Vay nóng Homecredit

Truyện:Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu - Chương 41

Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu
Trọn bộ 62 chương
Chương 41
Anh sủng nịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Siêu sale Shopee


Sau khi tới tới lui lui ra vào mấy chục cái, Lộ Diêu mặt bị mặt đệm cọ xát làm nóng lên, mông thịt tuyết trắng bị đâm cho phiếm hồng, nhưng người đàn ông phía sau tựa hồ không biết mệt mỏi, càng làm càng dũng mãnh, cái sau so với cái trước lực lại lớn hơn, cô bị đâm cho càng không ngừng chúi về phía trước, Lộ Diêu rốt cục chịu không nổi bắt đầu khóc.

"Ân... Dịch Huân ca ca... Ô ô... Không cần..." Từ lúc Cố Dịch Huân hung mãnh tiến công Lộ Diêu đã đến đích ba lượt, thật sự chịu không nổi cảm giác mê muội tiếp tục nổi lên do những đợt cao triều mang đến, cứ như thế bị đẩy thẳng lên phía trước.

"Ngô?" Thân thể cô gái sớm bất khả tư nghị, Cố Dịch Huân nhắm mắt lại say mê hưởng thụ khoái cảm do phía dưới bị cái miệng nhỏ nhắn ấm áp bên dưới của Lộ Diêu mút vào dường như không thể tự thoát ra được, cảm giác được cô gái nhỏ dưới thân đang làm động tác muốn thoát đi, hai bàn tay như lửa nóng theo bản năng nắm chặt eo nhỏ, cau mày mở mắt, mắt phượng hẹp dài không còn sắc bén như ngày thường nữa, lúc này tràn đầy dục vọng thật sâu, đôi con ngươi càng thêm tối đen sáng ngời.

"A ân... Không... Không cần... Ca ca..." Lộ Diêu thở gấp liên tục nói không rõ lời, miễn cưỡng dùng cánh tay khởi động thân thể, tội nghiệp cầu xin tha thứ.

Cố Dịch Huân sao có thể cứ như vậy buông tha cô, đầu tiên là làm chậm lại động tác dưới thân, chỉ chừa cái đầu nhợt nhạt ra vào, cánh tay xuyên qua dưới nách Lộ Diêu, đem cô kéo lên để dựa lưng vào trong ngực chính mình chuyển thành ngồi trên người anh, tay anh nắm lấy cái cằm để xoay mặt Lộ Diêu lại phía sau, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của Lộ Diêu, cái lưỡi hơi thô của anh lướt trên răng nanh trắng noãn, cái lợi mềm mại, lại nhẹ nhàng câu dẫn cái lưỡi của Lộ Diêu mà quyện, ôn nhu mà lưu luyến, một bàn tay khác phủ lên vị trí cao ngất trước ngực cô, vuốt ve qua lại, nhẹ nhàng bao phủ. Quả nhiên không hổ là cao thủ dời đi trọng điểm. (dời sự chú ý)

"Ân..." Thô bạo va chạm biến thành ôn nhu nhẹ nhàng ra vào, cảm giác đau trướng như bị xé rách được thay thế bằng từng đợt ấm áp ngứa ngứa, Lộ Diêu bị những kỹ thuật của Cố Dịch Huân trêu đùa mà lại một lần nữa quên đi ước nguyện ban đầu, giống như con mèo con híp nửa mắt tựa vào trong ngực Cố Dịch Huân kiều mị nhẹ giọng hừ, tinh tế thở gấp, đôi mắt to linh động nhiễm một mảnh thủy quang, thân thể tuyết trắng mềm nhẵn sớm biến thành màu phấn hồng. lanhnguetcoc. wordpress/

Cố Dịch Huân nhìn phản ứng của Lộ Diêu, cúi đầu cười lên tiếng, "Bảo bối ngoan, thoải mái sao?" Thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như mở ra một địa võng tinh tế, võng trụ mọi ý thức và cảm quan của Lộ Diêu.

Nghe được câu hỏi của Cố Dịch Huân, khuôn mặt phấn nộn của Lộ Diêu lại càng thêm hồng, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn đôi mắt đang cười và vẻ mặt tà ác của người đàn ông, chính là động tác này dừng ở trong mắt người nào đó lại thành mắt đẹp dụ người.

"Xem ra là thích, a, rất tốt chúng ta lại tiếp tục."

"A! Anh... Ngô!"

"..."

"..."

"A ân..."

Một hồi đại chiến khác sắp trình diễn... Tiếng thở gấp của người đàn ông cùng tiếng ngâm kiều mỵ của người phụ nữ, âm thanh hỗn hợp không thể phân rõ là tiếng nước hay tiếng vang thanh thúy do thân thể chạm vào nhau, nhưng tất cả đều là cảnh xuân kiều diễm.

"Kỳ thật... Em mua tặng anh không phải cái bờ cát kia nga ~~ là... Hắc hắc, sáng mai sẽ nói cho anh biết!" Lộ Diêu ghé vào trên người Cố Dịch Huân, cánh tay mảnh khảnh đặt trên cổ anh, đầu dựa vào trước ngực anh nghe tiếng tim đập kịch liệt dần dần giảm bớt cho đến khi vững vàng, nhớ kỹ từng nhịp hỗn loạn này.

Cố Dịch Huân không nói chuyện, ôm sát cô gái nhỏ vào trong lòng, đáp lại bằng cách hôn hôn mí mắt bởi vì đã khóc mà phiếm hồng. lanhnguetcoc. wordpress/

"Ôm em đi tắm rửa được không?" Ngữ khí người đàn ông ôn nhu sủng nịch đến mức có thể làm cho những ai nghe được đều phải hâm mộ đến ghen tị với người phụ nữ được người đàn ông che chở.

"Ân, ôm một cái." Lộ Diêu bĩu môi hướng người đàn ông vươn tay, làm nũng nói.

Cố Dịch Huân im lặng nở nụ cười, cắn lên miệng và chóp mũi Lộ Diêu, hạ thắt lưng đem cô ngồi ở chỗ cuối ôm lấy đi đến phòng tắm, thả cô gái nhỏ vào bồn tắm mát xa rộng lớn, điều chỉnh nước cho vừa rồi ấn chốt mở vòi hoa sen, chính mình lại xoay người đem thứ đã dùng qua tháo ra ném vào thùng rác, sau đó mới trở về ôm lấy Lộ Diêu giúp cô tắm rửa.

"Tiểu trư lười, bảy giờ, nên rời giường!" Cố Dịch Huân ngồi ở bên giường, đẩy đẩy cái đầu rối của Lộ Diêu đang ngủ. Vạn người đều kính sợ khi hắc đạo tự mình gọi dậy, đây là phục vụ VIP độc hữu của Lộ Diêu.

"Ngô... Để cho em ngủ 5 phút nữa thôi ~~ "

"Không sợ đến muộn môn chuyên ngành sao? Mau đứng lên!" Cố Dịch Huân lắc đầu nhìn cô gái nhỏ vây chăn quanh thắt lưng chính mình tiếp tục ngủ đến chảy nước miếng.

"Hừ..." Lộ Diêu lăn qua lăn lại trong chăn, rầm rì chính là không muốn mở mắt, thật sự mệt chết đi, thực khốn a, "Không rửa mặt được không? Ngủ thêm một chút thôi ~~ "

"..." Cố Dịch Huân mở to hai mắt nhìn, như vậy cũng được sao? Tiểu quỷ lôi thôi này!

Nửa giờ sau

"A! A a a a... Xong rồi, bị muộn rồi!! Cố Dịch Huân, anh là đại phôi đản! Em rõ ràng nhắc anh gọi em rời giường, anh vì sao không gọi em?" Hai tay Lộ Diêu chống nạnh đứng ở trên giường, lớn tiếng quát.

Cố Dịch Huân nghe được Lộ Diêu kêu sợ hãi cuống quít đi vào cửa, chỉ thấy Lộ Diêu mặc áo T- shirt rộng thùng thình của chính mình, lấy tạo hình kinh điển của ngòi bút Lỗ Tấn là Dương nhị tẩu [1] mà nói ra những lời không lương tâm, anh tức giận đến hết chỗ nói rồi. Là ai không dậy nổi, giờ lại đi quái tháo mình!

"Nếu như em cứ tiếp tục hò hét như vậy thì thực sự không kịp!" Cố Dịch Huân ôm tay tựa cửa nói, nhìn Lộ Diêu trêu tức.

Lộ Diêu hoàn hồn, lấy tốc độ nhanh nhất xuống giường nhằm phía phòng tắm chạy, nhưng là...

"A..." Một tiếng kêu sợ hãi, người đã muốn lấy tư thế chó cắn bùn mà ngã xuống sàn nhà. Đêm qua phóng túng, buông thả quá độ làm cho giữa hai chân không ổn, di chứng nữa là hai chân bủn rủn, lúc này liền biển hiện ra ngoài.

Trên sàn có trải thảm lông dày, nên Cố Dịch Huân một điểm cũng không lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị ngã đau, nhìn tư thế ngã sấp xuống của Lộ Diêu thật bất nhã muốn cười lại không dám cười, phải nhịn một lúc lâu, cho đến khi biểu tình trên mặt khôi phục bình thường mới chậm rãi đi đến, ôm lấy Lộ Diêu.

"Mau đi chuẩn bị một chút đi, anh lái xe đưa em đi, bữa sáng ăn ở trên xe đi."

"Hừ!" Lộ Diêu đứng dậy đi hướng phòng tắm. lanhnguetcoc. wordpress/

"A, đúng rồi! Anh đừng mặc bộ quần áo đó trên người, khó coi chết đi được!" Lộ Diêu tranh thủ thời gian đánh răng, chỉ vào áo sơmi trắng và áo khoác tây trang trên người Cố Dịch Huân nói không rõ lắm.

Cố Dịch Huân cúi đầu nhìn quần áo trên người chính mình, "Khó... Coi?" Bộ tây trang cắt may thủ công cơ hồ tương đương với tiền lương và tiền thưởng vài năm của người bình thường thế nhưng cứ như vậy bị ghét bỏ?

"Ân!" Lộ Diêu nhanh chóng chỉnh trang lại chính mình, lau khô nước trên mặt rồi đi ra, "Ngày hôm qua em có mua quần áo mới cho anh nga, mặc bộ này đi!" Lộ Diêu từ bên giường lấy ra một túi to nhãn hiệu Amanni, đưa cho Cố Dịch Huân.

"..."

Cố Dịch Huân một thân mặc bộ đồ mới ngồi ở vị trí điều khiển, cảm thấy quần áo trên người không được tự nhiên đến đòi mạng, cả người đều không được tự nhiên. Buổi sáng tiểu nha đầu vừa khóc vừa nháo lại xấu tính làm nũng, vô cùng tàn nhẫn là nói nếu như chính mình không mặc cô liền chuyển về ký túc xá ở, không cho ăn thịt, bị ép buộc bất đắc dĩ không thể không kiên trì mặc vào. Tiểu vô lại không lương tâm lại la hét, cái gì cũng không quản, khi ngồi trên xe hai mắt nhắm lại tiếp tục ngủ bù. Nhìn vẻ mặt thiếu ngủ của cô gái nhỏ làm anh vừa đau lòng vừa tức phẫn (tức giận + bi phẫn), lo lắng cô không ăn bữa sáng sẽ đau dạ dày, không muốn cô tổn hại sức khỏe đành phải không ngừng đút bữa sáng đến miệng cô.

Lộ Diêu lại ngáp một cái, ngồi ở trên xe buồn ngủ, nhắm mắt lại máy móc ăn đồ ăn Cố Dịch Huân cứng rắn đưa đến, trong lòng oán thầm lần thứ hai mươi bảy, Cố Dịch Huân là đại sắc lang! Lại một lần nữa hối hận thật sâu vì chính mình lúc trước đáp ứng chuyển đến ở cùng với anh.

Kỳ thật Cố Dịch Huân băn khoăn đến Lộ Diêu tuổi còn nhỏ, thân thể sợ chưa trưởng thành hết, nên đã rất tiết chế, trên cơ bản một tuần chỉ làm hai đến ba lượt. Thân mình anh chính là người mạnh về tình dục, lại chính trực như sói giống như hổ vào thời, có thể làm đến trình độ này đã là rất khó có được.

"Bảo bối ngoan, đến rồi!" Rất nhanh, chiếc xe Ferrari màu xám bạc chạy chầm chậm dừng lại trước cổng trường đại học D, Cố Dịch Huân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Diêu làm cho cô tỉnh táo lại, nghiêng người thay cô cởi bỏ dây an toàn.

"Nga ~~" Lộ Diêu dụi mắt, ngồi ngay ngắn.

"Buổi tối tới đón em." Cố Dịch Huân thương tiếc hôn môi và hai mắt sương mù của Lộ Diêu, thanh âm trầm thấp ôn nhu giống như tiếng đàn cello dễ nghe vọng ở bên trong không gian nhỏ hẹp của xe.

"Rất tốt." Lộ Diêu cầm lấy túi xách chuẩn bị xuống xe, con mắt trắng đen rõ ràng nhanh như chớp chuyển động, một khắc trước khi xuống xe đột nhiên xoay người ôm cổ Cố Dịch Huân, chủ động dâng lên môi thơm. Cố Dịch Huân có chút thụ sủng nhược kinh [2], kích động hàm trụ cánh môi tinh tế của Lộ Diêu.

"Tại sao đột nhiên nhiệt tình như vậy, ân?"

"Ngô... Ai làm cho người đàn ông của em suất như vậy chứ! Bye bye ~" Lộ Diêu nói xong những lời này liền như con thỏ lủi nhanh xuống xe chạy vào trong trường. lanhnguetcoc. wordpress/

Tay Cố Dịch Huân vỗ về hơi thở bên cánh môi vòn mang theo hương vị ngọt ngào, che lại khóe miệng gợi lên một độ cong không nhỏ. Cảm giác không được tự nhiên bởi vì phải thay quần áo trong nháy mắt không cánh mà bay, tâm tình tốt, đạp chân ga hướng xe đi đến công ty.

—————————————————————-

[1] Tạo hình Dương nhị tẩu: Hình giống cái compa khia mở hai chân, Dương nhị tẩu là nhân vật trong truyện ngắn "Cố hương" của nhà văn Lỗ Tấn. (Trong chương trình ngữ văn cấp 3, được học 1 đoạn trích)

[2] Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái, quan tâm mà kinh ngạc, kinh sợ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-62)