Giao dịch
← Ch.007 | Ch.009 → |
Trải qua lần huyên náo này, Tô gia sớm đã tinh bì lực tẫn.
(Tinh bì lực tẫn: kiệt quệ, mệt mỏi)
Ba mất tích, Tô Trạch còn nhỏ, Tô Lương Mạt biết trên trách nhiệm vai mình có bao nhiêu nặng nề.
Tan ca về đến nhà, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, thấy mẹ từ trong bếp đi ra, "Lương Mạt, có bạn đến tìm con."
"Bạn?"
Cô xoay tầm mắt qua chỗ khác, nghe thấy tiếng cười từ phòng của Tô Trạch truyền tới, cô bước nhanh tới cửa, người đàn ông bên trong đang dạy Tô Trạch chơi trò gì đó, bóng lưng cao gầy nhìn thấy xa lạ.
"Chị." Tô Trạch quay đầu, người đàn ông cũng từ trên giường đứng dậy, "Tô tiểu thư, chào cô."
Sau khi nhìn thấy rõ mặt của đối phương, Tô Lương Mạt kinh hãi, cô vô thức kéo cửa lại, "Sao anh lại ở đây?"
"Kình thiếu sai tôi tới đây đón cô."
Hai tay Tô Lương Mạt rủ xuống bên người nắm chặt, "Nếu như tôi không đi thì sao?"
"Tô tiểu thư, cô không còn đường lui."
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, liền chặt đứt toàn bộ đường đi của cô.
Tống Tử Căng ở bên ngoài gõ cửa, "Lương Mạt?"
Có lẽ nghĩ tới một người đàn ông ở bên trong không tiện lắm, cho nên mới lên tiếng hỏi thăm, Tô Lương Mạt mở cửa, "Mẹ, đây là đồng nghiệp ở công ty của con, mới đi làm về tìm con có chút chuyện."
"Oh, vậy được, mẹ đi chuẩn bị thêm vài món ăn."
Tống Các nói trước một bước, "Bác gái không cần đâu, các sếp còn đang đợi chúng cháu có việc gấp, đêm nay cô ấy cần ra ngoài làm việc với cháu."
"Trễ thế này ư?" Tống Tử Căng vẻ mặt đầy ngờ vực, "Dù sao cũng nên ăn chút gì đó rồi hãy đi?"
"Trên đường đi có thể tìm nơi nào đó ăn tối, cũng không cần chuẩn bị hành lý, lần này cho cô ấy một cơ hội thể hiện, trở về có thể trở thành nhân viên chính thức."
Ngay cả cô đang trong thời gian thử việc cũng điều tra cặn kẽ rồi.
Tô Lương Mạt dặn dò Tống Tử Căng ở nhà phải cẩn thận, xe dừng ở dưới lầu, Tống Các dẫn trước ngồi vào ghế lái phụ, Tô Lương Mạt biết rõ con đường phía trước mù mịt, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi vào chỗ phía sau xe.
"Chuyện bốn tên kia, có phải các người làm không?"
Tống Các xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, "Cô đợi lát nữa vẫn nên tự mình hỏi Kình thiếu đi."
Đối với cách xưng hô thể hiện thân phận của Chiêm Đông Kình, bọn họ từ trước tới giờ phân biệt rất rõ ràng.
Xe hơi sang trong màu đen được trang bị kính chống đạn xuyên qua màn đêm chạy về phía trước, Tô Lương Mạt tưởng rằng Tống Các sẽ đưa cô tới lại khu biệt thự, không ngờ lại đi tới toà nhà trọc chời sừng sững trước mặt.
Độ cao 32 tầng, thang máy đi lên như diều gặp gió, bên trong thang máy trong suốt lộ ra ngoài có thể nhìn thấy cảnh đêm Ngự Châu dưới chân như từng bông hoa nở rộ.
Tô Lương Mạt bị mang tới trước một căn phòng.
Bên ngoài vẫn có hộ vệ như thường lệ, không đến năm bước thì có một tốp, kéo dài cả hành lang làm người ta thấy sợ.
Tống Các gõ cửa phòng, Tô Lương Mạt nghe được hai chữ 'vào đi' lãnh khốc.
Phòng tổng thống to như vậy, Tống Các cũng không đi vào theo, Chiêm Đông Kình đứng sừng sững trước cửa sổ, cũng không quay đầu lại, "Đến rồi?"
Giọng điệu như vậy, lưu luyến động lòng người, giống như hai người đã quen biết từ lâu.
Tô Lương Mạt dán chặt bàn tay vào mép quần, Chiêm Đông Kình bóp tắt thuốc lá trong tay, xoay người bước hai bước tới gần cô, "Tôi không sai Tống Các đến tìm cô, có phải cô vẫn tính gắng gượng chống đỡ vậy hay không?"
"Anh có thể giúp tôi?"
Chiêm Đông Kình nhếch mày, "Nói toạc ra như vậy."
"Anh không có phủ nhận, " Tô Lương Mạt thuận thế nói tiếp, "hơn nữa tôi không cho rằng anh sẽ giúp tôi không công."
Chiêm Đông Kình kéo chiếc ghế tựa, nhấn chuông trên bàn ra hiệu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, "Vậy cô nói thử xem, có có thể dùng cái gì đổi lại?"
Ánh mắt người đàn ông phóng túng tùy tiện xoi mói từ cần cổ Tô Lương Mạt trắng trợn đi xuống, cô chọn lấy một ghế tự mình ngồi xuống, dùng cái này để cheđậy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Chiêm Đông Kình, "Anh muốn thế nào, hay cứ nói thẳng đi?"
"Một câu nói đổi lấy tính mạng cả nhà các người, đáng hay không?'
Tô Lương Mạt nắm chặt bàn tay để trên đầu gối, "Anh phải đáp ứng một điều kiện của tôi."
"Nói."
"Tìm được ba tôi, hơn nữa đảm bảo ông ấy bình an trở về."
Chiêm Đông Kình không khỏi nhăn đầu lông mày, "Có thể."
Tô Lương Mạt giật mình, vẫn cứ cảm thấy Chiêm Đông Kình đồng ý quá dễ dàng, phục vụ đẩy cửa phòng tiến vào, bàn ăn tròn lớn như vậy có hai người ngồi, lại bày biện đủ món ăn tinh tế đắt tiền.
Chiêm Đông Kình vắt một chân lên, cũng không động đũa, "Chỉ cần cô có thể đem những chuyện nghe được hoặc thấy được nói rõ ngọn ngành cho tôi, tôi bảo đảm thay cô giải quyết tất cả mọi chuyện kế tiếp, còn đáp ứng tìm ra ba cô."
Tô Lương Mạt lúc này đánh chết cũng không dám nói hết mọi chuyện, bởi vì chân tướng nghe vào trong tai người khác lại trở thành cái cớ hoang đường nhất, cô trước khi đến đã suy nghĩ đủ đường rồi.
"Tôi thật sự nhìn thấy cha anh bị kẻ khác bắn chết, nhưng lúc đó tôi cũng rất hoảng sợ, chỉ nhìn thấy gò má kẻ đó."
"Còn có gì khác không? Biển số xe chẳng hạn?"
"Nhìn không rõ, tôi lúc đó chỉ vội bỏ chạy." Tô Lương Mạt rất sợ hắn tra hỏi, những lời này vẫn là đại kỵ cân nhắc mới nói được, "Anh giúp tôi tìm được ba, nếu như tôi nhìn thấy kẻ đó một lần nữa nói không chừng có thể nhận ra."
Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình kín như bưng dán chặt lên gò má Tô Lương Mạt, hai tay cô đặt bên đầu gối không khỏi nắm chặt, chí ít trong mắt cô, Chiêm Đông Kình là kẻ giết người không chớp mắt, cô sợ mỗi câu nói dối không khả quan, lập tức bị hắn bắn chết tại đây.
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đi tới vài bước lại gần chỗ của Tô Lương Mạt ngồi xuống, hắn đưa tay nắm lấy tay phải để trên mép bàn của cô.
Đầu ngón tay Chiêm Đông Kình hơi lạnh, cô rụt tay lại, lại không thể rút ra được.
"Cô rất lạnh sao?"
Tô Lương Mạt ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Chiêm Đông Kình, nếu như không phải cái tên này, cô làm thế nào cũng không thể xem hắn với kẻ đứng đầu hắc bang chính là một, tất cả mọi cử chỉ của hắn đều toát lên lệ khí vô cùng thoải mái, hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của Tô Lương Mạt.
Hắn vẫn nắm chặt năm ngón tay của cô không thả, lời nói kế tiếp lại đập vỡ bình tĩnh trong mắt Tô Lương Mạt, "Lúc cô làm chuyện 'yêu', nhiệt độ cơ thể cũng lạnh buốt như vậy sao?"
Gương mặt khẽ nghiêng của hắn vô cùng tuyệt diễm, ngũ quan thâm thúy mị hoặc, Tô Lương Mạt cảm thấy toàn thân mỗi một chỗ đều bị ánh mắt hắn lăng trì, "Đúng, " cô giương cao cái cằm, "vì vậy tôi rất vô vị."
Chiêm Đông Kình cong khóe môi, buông lỏng tay, "Gây chuyện chính là một phân hội dưới trướng Tương Hiếu Đường, kẻ chết ở kho hàng Thành Bắc mấy ngày trước là lão Đại của phân hội đó, bây giờ tên thuộc hạ ở dưới trèo lên thay thế, theo thông lệ phải báo thù cho tên kia mới có khả năng danh ngôn chính thuận. Cô ăn cơm trước, đợi lát nữa Tống Các dẫn cô qua đó."
Chỉ là hai chữ 'vô vị' của cô, lại làm mất hứng thú của Chiêm Đông Kình, hắn chuyển câu chuyện lại đề tài chính.
"Đi đâu?" Tô Lương Mạt không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày.
"Bọn chúng cũng đều biết là cô dẫn người của tôi tới kho hàng Thành Bắc, món nợ này tất nhiên phải tính trên đầu cô rồi, Hàn Tăng đã thay cô hẹn thời gian đàm phán, " hắn nhìn đồng hồ, "còn một tiếng nữa."
Tô Lương Mạt tùy tiện nhét đầy bụng, con đường phía trước mong manh, nhưng dù sao trước đó cũng đã ra đủ điều kiện với Chiêm Đông Kình, người đàn ông thấy cô ăn được không tệ, đứng lên nhấn chuông trên bàn.
Tống Các đẩy cửa tiến vào, "Kình thiếu."
Chiêm Đông Kình ngậm điếu thuốc, đưa lưng về phía hai người đứng trước cửa sổ sát đất không nói lời nào.
"Tô tiểu thư, đi thôi."
Tô Lương Mạt lúc này mới hốt hoảng phản ứng, cô đứng sựng giữa phòng, hướng bóng lưng cao lớn của người đàn ông nói, "Anh không đi cùng với tôi?"
"Cô là gì của tôi, dựa vào cái gì tôi phải đi cùng với cô?"
← Ch. 007 | Ch. 009 → |