Vay nóng Tima

Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 37

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Lazada


Dạ Kiếm Ly tên hồ ly này, vừa nãy nói ôm ta bay không nổi, quả nhiên là gạt người.

Ta ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khóe môi cong duyên dáng, cùng với mái tóc đen tung bay trong gió đêm của Dạ Kiếm Ly.

Xa nhau gần nửa năm, vậy mà vừa thấy mặt liền cãi nhau, có vẻ như cả hai chúng ta chẳng thay đổi gì nhiều.

Ta khẽ cười, trong lòng đột nhiên có mùi vị thỏa mãn trước giờ chưa từng được nếm. Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, "Cô cười cái quỷ gì?".

Ta lập tức thu lại nụ cười, "Huynh mới là quỷ, cả nhà huynh đều là quỷ".

Tại sao bầu không khí tốt đẹp dễ dàng bị phá hỏng như vậy a... Ta kêu rên trong lòng, cái tên hồ ly này chẳng bao giờ nói được lời nào dễ nghe một chút, aiz, dù chỉ là một chút chút chút chút.

* * *

Tĩnh Tâm Điện.

Ta thò đầu ra như tên trộm, không thấy Niệm Vãn trong tẩm cung, Tĩnh Tâm Điện vẫn như lúc xưa, bao phủ một lớp sương mù thật mỏng.

Lúc này đêm đã khuya, nếu y không ở trong phòng mình, nhất định là đang qua đêm với vị phu nhân nào rồi. Ta và Dạ Kiếm Ly lúng túng liếc mắt nhìn nhau, Niệm Vãn y có tới hai mươi bà vợ lận, chẳng lẽ phải đi tìm từng phòng một sao?

"Cũng không còn cách nào khác", Dạ Kiếm Ly thản nhiên, "Cô quen thuộc chỗ này hơn ta, dẫn đường đi".

Ta nhận lệnh hăm hở đi trước, nhưng mà quý vị độc giả cũng biết rồi đó, Tiểu Kỷ ta mù đường bẩm sinh.

Thế là cứ đi theo cảm giác, ta quẹo trái quẹo phải, thẳng một mạch dẫn Dạ Kiếm Ly tới chỗ ở trước kia của ta và Nhược Cửu. Bên trong phòng le lói ánh sáng yếu ớt, truyền ra giọng nói đứt quãng, rất là kỳ dị. Dạ Kiếm Ly đột nhiên đỏ mặt, "Cô... Cô dẫn ta tới chỗ này làm gì?".

"Vớ vẩn, không phải là huynh kêu ta dẫn huynh đi sao?", ta liếc hắn một cái, thật kỳ quái, "Đã trễ thế này vẫn còn đốt đèn, Nhược Cửu đang làm gì vậy ta?".

Ta vừa nói vừa bước lại gần cửa phòng, Dạ Kiếm Ly vẫn đỏ mặt không nhúc nhích.

"Đừng đi tới đó".

Ta không thèm để ý tới hắn, lại nhích tới gần thêm một chút, cuối cùng cũng nghe rõ ràng. Nhưng mà cái tiếng này nghe giống như là... Tiếng rên rỉ?

Ta đột nhiên nhớ ra, Nhược Cửu giờ đã là Nhị Thập Nhất phu nhân, lúc này người đang ở trong phòng nàng chắc chắn là Niệm Vãn, nửa đêm thì có thể làm gì đây...

Trời ạ, đánh chết ta đi.

Nhưng mà, sao ta cũng cảm thấy kích động theo vậy nè?

Xuân cung sống đó nha, không phải là lúc nào cũng được coi đâu nha...

Ta quay đầu lại, thấy Dạ Kiếm Ly nhìn ta không chớp mắt, hắn thấy ta liếc nhìn về phía mình, bỗng dưng trở nên căng thẳng không biết nhìn đi đâu. Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền mở miệng: "Dạ Kiếm Ly...".

"Sao?", hắn thuận miệng trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

"Huynh đã từng đi kỹ viện chưa?", ta tò mò hỏi.

"...", Dạ Kiếm Ly đỏ mặt đến tận mang tai, nhìn cực kỳ ngây thơ dễ thương, nhưng vẫn còn cố giả vờ giả vịt, "Đương... Đương nhiên là đã từng đi".

Nhìn cái bộ dạng căng thẳng của hắn, "đã từng đi" mới là lạ. Đàn ông không đi kỹ viện thì có gì là không tốt, việc gì phải giả bộ không đứng đắn. Ta bĩu môi khinh thường, đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly ra khỏi cốc cùng lắm mới một năm rưỡi, từ nhỏ đến lớn chỉ sống bên cạnh một lão già, chẳng trách tính tình đơn thuần như thế, nếu không chắc hắn đã sớm bị các vị phu nhân tiểu thư khác cướp đi mất rồi, làm gì đến phiên ta a.

Ta thô tục vươn năm cái móng heo tới mặt hắn, giọng điệu bỡn cợt, "Lại đây cho tỷ tỷ sờ một chút, thật mịn a...".

Dạ Kiếm Ly lại không hề né tránh, mặt ta gần sát mặt hắn, bên tai không ngừng vang tới tiếng rên rỉ làm người khác đỏ mặt. Không khí mập mờ kiều diễm, hắn khẽ nhích tới gần, đôi mắt đen nhìn ta chằm chằm, sâu thẳm.

Bàn tay ta còn đặt trên mặt hắn, hắn nhẹ nhàng gỡ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh như băng của mình.

Qua 0 phút lẻ một giây, ta còn tưởng rằng hắn muốn hôn ta, đầy hạnh phúc chuẩn bị nhắm mắt lại, qua thêm một giây nữa, ánh mắt hắn khôi phục vẻ nghiêm nghị, bầu không khí ngọt ngào tan nát. Thêm một giây nữa, tay ta bị hắn hất ra, đôi mắt phượng trong veo như ngọc nhìn ta lạnh lùng.

Một giây sau, Dạ Kiếm Ly hừ một tiếng, "Vậy Tiểu Kỷ cô từng tới kỹ viện rồi sao?".

Ta tránh không trả lời, "Mắc mớ gì tới huynh".

Dạ Kiếm Ly tức giận, ta cười ha ha một tiếng chạy tới trước phòng, đúng lúc này xuất hiện vài tên thị vệ tuần tra, ta sợ quýnh lên, nếu bỏ chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên ta túng quá hóa liều làm ra một hành động hết sức bại não mà cũng rất đáng khinh bỉ: Ta trực tiếp đẩy cửa bước vào...

Sau đó, ta ngớ người, Niệm Vãn và Nhược Cửu ở trên giường cũng ngây ngốc, Dạ Kiếm Ly ở bên ngoài chắc cũng đờ đẫn.

Nhược Cửu đỏ mặt, "Tiểu Kỷ, ngươi lẳng lặng rời đi... Bỏ lại một mình Nhược Cửu...".

Ta nhào tới ôm lấy nàng, "Ta đây không phải là đã trở về sao?".

Niệm Vãn nửa thân trần, lộ ra lồng ngực cường tráng trắng nõn, lười biếng nằm dài ra giường. Ta liếc nhìn y ra dấu hiệu, Niệm Vãn lập tức hiểu ý, bảo Nhược Cửu ra ngoài, rồi cười hì hì kéo tay ta, "Tiểu Kỷ thật là lợi hại a, mỗi lần xuất hiện đều khác người, có khi cô làm cho ta bất lực đến hết đời...".

Bóng áo đỏ xẹt qua, ta vốn đang ở trong móng vuốt của Niệm Vãn, đột nhiên bị kéo sang ghế ngồi. Dạ Kiếm Ly cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, không hề nở nụ cười, "Niệm Vãn".

Sắc mặc hoàn toàn thay đổi, Niệm Vãn mới vừa rồi còn đang hi hi ha ha đùa giỡn với ta, đột nhiên ngơ ngẩn.

"Huynh... Trở lại rồi".

"Không phải là ngươi đã nhận được tin sao?", Dạ Kiếm Ly chậm rãi hỏi: "Đêm trước ta chờ ngươi ở Ngọ môn, vì sao ngươi không đến?".

Sắc mặt Niệm Vãn tái nhợt, đôi mắt trống rỗng như mất đi tiêu cự, mơ hồ nhìn Dạ Kiếm Ly, "Ta...".

Ta ngơ ngác ngồi bên cạnh, hình ảnh này quả thật là vừa đẹp mà vừa quỷ dị.

Hai người giống nhau như đúc, y quần áo xốc xếch, hắn áo đỏ như sen.

Ta rốt cuộc cũng hơi hơi hiểu tại sao Niệm Vãn lại thích Dạ Kiếm Ly, y vốn đã đẹp đến mức trời đất khó dung, loại người xứng đáng để y đặt vào trong mắt, có lẽ chỉ có người đẹp hơn y, mà người đó, chính là Dạ Kiếm Ly.

"Ngươi không còn là đứa trẻ nữa", Dạ Kiếm Ly ung dung nói.

Niệm Vãn nhìn hắn một lúc lâu, không trả lời, "Huynh theo cô ấy đi Tây Trạch, quay về cũng vì đi tìm cô ấy".

Ta nghe mà bực bội, "cô ấy" này là ai vậy?

"Ta có chuyện quan trọng cần làm", Dạ Kiếm Ly cũng không để tâm.

"Huynh lúc nào cũng có chuyện quan trọng cần làm", Niệm Vãn khẽ cười, nhưng cặp lông mày đượm nét buồn, "Huynh... Thật sự không muốn làm hoàng đế sao?".

Ta bị chấn động, Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái ra hiệu.

Ta liền hiểu, giễu cợt nhìn Niệm Vãn, "Ngươi nghe lời hắn đi, thân gánh trọng trách thiên hạ, không nên đem ra làm trò đùa".

Tiểu Kỷ ta mà cũng có lúc nói được lời đàng hoàng như thế, thật là sùng bái bản thân quá đi. Niệm Vãn dời tầm mắt sang nhìn thẳng ta, nhưng vẻ mặt y có nét giống hệt Tiểu Hồng, tràn đầy ghen ghét.

Ta ngẩn người, vươn tay kéo Niệm Vãn, muốn trấn an y, "Ta...".

"Thôi", Niệm Vãn hất tay ta, đột nhiên cười rộ lên, "Ta trốn đi là được. Huynh phải đổi thành ta, vậy thì cứ tùy huynh", y nhìn ta, cười đến điên cuồng, nhưng lời nói là nói cho Dạ Kiếm Ly nghe.

"Huynh và Hoắc thúc thúc đã lên kế hoạch xong, cần gì ta phải xen vào nữa?", y thở gấp, lần này là nói với ta: "Tiểu Kỷ, cô... Cô được lắm, được lắm!".

Hình như y hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Ta vội la lên: "Niệm Vãn, ta không có...".

"Tiểu Kỷ có ơn đối với chúng ta", Dạ Kiếm Ly đột nhiên lạnh giọng, "Ngươi rốt cuộc muốn ương ngạnh đến bao giờ?".

Cái này hẳn là không giống cuộc nói chuyện giữa hai huynh đệ a, trong lòng ta lo lắng, bỗng nhận ra mình giống như một ngòi lửa, từ từ ly gián tình cảm giữa hai huynh đệ bọn họ.

"Có ơn?", Niệm Vãn cười lạnh, "Một cái ơn khiến huynh không màng đến ta và Hoắc thúc thúc, một mình chạy đến Tây Trạch sao? Huynh đợi cô ta như thế cũng chỉ vì báo ơn? Khi biết cô ta phải gả cho Độc Cô Bạch, huynh giận đến thất thố cũng là vì báo ơn?".

Ta sửng sốt, Dạ Kiếm Ly đỏ mặt, "Ngươi...".

"Đêm trước ta có đến Ngọ môn", Niệm Vãn trầm giọng, "Huynh nhận được thư bồ câu của bọn họ, biết Tiểu Kỷ đang ở trong Bạch phủ, nổi cơn giận đánh nát sư tử đá ở cổng, tất cả ta đều nhìn thấy".

"Cái đó, là ta biết tin Tiêu Kiến Nhân nắm được binh bài, cảm thấy chán nản".

"Vậy sao?", Niệm Vãn xoay người, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ thanh hoa, "Vậy còn cái này?".

Ta và Dạ Kiếm Ly cùng chấn động, Dạ Kiếm Ly đứng phắt lên, "Sao lại ở chỗ ngươi?".

Tim ta đột nhiên đập kịch liệt, ta kinh ngạc nhìn cái bình sứ, loáng thoáng nghe Niệm Vãn nói: "Cái bình này vốn đã vỡ nát, nhưng huynh lại cất giữ như bảo bối, dán lại từng mảnh rồi đem giấu... Cái này là của Tiểu Kỷ, huynh tưởng rằng ta không biết sao?".

Đó là bình sứ thanh hoa nhỏ chứa kem rửa mặt dưa chuột của ta, bị Dạ Kiếm Ly bóp nát.

Dạ Kiếm Ly giật lại cái bình cất vào trong áo, thấp giọng nói: "Thành Nam, biệt viện Kinh Thủy".

Niệm Vãn thâm thúy liếc hắn một cái, tựa như một đứa trẻ đang tức giận, túm lấy một cái túi lớn trên giường, vứt ra đất, rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Dạ Kiếm Ly đột nhiên ra lệnh: "Đeo!", sau đó nhặt cái túi đưa cho ta.

Ta còn đang ngơ ngác, nghe thấy hắn nói như vậy, liền không chút suy nghĩ "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đeo cái túi lớn lên vai, cũng nhẹ, chắc chỉ là vài bộ quần áo, rồi lén lén lút lút như một tên trộm, đi theo phía sau Dạ Kiếm Ly.

Đi được một lúc, ta đột nhiên nhận ra có cái gì đó không đúng, ta thế này có khác gì osin đi theo bưng bê cho hắn hả.

Nhưng Dạ Kiếm Ly đi rất nhanh, ta sắp không đuổi kịp hắn.

"Huynh... Chậm một chút...".

Thân người cao ráo phía trước dừng lại, "Đi mau, dài dòng cái gì".

Ta vừa định mỉa mai một câu, nhưng thấy Dạ Kiếm Ly xoay người lại, trong tay nắm cái bình sứ, vẻ mặt ửng đỏ như cánh hoa đào, ta không dám nhìn thẳng hắn nữa.

Ta bỗng nhớ ra nguyên nhân khiến mình mới vừa rồi ngơ ngác, thoáng chốc trên mặt nóng như lửa, cái bình, cái bình đó...

"Huynh vẫn giữ lại", cổ họng ta khô khốc.

"Phải", Dạ Kiếm Ly nói nhỏ, liếc nhìn ta một cái, một giây sau liền ra vẻ hung dữ, "Ta chỉ... Cảm thấy cái bình này còn xài được, cô đừng có suy nghĩ nhiều".

Cái tên khẩu thị tâm phi này a. Tâm trạng ta vui mừng, lập tức hào phóng quyết định giúp hắn xách túi miễn phí, cho dù hình tượng của mình trở nên thô tục cũng không sao.

*****

"Quận chúa trở về rồi! Điện hạ, Quận chúa trở về rồi!", giọng nói của lão quản gia đầy lo lắng, từ trong phủ vang ra tiếng tách trà rơi xuống đất loảng xoảng. Tách trà đáng thương, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Độc Cô Bạch đẩy cửa ra, hắn vẫn mặc bộ trường sam màu xám, phía ngoài khoác cái áo ta mua cho hắn, khom người xuống ho khan không ngừng, khóe miệng đã sớm mất đi nụ cười nhạt bình tĩnh, hắn vội vã bước về phía ta, "Hòa Nhan, nàng... Có bị thương không?".

Ta nhìn đôi mắt thâm tình của hắn, không muốn trả lời, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như là trước lửa sau băng, thân thể của ta thì nóng, trong lòng thì lại lạnh lẽo, lúc ta nhìn hắn, không biết nên nóng hay nên lạnh, cả người khó chịu.

"Nhị ca", từ sau lưng ta vọng ra một giọng nói.

Độc Cô Bạch cả người chấn động, "Niệm Vãn" cười hì hì, "Đêm khuya, đã làm phiền".

Bà nội nó, Dạ Kiếm Ly không đi cướp giải Oscar quả thực là nhân tài không có đất dùng mà, hắn diễn ai cũng giống, huống chi là giả dạng Niệm Vãn, chỉ cần che vết đỏ trên trán, khoác vào bộ quần áo hoa hoa lệ lệ, gặp ai cũng cười đến dâm đãng là được rồi.

"Tam đệ", Độc Cô Bạch có chút kinh ngạc, rồi tự ý đặt tay lên vai ta, hỏi nhỏ: "Đã trễ thế này... Sao đệ lại ở đây?".

Giọng điệu không gọi là lạnh lùng, nhưng chắc chắn không phải là nhiệt tình. Dạ Kiếm Ly liếc xéo bàn tay của Độc Cô Bạch đang đặt trên vai ta, nhẹ nhàng phất tay áo, như thể phát ra dải ánh sáng bạc hoa mỹ, hơi thở quyến rũ phả vào mặt. Ta lúc này tự dưng cảm thấy buồn cười, nếu không phải ta đã biết trước hắn là Dạ Kiếm Ly, ta chắc cũng sẽ tưởng rằng hắn là Niệm Vãn?

"Nhị ca nói đùa, đệ đương nhiên là hộ tống Quận chúa trở về. Cô ấy lạc đường ở ngoài thành a".

"Ách, ta rượt theo tên móc túi kia, sau đó thì...", nhắc tới chuyện này, trong lòng ta lại ào ào rỉ máu, lần này coi như là mất tiền vào tay Lộ Văn Phi, lần sau có cơ hội ta nhất định phải cướp lại... À không, nhất định phải làm thịt hắn.

"... Tiền tài là vật ngoài thân, nàng không có chuyện gì là tốt rồi", Độc Cô Bạch dịu dàng nói, mỉm cười nhìn Dạ Kiếm Ly, "Đa tạ Tam đệ".

"Người một nhà không cần khách khí như thế", Dạ Kiếm Ly cũng cười đầy ý vị thâm sâu.

"Người đâu, đưa Tam điện hạ về nghỉ ngơi", Độc Cô Bạch ôn hòa nói: "Hòa Nhan, chúng ta trở về phòng đi".

Không khí trong nháy mắt rơi xuống 0 độ C, Dạ Kiếm Ly nheo mắt lại đầy nguy hiểm, "Hai người... Ở chung một phòng?".

"Ách, phải", cổ họng ta khô khốc, lúc này mà giải thích thì hình như hơi kỳ quái. A... Thế nào gọi là có trăm miệng cũng không thể bào chữa, thế nào gọi là tự làm tự chịu, bây giờ thì ta đã hiểu.

"Tam đệ có vấn đề gì sao?", Độc Cô Bạch cong khóe môi.

Dạ Kiếm Ly nhìn chằm chằm hắn thật lâu, giống như có hai dòng điện đùng đùng xẹt xẹt kịch liệt giao chiến giữa không trung.

"Không có".

Dạ Kiếm Ly xoay người rời đi bằng tư thế lỗ mãng ngông cuồng của Niệm Vãn. Một giây cuối cùng trước khi hắn rời đi, ta rõ ràng nhìn thấy hắn trợn mắt với ta một cái, sặc mùi uy hiếp.

Chết chắc rồi, ta đen mặt.

Độc Cô Bạch cởi trường sam màu xám, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, thân hình càng lúc càng gầy. Nói cho cùng, hắn sa sút như thế này cũng bởi vì ta, hắn đối xử với ta rất tốt, lòng ta đầy nghi vấn nhưng lại không đành lòng mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn đến xuất thần.

Độc Cô Bạch nhận ra ánh mắt của ta, cũng không xoay lại, chỉ gọi nhỏ: "Hòa Nhan?".

"A", ta hoàn hồn.

"Hôm nay nàng lạc đường... Có gặp ai không?".

Trúng tim đen rồi! Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Không có không có không có, không có gặp ai".

Độc Cô Bạch xoay người, ho khan mấy tiếng, chậm rãi bước tới bên cạnh ta, đôi mắt đen nhìn ta thâm thúy, một lúc lâu sau, than nhẹ một tiếng: "Nàng muốn hỏi ta cái gì?".

"Ai nói là ta muốn hỏi ngươi?", ta bị ánh mắt hắn vây chặt, chột dạ đảo mắt sang chỗ khác.

Độc Cô Bạch không nói gì, cũng không có vẻ cười, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt. Ta đột nhiên nhớ tới vẻ mặt âm lãnh của hắn ngày hôm đó lúc hắn đứng sau lưng ta nhìn Tiêu Kiến Nhân.

... Lúc hắn hạ lệnh tiêu diệt Thanh Phong Các, vẻ mặt hắn cũng như vậy sao?

Sắc mặt ta khẽ biến đổi, sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt, tâm tình cay đắng vốn bị đè nén đột ngột bùng phát. Nếu thật sự là hắn... Nếu thật sự là hắn, ta sẽ ra tay được sao?

"Là... Nguyệt Nhi sao?"

Ta giật mình, ta không gặp nàng ta, chẳng biết tại sao lại bật thốt lên: "Cô ta một lòng say mê ngươi".

"Phải", Độc Cô Bạch cong khóe môi, cười khổ, "Nàng ấy... Đối với ta rất tốt".

"Ngươi quen biết cô ta như thế nào?", tim ta bắt đầu đập nhanh hơn.

Độc Cô Bạch rốt cuộc hiểu ra ý ta, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Hai năm trước, nàng ấy ám sát con trai của minh chủ võ lâm, bị đuổi giết chạy tới núp trong phủ ta".

Ta kinh ngạc trợn to hai mắt. Hai năm trước... Cuộc ám sát hai năm trước, chẳng phải là còn có lão Trương sao? Tiểu Hồng mất tích một thời gian, nhưng sau đó nguyên vẹn trở về.

"Ta giúp nàng ấy tránh khỏi Tiêu phủ đuổi giết, lúc ấy bị... bị đánh trọng thương rất nặng, ta chăm sóc nàng ấy rất lâu".

Ta đột nhiên nhớ ra, từ sau ngày hôm đó, Tiểu Hồng suốt ngày ngơ ngẩn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sau đó thế nào?", trong lòng ta đã đoán được một phần, không ngăn được giọng nói run rẩy.

"Nàng ấy... Kể cho ta nghe về Thanh Phong Các, nói rằng mình rất đau khổ, còn nói... Rất ghen ghét nàng", giọng nói của Độc Cô Bạch dần dần vững vàng, không còn căng thẳng như lúc đầu.

"Sau đó...", ta không nhìn hắn, khẽ hỏi: "Ngươi bảo cô ta diệt trừ Thanh Phong Các sao?".

Độc Cô Bạch giật mình, hắn mở miệng nhìn ta, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Phản ứng như thế này, xem ra những gì Lộ Văn Phi nói không phải là giả. Ta lui về phía sau một bước, vừa phẫn nộ vừa bi thương, "Kế hoạch rất hay, các ngươi đều giống nhau, cả đời này ta đều bị các ngươi sắp đặt, kế hoạch rất hay!".

Ta quát ầm lên, không để ý tới Độc Cô Bạch đang ho đến kinh tâm động phách, xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài.

Hắn kéo tay ta, "Khụ... Hòa Nhan! Khụ khụ...".

Đáy mắt hắn tràn đầy đau thương vô tận.

Nhưng ta bây giờ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, hung hăng hất tay Độc Cô Bạch, bỏ chạy ra ngoài.

Cuối cùng thì ta cũng phải đối mặt với thực tế mà ta muốn né tránh nhất.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, gió rét cứ gào thét bên tai, cứ bỏ chạy như vậy, cho đến khi không chạy được nữa, thì có làm được gì không? Mày quên được nụ cười dịu dàng của hắn sao? Mày giết được hắn sao, ra tay được sao?

Nhưng mày có dũng khí để không giết hắn sao?

Mày sợ phải đối mặt với bao nhiêu bài vị trong thôn, sợ bản thân mày bất tài mà phải gánh bao nhiêu trọng trách, sợ cái gì cũng chưa kịp làm thì đã mất mạng. Mày muốn báo thù, cho dù phải trả bằng tính mạng cũng không hối tiếc, nhưng mà trong lòng mày tham lam thứ tình cảm đó, cũng không còn chịu nổi chuyện phải sống một thân một mình nữa. Mày chỉ biết đến bản thân mày thôi.

Kỷ Triển Nhan, mày thật là ích kỷ vô cùng.

Ta rốt cuộc khóc rống lên, có cố gắng kiên cường cũng không ngăn được nước mắt.

Ngày đã sắp sáng, ta cứ chạy điên cuồng, nước mắt dần dần bị gió gạt đi, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa mơ hồ, mãi cho đến khi đột nhiên xuất hiện một cái bóng, ta đâm đầu thẳng vào lồng ngực một người.

Là mùi vị của hắn, hơi thở của hắn. Ta vòng tay ôm hắn thật chặt, sợ rằng một khi buông lỏng tay, hắn liền biến mất như ảo giác.

Dạ Kiếm Ly vuốt mái tóc ta, thở dài, "Đã sớm bảo cô phải cách xa hắn ra một chút, cô không chịu nghe".

Ta càng khóc thảm hại, nhưng vẫn theo thói quen nức nở cãi lại hắn, "Ai bảo huynh không chịu nói rõ ràng!".

Dạ Kiếm Ly trợn to đôi mắt, "Ta hiếm khi an ủi cô một lần, cô nhất định phải sát phong cảnh như vậy sao?".

"Ai sát phong cảnh hả? Sát phong cảnh chính là huynh á, ta đang lo chạy cơ mà".

"Cô đang lo chạy? Không biết là ai vừa nhìn thấy ta liền nhào lên ôm chặt như vậy?".

"Ta không nhìn rõ phía trước, huynh tưởng rằng ta muốn nhào đầu về phía trước sao?!".

"Không muốn sao, vậy thì buông tay ra đi".

Ta ngẩng đầu căm tức nhìn lên, hắn cúi đầu đôi mắt lạnh lẽo.

Tia lửa điện đùng đùng đánh nhau giữa không trung. Ta buông lỏng tay, hừ lạnh một tiếng.

Dạ Kiếm Ly đứng một bên, vẫn đang giả dạng Niệm Vãn, quyến rũ cực kỳ.

Gặp được huynh, ta dường như quên mất tại sao ta lại chạy đến đây, bao nhiêu đau thương vừa rồi cũng bay mất, ta lau lau nước mắt, chỉ có thể là huynh, luôn luôn là huynh, Dạ Kiếm Ly...

Ta níu lấy ống tay áo Dạ Kiếm Ly, "Ta...".

"Nếu như cô nghĩ là đúng, thì cứ làm vậy đi", Dạ Kiếm Ly đột nhiên ngắt lời ta, nhẹ nhàng nói: "Từ trước đến giờ, cô luôn là một Tiểu Kỷ thích gì làm nấy, không phải sao?".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-52)