Thích khách
← Ch.04 | Ch.06 → |
Khi bước vào rừng đào, bọn họ bị một đám người bịt mặt tấn công. Mục tiêu của chúng là Triệu Ngạn, tuy vậy nhưng cũng không bỏ qua cho kẻ đi cùng là nàng. Tránh trái, né phải nàng tự nhận công phu không thể sánh kịp Hồng Linh mặc dù nàng và nàng ta học cùng nhau. Nhưng nàng luôn tập trung vào thi họa nhiều hơn, võ công của nàng thì chỉ học chút ít. Mà những kẻ này thật hung hẵn, lúc ra tay dường như đều là những nơi trọng yếu (nơi hiểm) muốn lấy mạng đối phương.
Dù là đang đối phó với kẻ địch nhưng hắn vẫn không quên che chở cho nàng. Như phát hiện ra yếu điểm của hắn bọn chúng đột nhiên chuyển hướng tấn công sang phía nàng. Không thể tự chống đỡ, nàng bắt đầu luống cuống vì thế tấn công dồn dập của kẻ địch.
Đang né kiếm của một kẻ trước mặt nàng thì phía sau có một mũi kiếm đâm đến. Rất nhanh nàng nhận thấy hắn chắn ngang đường kiếm, tay của hắn đánh gẫy thanh kiếm nhưng phần lưỡi kiếm đã ở trong cơ thể của hắn. Nhìn máu thấm đỏ ngực hắn, nước mắt nàng chợt òa như hoàng hà vỡ đê không sao ngăn lại được. Tâm nàng đau quá, tại sao khi thấy hắn máu nhiễm đỏ trường bào lại khiến lòng nàng quăn đau đến thế.
Hơi thở hắn dồn dập mà khó khăn mồ hôi rịn đầy trên trán hắn cố sức chống đỡ cùng nàng rút vào rừng đào. Đỡ hắn bước đi, mà khiến nàng sợ hãi, máu không ngừng chảy thấm đỏ cả tay nàng. Rời khỏi rừng đào bọn họ tiến vào tiểu viện(nhà nhỏ) thân mình hắn ngã xuống, lúc này nàng không biết làm gì hơn là run rẩy ôm lấy hắn.
Cứ tưởng rằng mình có thể xuống tay lấy mạng hắn khi cần thiết nhưng thật ra nàng chỉ là đang dối gạt bản thân hết lần này đến lần khác. Máu đỏ thấm ướt trường bào, hơi thở của hắn ngày một mỏng manh tựa chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Toàn thân run rẩy, lúc này nàng không biết làm gì khác ngoài ôm hắn thật chặt, sợ hắn sẽ chết."nàng sợ hắn chết" chính cái ý nghĩ này khiến nàng hoảng sợ, lẽ nào nàng động tâm(động lòng) rồi sao? Không, nàng chẳng qua không muốn nợ ân tình của hắn.
Nếu bây giờ hắn chết đi, khi ý nghĩ đó xuất hiện nàng cảm thấy một cơn co thắt từ ngực truyền đến, nước mắt lại tuôn rơi, tim đau như có người bóp nghẹt đến không thở được. Hắn khẽ động, mở mắt nhìn nàng hắn nở một nụ cười yếu ớt:
- Ta không sao, ta đã phong bế các huyệt đạo, sẽ đợi được khi Hằng Phong tới. Hắn nhắm mắt dưỡng thân còn nàng đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán hắn. Bỗng nhiên hắn mở mắt rồi bắt lấy tay nàng khẽ kéo nàng vào lòng, mặt nàng chợt đỏ vì hành động đó của hắn. Nói nhỏ bên tai nàng một cách thều thao khiến lỗ tai nàng rất nhột. Tư thế này của cả hai có chút ám muội (tư thế dễ gây hiểu lầm "cười")
- Phía sau có con suối nhỏ, nàng có thể đem cho ta ít nước không, ta khát nước, đi lên trên phía thượng nguồn chút nha, nước ở đầu nguồn uống đặc biệt ngọt hơn.
Mặt nàng phiếm hồng dãy ra khỏi vòng tay hắn, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đến dòng suối. Cẩn thận lấy chỗ nước trong nhất đầy cái bát nhỏ nàng nhanh chóng trở lai, chỉ sợ đi quá lâu hắn sẽ xảy ra chuyện. Đi gần đến khu nhà nàng nghe tiếng binh khí va chạm, một số kẻ tập kích bọn họ nằm trên đất, ở đó không xa nàng thấy hắn đang đánh ngã một kẻ địch. vết thương trên ngực toác rộng máu rơi tí tách trên sàn.
Trong phòng không chỉ có hắn còn có Hằng phong đang giao đàu với kẻ địch. Thân hình hắn lung lay sắp đổ Tuyết Nhược chạy vội đến đỡ lấy hắn nhưng bị một người đứng gần hắn hơn bắt lấy. Tay nàng ta đè chặt miệng vết thương trừng mắt riống giận quát hắn qua kẽ răng:
- Muốn chết sao? Thật là, nếu ta đến trễ chút nữa thì cho dù là thần tiên cũng không thể cứu. Mau ngồi xuống ta xem vết thương. Con mẹ nó thời cổ đại sao kẻ nào cũng không cần mạng như thế chứ, tốt nhất là ngươi không có chuyện gì cho ta. Hắn chỉ nhíu mi nhẹ nhàng nói:
- Không thể ăn nói giống thục nữ sao? Thật là cái tật thô lỗ này sao mãi không đổi vậy? Hắn cười yếu ớt nhìn nàng ta với ánh mắt bất đắc dĩ. Trong lòng Tuyết nhược đột nhiên ê ẩm khi thấy hắn và nàng ta hết sức thân thiết. nàng ta chừng 16 tuổi, khuôn mạt thanh tú diễm lệ, Nếu nói nàng có vẻ đẹp của cúc trắng thanh tao thoát tục thì nàng ta là hoa mẫu đơn kiều diễm, sắc sảo động lòng người. Đỡ hắn ngồi xuống bên giường nàng ta kéo chiếc hộp khá lớn, lấy một tấm vài trắng, một cây kim một ít chỉ nàng ta đưa cho Tuyết Nhược:
- Luộc lên rồi đem lên đây, phải thật nhanh vì cần phải may vết thương lại mới cứu được hắn. Nàng luống cuống một bên lau mồ hôi vì đau của hắn một bên phụ giúp nữ đai phu kia cứu chữa cho Triệu Ngạn. Sau khi khâu xong vết thương cho triệu ngạn xong lúc này vị nữ đại phu kia mới quay lại đánh giá nàng nàng, ta nở nụ cười với nàng:
- Tôi là Thiên Nhạc, là bác sĩ, à không phải, là đại phu, rất vui được biết cô. Nàng ta đưa tay bắt lấy tay Tuyết Nhược rồi lúc lắc. cử chỉ lạ lùng cùng cách nói chuyện lộn xôn của nàng ta khiến Thiên Nhạc thật tràn đầy sức sống và đáng yêu
- Hắn ta giao lại cho cô. Đưa tay chỉ Triệu Ngạn đang nằm trong giương bệnh đồng thời giao vào tay nàng một lo thuốc
- Này là thuốc bổ máu mỗi ngày cho hắn uống một viên đến khi khỏe lại. Rồi không đợi nàng trả lời Thiên Nhạc lắc mình biến mất.
Hắn nằm đó mê man nhưng hơi thở dần bình ổn. Nàng khẽ thở ra một hơi vì tình trang của hắn có vẻ khá hơn, sắc mặt ngày càng hồng thuận hơn nhiều. Vì vết thương của hắn khá nghiêm trọng nên bọn họ tạm thời nghỉ lại căn nhà nhỏ trong rừng đào này. Cho tới tận bây gờ nàng mới phát hiện ra căn nhà này rất giống với Yên các của nàng. Cách bài trí, mọi đồ vật, và cả bức họa trên tường cũng là cùng một người. Bỗng nước mắt tràn mi, nàng sợ, sợ phải suy đoán mỹ nữ trong bức vẽ kia và hắn " Tất cả tranh ở đây đều do vương gia vẽ. Cùng mọi thứ ở đây đều do môt tay vương gia tỷ mỉ làm " lời nói của Hà bá vang lên " Mọi vật nơi đây đều do vương gia một tay chăm chút lau chùi, tất cả mọi người trong phủ không một ai đươc phép động vào " Đối với hắn, mỹ nhân trong bức họa thật quan trọng.
Tâm nàng đau đớn, nước mắt cứ mãi rơi không thể kìm hãm được nữa, giờ phút này nàng biết nàng đã yêu hắn mất rồi. Cho dù hắn là kẻ thù của nàng, cho dù trong tim hắn không chắc có chỗ cho nàng nhưng nàng cũng không thể ngăn mình yêu hắn. Trái tim nàng đã không còn thuộc về nàng nữa, đã hướng về hắn đến không thể vãn hồi (không cứu vãn dược nữa).
← Ch. 04 | Ch. 06 → |