.
- Hello, my love! đêm qua ngủ nhà mới có tốt không? - Duy
My nhăn mặt
- Không tốt cho lắm - Giọng mệt mỏi, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn
- Vậy sao? Em ăn sáng chưa? - Duy hỏi
- Em chưa! Hôm nay không nấu bữa sáng được đành phải ra ngoài ăn, anh muốn đi không? - My
Duy dơ tay nhìn đồng hồ
- Bây giờ thì không được rồi! xin lỗi em nhé.
- Vâng! Không sao - Nói rồi My cúp máy
------
Chán nản vì phải đi ăn sáng một mình, cô thở dài. Nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho ai đó.
- Diệp Thảo à! Bạn đi ăn sáng với mình được không
Đầu dây bên kia trả lời
- Ok! Cả sáng hôm nay tớ rảnh. Ăn xong ta đi mua sắm nhé.
tút.... tút.... tút
Diệp Thảo nói xong tắt máy luôn không cần biết My sẽ trả lời thế nào.
.
My lại thở dài, bước đi trong làn gió hiu quạnh chớm lạnh của mùa thu. Bỗng nhiên trước mặt mình lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc lạnh lùng
- Anh theo dõi tôi sao? Mẹ tôi đã phải vào tù. Bây giờ cứ coi như mẹ tôi đã trả hết nợ cho mẹ anh. Xin anh đừng làm khổ tôi nữa. - My khẩn khoản
- Tôi đâu có ý định làm khổ em. Chỉ là nhà tôi gần đây. - Nhật Anh
My nghe như sét đánh ngang tai. Hàng xóm của mình là tên ác độc này sao?
- Cái? Cái gì?
Nhật Anh đưa mắt nhìn từ dưới chân lên đến đầu My.
- Em mặc như vậy mà không lạnh sao? - Nhật Anh
My chỉ khoác một chiếc áo cardigan dáng dài. Bên trong mặc một chiếc áo crop và quần short bò.
- Không! Tôi ổn - my
Thấy My miệng nói "ổn" nhưng bàn tay cứ bám chặt lấy khủy bên kia. Nhật Anh mang áo khoác của mình, khoác lên người My
- Này! Tôi không cần nhé. Dù anh làm gì thì tôi cũng không có ý định thích anh lại đâu. - My kiên quyết
- Mặc vào đi. Phải biết giữ gìn sức khỏe. Em mà cứ chống đối tôi sẽ khiến em phải đau khổ - Nhật Anh đe dọa
My không nói gì chỉ bước đi, rồi mới sực nhớ ra điều gì. Đứng khựng lại, cởi áo khoác trên người trả cho Nhật Anh
- Sao không mặc
- Tôi với anh không cùng đường - My
- Tôi cũng đi ăn sáng - Nhật Anh
- Sao anh biết tôi đi ăn? - My hỏi
Nhật Anh mỉm cười
- Do vừa nãy em nói chuyện rủ Diệp Thảo đi ăn. Nhân tiện tôi cũng chưa có gì bỏ vào bụng nên đi luôn cùng em. Đi thôi sắp muộn rồi
Nói rồi Nhật Anh lại cầm lấy áo khoác, khoác cho My. Rồi lôi cô vào xe. Lao đi vun vút
----
Lát sau tại quán ăn
Diệp Thảo đã chờ ở đây lâu. Có chút bực dọc, nhưng khi nhìn thấy My đang bước đến bên cạnh còn có một người con trai, Thảo hiếu kì
- Ai đây My? - Diệp Thảo
- À! Hàng xóm ý mà. - My
- Hàng xóm sao? Thế cái áo khoác kia của ai? Một anh chàng bí ẩn à? - Thảo càng hỏi nhiều hơn
- Là bạn trai cũ - Nhật Anh chữa cháy
Diệp Thảo đưa mắt nhìn sang Nhật Anh.
- À! thì ra là Nhật Anh sao? - Thảo
Nhật Anh không nói gì, lại kéo My ngồi xuống bàn. Diệp Thảo lại không khỏi bất ngờ trước hành động đó, dán mắt vào hai người.
.
Lát sau trên bàn ăn là 3 đĩa thức ăn đơn giản cho bữa sáng, bánh mì sandwich, trứng cuộn, bánh kem và cộng thêm cả sữa.
.
- Tôi vào nhà vệ sinh chút - Nhật Anh.
Hai cô nàng xinh đẹp như chẳng để ý đến anh vẫn tiếp tục nói chuyện
- Anh ta đẹp trai quá đi! Hơn hẳn Bảo Duy
- Kệ chứ! Đẹp nhưng mà độc - My
Thảo không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của My, chỉ mở to đôi mắt nhìn cô.
.
Một lúc sau Nhật Anh quay trở lại.
- Lát ăn xong! Anh có thể đi mua sắm với chúng tôi không? Hôm nay tôi không mang vệ sĩ - Thảo hỏi
.
Nhật Anh quay ra nhìn My rồi mới khẽ đồng ý.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |