Bằng hữu
← Ch.29 | Ch.31 → |
Mặt Lộ Diêu nhăn thành cái bánh bao, bĩu môi ngồi ở trên sô pha chán đến chết, Cố Dịch Huân sợ cô chạy loạn, vòng ôm cô vào trong ngực thế nào cũng không cho đi, anh làm bộ không nhìn thấy biểu tình của Lộ Diêu.
Thiết Tây Á thật sự không nhìn nổi khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm hay tươi cười lại tiếp tục nhăn nhó, dáng người uyển chuyển như con bướm bay tới, "Lão đại, anh nhìn cũng quá lâu rồi a! Không thể đem cô công chúa nhỏ này dắt vào lưng quần, anh đi đến đâu mới được đi đến đó? Cho em mượn một lát, OK?"
Cố Dịch Huân cũng biết nếu cứ đem cô gái nhỏ giữ yên bên người sẽ làm cô buồn đến hư mất, "Đi đi, đừng chạy loạn!" Thân thiết hôn lên hai má Lộ Diêu rồi buông cô ra, lập tức dùng ánh mắt nói với Thiết Tây Á —— phải bảo vệ tốt, đừng để cho cô chạy loạn. Thiết Tây Á bất đắc dĩ gật gật đầu, cô thật muốn cho anh một cái xem thường! Lão đại, phạm nhân tạm giam cũng không bị quản kĩ như ngài quản a.
Đối mặt với Thiết Tây Á, Lộ Diêu vẫn là có điểm xấu hổ, cúi đầu dùng động tác uống nước trái cây để che giấu. Vốn cô tính sẽ thử chút hương vị của rượu, nhưng đề nghị bị bác bỏ, đánh lén bị phát hiện, phản kháng bị trấn áp. Chỉ có thể ôm khổ bức mình uống nước chanh.
Thiết Tây Á cảm giác được Lộ Diêu không được tự nhiên, cười hớ hớ mở miệng gợi đề tài, "Lão đại quản thực nghiêm, nga?"
"Ai... Em không có nhân quyền." Lộ Diêu đáng thương hề hề tố khổ.
"Ân, con người Lucifer thật sự thực bá đạo, chúng tôi đều bị anh ấy áp bách thật sự thảm hại! Không tin cô hỏi tiểu Hạo Hạo, cậu ta bình thường đều ở bên người lão đại, cũng không có quyền lên tiếng."
"Phốc..." Một ngụm nước trái cây trong miệng Lộ Diêu thiếu chút nữa bị phun ra, "Tiểu Hạo Hạo? Ha ha a... Giống con chuột nhỏ a!" Lộ Diêu vui vẻ. Thiết Tây Á không hổ là cao thủ, biết phụ nữ và đàn ông thích nói chuyện gì trong từng hoàn cảnh, nói chuyện bát quái cùng với các mốt trang phục với phụ nữ, mà nói chuyện với đàn ông thì nói bậy lại là phương pháp hữu hiệu nhất làm tăng tiến cảm tình. Đề tài được cô gợi ra, rất nhanh làm không khí thoải mái hơn không ít.
"Chuột nhỏ? Ân... Không sai!" Thiết Tây Á cũng cười, tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu này kỳ thật ở chung rất tốt, "Chuột nhỏ, bên này!" Thiết Tây Á hướng về phía Tề Hạo vẫy tay gọi.
Tề Hạo liếc thấy Thiết Tây Á hướng chính mình ngoắc, hình như là gọi chính mình, như người điên chạy nhanh đến, trên đường còn bị Đoạn Thụy giống như lơ đãng vươn một chân làm bị vấp thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Gọi tôi có việc gì?" Tề Hạo gãi gãi đầu, nhìn hai mỹ nữ trước mắt cười hỏi, lộ ra hai hàm răng trắng đều nha, thoạt nhìn cực kỳ giống ánh mặt trời.
"Lão bản nương vừa mở buổi biểu diễn thẩm vấn tại nhà, cho cậu cơ hội giải oan tố khổ đấy! Nói nhanh a!" Thiết Tây Á không dấu vết hướng ánh mắt ẩn ý về phía Tề Hạo.
Tề Hạo hiểu ý, cả người xuất ra chiêu thức đùa giỡn nói, "Tiểu tẩu tử, chị thay em làm chủ a!! Lão đại chính là ông chủ vô lương tâm, bóc lột áp bức sức lao động của em còn cắt xén tiền lương, BlaBla..." Một câu so với một câu lại nhiều hơn, làm Lộ Diêu ngay đến khi Tề Hạo đi rồi còn cười duyên không thôi, người này thực ra rất cute!
"Cô xem, tôi nói không sai đi?"
"Ừ! Còn có, anh ấy còn âm hiểm giả dối, ích kỷ bá đạo, bạo lực vô lương..." Lộ Diêu lải nhải quở trách oán giận.
"Còn có biến thái! Phúc hắc!" Thiết Tây Á đúng lúc bổ sung nói. Thiết Tây Á nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lộ Diêu khép rồi lại mở mà nở nụ cười thật tình, cô gái này rất hợp khẩu vị của cô! Nếu như nói vừa mới bắt đầu cô còn có một chút ý tứ xã giao cho có lệ, hiện tại cô là thật tâm muốn cùng cô gái này kết giao làm bằng hữu! Phụ nữ đối với hữu tình thực kỳ diệu, thường thường chỉ là vì một câu nói, một ánh mắt liền nhận định người này là bằng hữu.
"Đúng! Còn có... Đồ lưu manh!" Lộ Diêu thốt ra.
"?!" Thiết Tây Á mở to hai mắt nhìn, "Ách... Này... Hẳn là chỉ đối với em!" Nghẹn cười đến mức vất vả, ngữ điệu cũng không ổn, tiểu công chúa rõ ràng là nói đến hưng phấn, nên mới thốt ra như thế.
"Ngô!" Lộ Diêu che miệng, biết vì kích động mà nói lỡ, không khỏi đỏ bừng mặt cười.
"Ha ha ~ không cần ngượng ngùng, tỷ tỷ biết! Nhìn biểu tình biến thái của Lucifer cũng có thể đoán được bản chất của anh ấy là lưu manh!" Thiết Tây Á tỏ vẻ am hiểu nói.
"Hắc hắc ~" Thiết Tây Á vĩnh viễn là người biết suy nghĩ cách săn sóc người khác, Lộ Diêu nở nụ cười, ấn tượng đối với tỷ tỷ Thiết Tây Á này càng ngày càng tốt, "Tỷ tỷ, chị tổng kết quá sâu sắc! Chị nói đúng, anh ấy là cực phẩm trong lưu manh a!"
"Nga? Nói thế là như thế nào?" Thiết Tây Á hứng thú hỏi.
"Chị chẳng lẽ không nghe nói qua hai câu 'Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa' và 'Lưu manh mà có võ, ai ngăn cũng không được' này sao? Anh ấy có văn hóa lại có võ, còn chưa đủ cực phẩm?" Đây chính là kết luận mà Lộ Diêu từ vô số lần tự mình trải qua giáo huấn máu chảy đầm đìa đến bi thảm, tổng kết ra!!
"Muội muội, em nói thế này mới gọi là sâu sắc nha!" Thiết Tây Á lần này trực tiếp không để ý hình tượng mà lớn tiếng cười ra. Hai người liên tục tỷ tỷ muội muội càng ngày càng thân thiết, rất hiếm khi gặp được người có cùng ý kiến và cảm nhận.
Lộ Diêu không nghĩ tới cô chỉ bâng quơ nói một câu lại thật sự trở thành hình dung huy hoàng về Cố Dịch Huân của hiện tại, hơn nữa còn bị thuộc hạ Cố Dịch Huân lấy ra làm tiêu chuẩn. Lúc này miệng chính là, vui...
Cố Dịch Huân lúc mới bắt đầu chính là không ngừng hướng phía Lộ Diêu quan sát, thấy Lộ Diêu ngoan ngoãn ngồi ở bên quầy bar uống nước trái cây, cùng Thiết Tây Á tán gẫu thật sự vui vẻ, liền thu hồi ánh mắt nói chuyện với Á Bá.
"Lucifer, hiện tại mọi phúc lợi ở khu vực Bắc Mỹ đều thuộc địa bàn quản lí của chúng ta, sau này chúng ta nên làm thế nào để quản lí tốt?" Lâm Á Bá vẫn một bộ gầy yếu ôn nhu vô hại như cũ, thấp giọng nói chuyện về kế hoạch sau này cùng Cố Dịch Huân.
"... Đề cập đến phương diện vũ khí, buôn lậu sẽ làm cho người ta chú ý đến nhiều." Thế lựa hắc đạo có nhiều đối nghịch, rắc rối lại khó gỡ, muốn chậu vàng rửa tay cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ít nhất thì trước hết phải bắt tay một số quan to rồi đề cập đến giao dịch đồng thời gián tiếp phân cách giới tuyến rõ ràng mới được, Cố Dịch Huân có chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương trầm giọng nói.
Lâm Á Bá vốn thông minh, chỉ cần Cố Dịch Huân nói vài câu liền phát hiện ra hơi thở của một tia mưa gió sắp đến, giống như... Muốn thời tiết thay đổi! Trong con mắt hời hợt màu rám nắng chỉ cần hiện lên một tia âm u, lại bởi vì thấu kính thủy tinh che khuất mà có nhìn cũng chẳng phân biệt được.
"Lão đại, Lộ tổng của Lộ thi vừa đến, đang ở phòng dưới lầu. Muốn đi qua chào hỏi một chút hay không?" Tề Hạo đi ra ngoài giải quyết chút việc, trên đường trở về nhìn thấy Lộ Viễn mang theo đoàn người đang đi lên lầu, gật đầu chào hỏi qua liền trở lại nói cho lão đại một tiếng, cậu bạn quý của lão đại giá lâm, chạy nhanh đi báo cáo!
"Em nghĩ..." Lâm Á Bá nói đến một nửa lại bị chặn ngang, biểu tình có chút tối tăm.
"Về công ty nói lại chi tiết, tôi qua bên kia xem một chút." Cố Dịch Huân vỗ vỗ bả vai Lâm Á Bá, đứng dậy rời đi.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi xuống dưới nhảy chút đi?" Lộ Diêu thấy Cố Dịch Huân đi ra ngoài, tâm tư lập tức linh hoạt lên, cô nhưng là đối với sàn nhảy ở lầu một nhớ mãi không quên.
"Đừng! Chị còn muốn sống lâu thêm hai năm nữa." Thiết Tây Á nghĩ đến thủ đoạn của Cố Dịch Huân, liền rùng mình một cái, vừa rồi Cố Dịch Huân cố ý dặn dò chính mình hảo hảo trông tiểu tổ tông này, thả cô ấy đi xuống cái nơi ngư long hỗn tạp dưới lầu kia, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính cô cũng không thể sống."Em vẫn là gọi đồ lưu manh nhà em đến bồi em đi đi, đừng hại tỷ tỷ!"
"..."
"Dịch Huân ca ca ~" thấy Cố Dịch Huân trở về, Lộ Diêu vội vàng đi lên trước đón, "Đến ăn miếng dưa hấu đi, em vừa mới thử một chút, thực ngọt nha, anh uống nhiều rượu như vậy hiện tại nhất định là khát nước rồi?" Kéo cánh tay Cố Dịch Huân đi đến bên sô pha, ân cần mềm mại làm người ta giận sôi lên. ("giận" nghĩa bóng ná!)
Cố Dịch Huân nghe tiếng gọi "ca ca" so với bình thường ngọt hơn cả 10 lần như thế, liền rùng mình một cái, từ gáy đến lưng lập tức xẹt qua một trận tê dại, trong mắt có trầm tư. Cô gái nhỏ lại đang tính toán cái gì? Lâu như vậy, lần đầu tiên nghe được cô tự nguyện gọi chính mình là ca ca."Tốt." Đối với sự ôn nhu khó có được lại chủ động đưa lên tận cửa, Cố Dịch Huân mà từ chối thì chính là bất kính, nên trước tiên hưởng thụ một chút lo lắng nữa của cô gái nhỏ sau đó sẽ cân nhắc cẩn thận.
"Dịch Huân ca ca, anh ăn trước đi, em đi toilet nga." Lộ Diêu ôm lấy cánh tay Cố Dịch Huân làm nũng lay qua lay lại.
"Ân." Cố Dịch Huân cười khẽ lên tiếng, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ.
"Ha ha, không nghĩ tới dễ dàng chuồn ra như vậy, quá tuyệt vời! Cái não này thật ngốc mà, sớm một chút dùng phương pháp này thì tốt rồi..." Lộ Diêu dùng ngón tay điểm lên đầu của chính mình, cố gắng nhanh chóng đi về hướng thang máy.
"Toilet không phải đi lối này." Thanh âm của Cố Dịch Huân từ phía sau truyền đến, Lộ Diêu vừa đặt tay lên định thôi đầu mình liền thành tư thế đóng đinh tại chỗ, đông lạnh thành tảng băng.
"Ách... Ha ha ~" Lộ Diêu tính che giấu bằng cách cười gượng hai tiếng, "Em... Cái kia... Em lạc đường! Ha ha ~" Động tác của Lộ Diêu cứng ngắc chậm rãi xoay người, hướng về phía Cố Dịch Huân ngọt ngào cười, ý đồ lấy tươi cười mê hoặc đàn ông.
Cố Dịch Huân ôm tay, dựa vào trên tường hành lang ở chỗ rẽ, toàn thân tản mát ra một loại tà mị dày đặc, nhưng khí chất vốn có trên người anh lại âm trầm như bóng đêm làm người ta thực không an lòng. Đèn tường phát ra ánh sáng nhu hòa từ phía sau chiếu lại, đem bóng của anh kéo ra thật sự rất dài."Nga? Anh còn tưởng em là muốn đi xuống lầu một." Ngọn đèn có chút mờ ảo, Lộ Diêu nhìn không ra biểu tình hiện tại của Cố Dịch Huân.
"Không! Không có mà! Sao có thể a?" Lộ Diêu liên tục xua tay, trăm ngàn lần không thể để bại lộ mục đích!
"Không có a?" Cố Dịch Huân đứng thẳng lại, áo khoác ngoài được anh vắt trên khuỷu tay, chỗ gấu tay áo có vào cúc ngọc, động tác tao nhã gợi cảm, giống như quý tộc giữa thế kỉ trước, Lộ Diêu nhìn đến ngây người."Kia... Vừa vặn, anh cũng không định đi xuống. Trở về đi." Cố Dịch Huân rốt cục gợi lên khóe miệng, bật cười. Cô gái nhỏ nghĩ đến chủ ý quỷ gì, trong đôi mắt to quay tròn chuyển động qua lại kia liền hiện rất rõ ràng, anh chỉ biết cô không phải đi toilet đơn giản như vậy, quả nhiên!
"?!" Lộ Diêu mở to hai mắt nhìn, đây là... Ý tứ muốn bồi chính mình đi? "Dịch Huân ca ca, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xuống đi?" Lộ Diêu bước vài bước đến gần, kéo tay Cố Dịch Huân tiếp tục hướng đến thang máy đi.
"Cho nên, em chuồn êm ra ngoài chính là muốn đi xuống lầu một, ân?" Cố Dịch Huân trong nháy mắt ngữ khí chuyển từ trời trong nắng ấm thành mây đen tràn ngập.
"Anh!" Người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào a? Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, "..." Lộ Diêu đã muốn tức giận đến hết chỗ nói rồi, cô hôm nay có lẽ không nên đi. Lộ Diêu trực tiếp bỏ tay ra, tính không để ý tới anh nữa, một mình trực tiếp đi xuống. Nhưng là... Không biết từ khi nào chính mình đang kéo tay Cố Dịch Huân lại biến thành động tác chính mình bị Cố Dịch Huân cầm cổ tay!
"Đến, nói lời dễ nghe cho anh nghe một chút." Cố Dịch Huân lại hóa thân thành ông chú lưu manh thích đùa giỡn.
"Hừ! Hồn đản! Ngô..." Lấy hôn chặn miệng quả nhiên biện pháp hữu hiệu hàng đầu trong top 10 biện pháp giúp đàn ông ngăn phụ nữ mở miệng.
"Nói cái cần nói thôi." Cố Dịch Huân hàm ý liếm liếm môi, nhìn cực kỳ giống bộ dáng của dã thú thấy đồ ăn.
"..."
Lại bị buông ra, Lộ Diêu thở hồng hộc, hai gò má xuất hiện một rặng mây đỏ mỏng manh, bờ môi sưng đỏ mọng nước,
"Còn muốn đi hay không?" Cố Dịch Huân đã nắm vững tâm tư Lộ Diêu rồi, càng là chuyện không cho làm thì lại càng muốn làm, cũng không nóng nảy, đem cô vòng vào cánh tay đi đến thang máy, vừa đi vừa cười nhìn khuôn mặt rối rắm của cô.
"Dịch Huân ca ca..." Thanh âm của Lộ Diêu thanh âm yếu ớt, tràn đầy ảo não cùng không cam lòng.
"Không tốt. Gọi ông xã cho anh nghe một chút." Cố Dịch Huân khó có được tâm huyết dâng trào.
"... Lưu manh." Lộ Diêu có chút ngượng ngùng mở miệng, nhưng là lại bị một phen nhảy nhót kia làm sốt ruột đến nghiện, rối rắm lại rối rắm..."Ông xã", thanh âm nhỏ tựa như gió thổi qua sẽ tan lập tức.
Tuy rằng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy, nhưng Cố Dịch Huân lại nghe rất rõ, "ngoan". Cố Dịch Huân cảm thấy góc nào đó trong trái tim bỗng mềm đi, hôn lên mặt Lộ Diêu, ôm lấy cô đi xuống lầu.
Các góc của PUB thiết kế theo mô hình chất lượng cao được bao phủ bởi thứ âm nhạc sống động kích thích, không khí nóng như lửa. Lộ Diêu trời sinh thích nhảy múa, vừa nghe đến âm nhạc thân thể liền không tự giác mà hòa theo giai điệu sống động, mỗi một tế bào đều sôi trào náo động. Vừa bước vào nơi đây, tựa như một con ngựa hoang đứt cương, muốn giữ cũng giữ không được, trực tiếp xông lên sân nhảy. Cố Dịch Huân chọn vị trí đối diện vũ đài ngồi xuống, một bên thưởng thức rượu một bên nhìn cô gái nhỏ trên đài.
Cô gái nhỏ mặc một bộ váy liền áo màu đỏ viền trắng bó sát người, nhìn một cái liền thấy toàn bộ đường cong lung linh; toàn bộ tóc được buộc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn, cái đuôi ngựa theo từng động tác nhảy mà lắc lư theo, thỉnh thoảng cô nhẹ nhàng cười khẽ làm lộ ra khí chất; ngũ quan xinh xắn dưới ánh sáng chớp ảo của ngọn đèn như ẩn như hiện, như thêm một cỗ mị hoặc thần bí. Thân thể theo tiếng nhạc mà lắc lư vặn vẹo thành vô số dáng vẻ, eo nhỏ linh hoạt làm người ta không khỏi mơ màng, cả người thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp quyến rũ, lúc này trong đầu Cố Dịch Huân dần hiện ra cũng chỉ có hai chữ: Yêu tinh!
Lộ Diêu một mình đắm chìm trong thế giới âm nhạc và vũ đạo, hoàn toàn không biết chính mình khiến cho xung quanh trở nên xôn xao như thế nào, cho nên làm chung quanh xuất hiện không ít người vây lại bàn tán, còn có người như không cố ý mà tiến đến gần.
Cố Dịch Huân đem hết thảy trên vũ đài thu vào đáy mắt, lúc này anh buông chén rượu, bình tĩnh thong dong đi lên sân nhảy, thần sắc lạnh lẽo...
← Ch. 29 | Ch. 31 → |