← Ch.105 | Ch.107 → |
Trước khi người đưa thư đến, Từ Trọng Cửu cứ quấn quýt Minh Chi trong phòng nói chuyện.
Anh nắm lấy tay phải Minh Chi ngắm nghía. Vết thương cũ tuy đã lành từ lâu, lại được điều trị kỹ càng trong một thời gian dài, nhưng giờ nhìn kỹ vẫn thấy dấu vết, kết cấu da thịt chỗ đó dù sao cũng có chút khác biệt. Anh lấy một ít kem dưỡng da, dùng đầu ngón tay thoa đều, rồi lại lấy bông phấn phủ lên một lớp phấn ngọc trai, tô điểm cho mu bàn tay Minh Chi thơm ngát, mềm mại mịn màng.
Minh Chi không có việc gì làm, tựa vào giường mặc kệ anh.
Lại nửa năm trôi qua, cô âm thầm tính toán lợi nhuận của mấy vụ làm ăn, được một con số không nhỏ, trong lòng trào dâng niềm vui. Hiện giờ gia nghiệp lớn mạnh nhưng người đi theo cũng nhiều, muốn duy trì được thì phải có nguồn tài chính dồi dào. Mệt thì có mệt nhưng cũng đáng giá, chẳng nói đâu xa, lúc này trong ngoài phòng người hầu kẻ hạ không một tiếng động, khăn mặt, điểm tâm cứ như nước chảy được thay ra thay vào, tách trà bên cạnh luôn được giữ ở nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, uống vào thật vừa miệng.
Nhà họ Quý tuy là gia đình tân thời, không câu nệ hình thức, nhưng dù sao cũng là dòng dõi cũ, những người qua lại đều không phải hạng tầm thường, khí phái vẫn có thừa. Hơn nữa những năm gần đây, cô lui tới nhà họ Cố, được chứng kiến cách hành xử của nhà giàu mới nổi, càng là người từng nghèo khó, càng không chịu qua loa trong việc hưởng thụ. So với sự cầu kỳ của nhà họ Cố, Minh Chi sống thoải mái hơn nhiều.
Mẹ Bảo Sinh biến căn nhà thành hội đồng hương tương trợ, Minh Chi nhìn thấy hết nhưng không ảnh hưởng gì nên cũng chẳng lên tiếng. Còn về chị Lý, nhờ Minh Chi mà địa vị cũng được nâng cao, chị ấy quen biết một người đàn ông buôn bán giàu có, tuổi tác tương đương tâm đầu ý hợp, thế là như hồi xuân, bắt đầu chuyện tình yêu, thành ra chẳng còn tâm trí tranh giành quyền quản gia, cứ thế tiện cho mẹ Bảo Sinh.
Từ Trọng Cửu rất hài lòng với sự phục vụ của mình, "Tôi nói này cô chủ, tay trần trụi thế kia trông không đẹp mắt chút nào! Nếu không thích nhẫn kim cương, cũng có thể mua mấy chiếc nhẫn nạm đá quý, hồng ngọc lục bảo, xung quanh đính một vòng kim cương nhỏ, đeo vào làm tôn lên vẻ nõn nà của ngón tay, trông đặc biệt có phúc khí."
Minh Chi đưa tay lên nhìn, thuận miệng nói được, nghe anh nói đông nói tây lan man, không nhịn được ngắt lời, "Anh rốt cuộc muốn gì?" Không đợi Từ Trọng Cửu trả lời, cô lại nói, "Tiền tôi có, anh cứ nói con số, nhưng người thì không thể cho anh."
Từ Trọng Cửu bị dội cho một gáo nước lạnh, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm, "Tại sao không thể? Em cũng vất vả mấy năm rồi, sắp tới phải lo liệu việc kinh doanh, giao thiệp bên ngoài đã đủ bận rộn rồi. Có thời gian rảnh chúng ta lại sinh thêm một hai đứa con, không tốt sao? Em yên tâm, tôi sẽ không để đám đàn em mạo hiểm, trước kia làm gì, sau này vẫn làm như vậy, chỉ là bảo bọn họ có việc gì thì đến nói với tôi, để tôi gánh vác trách nhiệm này thay em."
Minh Chi lắc đầu, "Không được."
Từ Trọng Cửu cũng không làm mình làm mẩy, chỉ cười cười, vẫn lải nhải mấy chuyện vặt vãnh, cho đến khi mẹ Bảo Sinh xông vào phòng.
Bảo Sinh bị bắt cóc rồi!
"Cô chủ, cô phải cứu nó!" Chị ấy luống cuống chân tay vấp ngã, nhân đà quỳ sụp xuống trước mặt Minh Chi. Đằng sau là Lý A Đông và Lư Tiểu Nam nghe tiếng chạy đến, hai người ăn ý kẹp người đưa tin ở giữa, chắc mẩm trước trận thế tam đường hội thẩm này, hắn ta không dám không nói thật.
Người đưa tin vốn lanh lợi, lập tức kể rõ đầu đuôi sự việc: Hôm đó Bảo Sinh tức giận đến câu lạc bộ, không ai dám chọc vào cậu, tối đó cậu chơi bài thâu đêm. Hôm sau cậu rút sổ hai vạn đồng, cũng không mang theo Thổ Căn, lái xe ra ngoài. Không lâu sau có người đưa thư đến tận nhà, nói Bảo Sinh đang ở trong tay bọn họ, hẹn cô chủ Quý gặp mặt bàn chuyện làm ăn.
Người đưa tin nhìn xuống đất, ấp úng nói thêm, "Bọn họ nói lấy người đổi người, cô chủ đi thì bọn họ sẽ thả anh Bảo ra, còn nói không được mang theo người, không được mang theo súng, nếu không sẽ xé xác anh Bảo. Người này hình như là Ngô sư trưởng..." Chưa nói hết câu, hắn ta đã bị đá vào mông một cái, Lý A Đông cười lạnh, "Cái gì mà lấy người đổi người, đầu óc lú lẫn rồi à! Thằng nhãi ranh mày phải biết một điều: trước mặt cô chủ thì Ngô Bảo Sinh là cái thá gì!"
Người đưa tin không dám cãi lại, từ trong túi móc ra một bức thư nhàu nát đưa cho Minh Chi.
Minh Chi nhận lấy bức thư.
Lư Tiểu Nam chợt nảy ra ý nghĩ, bước lên định giành lấy việc mở thư, Minh Chi liếc nhìn cậu ấy, lắc đầu ra hiệu không sao, dù là Thẩm Bát hay người đứng sau cô ta cũng không đến mức giở trò hạ độc.
Trên giấy thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ: thời gian, địa điểm.
Minh Chi cất thư đi, "Mọi người ra ngoài trước đi."
Mẹ Bảo Sinh sốt ruột định làm ầm lên, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Minh Chi, chị ấy liền rùng mình, ngoan ngoãn để người khác dìu ra ngoài.
Chỉ có Từ Trọng Cửu vẫn thản nhiên tựa vào đầu giường, cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn đọc say sưa.
Minh Chi đứng bên cửa sổ một lúc, muôn vàn suy nghĩ cùng lúc ùa đến, vẫn có chút không dám tin. Nhưng cô rốt cuộc không còn là cô của ngày xưa nữa, chậm rãi búi tóc lên, cô mở lời, "Tại sao?"
Hôm đó ra ngoài tình cờ gặp Thẩm Bát, Bảo Sinh tự chuốc lấy họa, cô ta quả là biết nắm bắt thời cơ, trong chớp mắt đã giăng sẵn bẫy chỉ chờ cô nhảy vào.
Từ Trọng Cửu ngồi đọc tạp chí ở phía sau lên tiếng, "Em cũng có thể không đi."
Chỉ là một đàn em, mất Bảo Sinh cô còn Lý A Đông, Lư Tiểu Nam, sau này còn có thể có Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ. Nói đi cũng phải nói lại, năm đó là mẹ Bảo Sinh nhặt cô về, chăm sóc cô, sau này Bảo Sinh luôn theo sát cô, coi như là đàn em trung thành nhất. Hôm nay cô không bảo vệ được Bảo Sinh, trong mắt người khác có thể cũng không bảo vệ được bọn họ.
Từ Trọng Cửu bỏ tạp chí xuống, "Tôi có thể gọi một cú điện thoại, họ Ngô ít nhiều cũng phải nể mặt tôi. Dù sao mọi người cũng từng có giao dịch, làm ầm lên đến tai uỷ viên trưởng thì không biết ai thiệt hại nặng hơn, hơn nữa tôi cũng có chút chức vụ trong Đảng, nói ra tên tuổi cũng đủ dọa người."
"Oai phong thật đấy." Minh Chi cười như không cười nghiêng đầu nhìn anh, vừa như thở dài vừa như làm nũng, "Anh nói xem, anh có quyền có thế, sao cứ phải nhắm vào đám người của tôi?"
Từ Trọng Cửu không tự chủ được cũng thở dài, "Nhiệm vụ gấp gáp, trong thời gian ngắn tôi lấy đâu ra thời gian xây dựng một mạng lưới, chi bằng lấy cái có sẵn cho tiện, đúng không? Em xem hôm đó tôi cũng rất phối hợp, em muốn thu phục Lư Tiểu Nam, tôi ngoan ngoãn nằm im làm bia đỡ đạn đấy thôi?"
Minh Chi nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu mới gật đầu, "Cũng đúng."
Cô ở trước mặt anh ló đầu ra ngoài, gọi xuống dưới lầu, "Chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài."
Thời gian Ngô sư trưởng cho không nhiều, nếu đi muộn, hắn thật sự xé xác cũng thôi, chỉ sợ hắn sẽ hành hạ người ta đủ kiểu.
Từ Trọng Cửu khuyên nhủ, "Em làm vậy chi cho khổ, nhịn một chút sóng yên biển lặng. Dù tạm thời không có người, nhưng có bọn Bảo Sinh ở đây, qua một thời gian chẳng phải lại xây dựng lại được sao. Tôi và người đàn bà kia có ước hẹn gì đâu, chẳng qua mượn uy thế của họ dọa em một chút, lỡ đám lính quèn kia không biết điều thật sự động đến em, tôi biết làm sao?"
Minh Chi mở tủ quần áo thay đồ, "Nếu tôi không về được, anh cứ thu nạp người của tôi."
Từ Trọng Cửu khó xử nói, "Thế thì không hay lắm, chẳng phải tôi sẽ càng nghĩ càng đau lòng sao."
Minh Chi vẫn hòa nhã nó: "Lúc anh ở trên núi tôi cũng thường xuyên nhớ đến anh." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng mình có thể xử lý việc này với khí phách của một ông chủ lớn; cô cũng tưởng mình đã sớm đao thương bất nhập, nuôi sói thì đâu sợ bị sói cắn vài cái. Tiếc rằng nỗi đau ập đến bất ngờ đánh gục cô, rốt cuộc cô cũng yếu đuối.
Dưới lầu vang lên giọng nói oang oang của mẹ Bảo Sinh, "Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong."
Minh Chi quay đầu lại lặng lẽ nhìn Từ Trọng Cửu, nhìn lông mày ánh mắt, dáng vẻ của hắn. Cô không nhịn được bước tới chỉnh lại cổ áo cho hắn, ghé sát tai hắn nói nhỏ, "Không cần anh."
Cô xoay người bước ra ngoài.
Từ Trọng Cửu gọi cô lại, "Tôi đi cùng em."
Minh Chi không dừng lại, "Không cần."
Cô như một cơn gió lao xuống lầu, một lát sau Từ Trọng Cửu nghe thấy tiếng xe đi xa. Hắn quay đầu nhìn bàn trang điểm, nơi đó bày la liệt những lọ lớn lọ nhỏ, đều là son phấn hắn sai người ở tiệm đưa tới. Hắn chậm rãi đưa tay lên, nhưng lòng bàn tay và trán đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, một cảm giác giống như yếu đuối bỗng dâng trào.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.
Hắn đột ngột trở về từ thế giới kia, bước nhanh ra ngoài.
Chiều hôm đó, không rõ lý do, đám người của cô chủ Quý đập phá hơn chục nhà, bắt đi già trẻ lớn bé một đám đông. Đến khi sở tuần bộ nhận được báo án muốn tìm cô chủ Quý hỏi chuyện, thì cô đã không về nhà.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |