Tiến cung thỉnh an
← Ch.101 | Ch.103 → |
"Thỉnh hoàng thượng yên tâm. Hoàng hậu nương nương tạm thời đã ở Bình vương phủ, vi thần sẽ chăm lo chu toàn, nhất định sẽ khuyên Hoàng hậu nương nương sớm ngày hồi tâm chuyển ý." Bên trong Càn Thanh điện, Bình vương gia cùng hoàng thượng ngồi bên cạnh đối diện với nhau. Hôm nay Ôn Nhã ở trước mặt bá tánh thường dân lại không chưa mặt mũi cho hoàng thượng, Bình vương gia còn tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, nên liền vội vàng tiến cung thay thế nàng thỉnh tội, ai ngờ hoàng thượng một chút tức giận cũng không có.
"Nhã nhi ở chỗ người là ta yên tâm nhất, chỉ là còn khúc mắc về cái chết của Mặc Thanh Thu, trẫm chưa tìm ra manh mối. Trẫm chắc chắn là người bên đại mạc làm, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, chưa xác định được hung thủ, trẫm hi võng Bình vương có thể giúp trẫm một tay, cho dù trẫm tra ra được, Nhã nhi chưa chắc sẽ tin, nhưng nếu là Bình vương gia, thì Nhã nhi nhất định sẽ tin." Vân Lâm suy nghĩ một chút, vẫn đem sự việc giao cho Bình vương gia điều tra có lẽ sẽ tốt hơn.
"Hoàng thượng đã tin tưởng lão thần, lão thần cho dù có đầu rơi máu chảy cũng nguyện cố gắng hết sức."
"Không nghiêm trọng đến như vậy, người nếu đầu rơi máu chảy, ta sợ Nhã nhi liền một kiếm giết ta, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có rồi." Vân lâm cười lắc đầu nói. Bình vương cũng chỉ có thể cười phối hợp.
"Còn có một việc, trẫm đành phải phiền đến Bình vương gia và Bình vương phi." Vân Lâm đột nhiên trịnh trọng nói.
"Hoàng thượng xin phân phó."
"Thái hậu rất muốn gặp lại Nhã nhi, nhưng nếu để thái hậu xuất cung, trẫm rất lo lắng an nguy của người, ngược lại nếu trẫm triệu Nhã nhi vào cungm khẳng định nàng cũng không muốn. Cho nên trẫm hi vọng, Bình vương phi có thể tiến cung vấn an thái hậu, thuận tiện cùng Nhã nhi tới. Bình vương gia nghĩ như vậy có được hay không?" Vân lâm giờ đã hiểu được tính tình nàng, thích mềm không thích cứng, cho nên hắn phải dùng chiêu này a.
"Như vậy cũng được, vừa văn phu nhân của lão thần cách đây mấy ngày cũng muốn tiến cung vấn an thái hậu, bây giờ tiểu Nhã lại bình an trở về cũng nên vào cung thỉnh an thái hậu rồi." Bình vương gia liền đáp ứng Vân Lâm. Thấy Bình vương gia đáp ứng mình, Vân Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
.... .
Trở lại Bình vương phủ, Bình vương gia liền cùng Bình vương phi bàn bạc việc du thuyết Ôn Nhã tiến cung, cả hai người cũng không dám nhắc tới hai chữ hoàng thượng trước mặt nàng, chỉ nói rằng thái hậu rất nhớ nhung nàng. Biết nàng đã trở về, nên rất muốn gặp. Ôn Nhã nghe qua vẫn còn chút do dự chưa quyết định.
"Tiểu Nhã, ngươi nên bỏ qua chuyện hoàng thượng a, thái hậu đợi ngươi đã lâu, dù sao cũng là trưởng bối lại quan tâm ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không chút để tâm." bình vương phi lôi kéo nàng, bất mãn nói.
"Nữ nhi tiến cung vấn an thái hậu không thành vấn đề, nhưng nữ nhi muốn mang theo sói nhỏ cùng đi." Ôn Nhã con mắt hơi chuyển động, liền nãy ra ý hay. Đi tới hoàng cung là địa bàn của hắn, nàng cũng nên mang theo cứu viện chứ.
"Mang sói con đi, còn ra thể thống gì nữa." Bình vương phi tức giận nói, hoàng cung là nơi nào, còn đem theo con sói hung mãnh như thế, lỡ xảy ra chuyện gì, tội sẽ không gánh nổi a.
"Được rồi, hài nhi đã muốn đem thì để nàng ấy đem đi, dù sao sói nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta chú ý chút là sẽ không sao." Bình vương gia ngăn cản bình vương phi la mắng Ôn Nhã, chỉ cần Ôn Nhã tiến cung, nàng muốn đem cái gì, e rằng hoàng thượng cũng sẽ gật đầu đáp ứng. Có việc xảy ra, cũng sẽ không trách bọn họ.
"Vẫn là cha tốt nhất a. Nương, người yên tâm đi, sói nhỏ rất ngoan. Hơn nữa nó rất nghe lời ta." Ôn Nhã cao hứng nói.
"Các người nói vậy, ta cũng không còn cách nào khác, nhưng tuyệt đối đừng để nó chạy loạn, lỡ xảy ra việc gì chúng ta không gánh được." Bình vương phi vẫn căn dặn lại lần nữa.
Sau khi đổi xiêm y, Ôn Nhã cùng Bình vương phi hướng về hoàng cung đi đến. Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, dọc đường đi thông suốt không trở ngại, những thị vệ kia nghe là người của Bình vương phủ liền trực tiếp cho qua.
Một đường thông suốt đến tẩm cung của thái hậu. Trong tẩm cung của thái hậu hiện tại có vài tên thị nữ và Vân Cẩm công chúa đã ở đó, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy Vân Lâm, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng hơi có chút thất vọng.
Khí sắc của thái hậu hôm nay cũng không được tốt lắm, nói được vài câu lại ho khan một tràn, cùng Ôn Nhã trò chuyện khóc hết nửa ngày, tất cả mọi người lo lắng khuyên nhủ thái hậu kìm nén cảm xúc, khuyên bà nên đi ra ngoài dạo chơi, nhưng không đi được bao xa, chỉ ở hoa viên của Vạn thọ cung mà ngồi xuống, Vân Cẩm và Ôn Nhã thì ở phía bên cạnh bà, bồi bà trò chuyện.
"Nghe nói hoàng thượng mười dặm hồng trang đến đón ngươi, kết quả lại bị ngươi từ chối." Xả một tâm tình chôn giấu bao năm qua, rốt cuộc bà cũng nhắc đến chuyện hôm trước.
Đây là sự thực, Ôn Nhã cũng trực tiếp thừa nhận.
"Từ chối cũng tốt, Hoàng thượng đời này cao cao tại thương, từ xưa tới nay hắn chưa từng bị ai chối từ chuyện gì cả, Tiểu Nhã ngươi từ chối hắn đúng là để hắn mở mang tầm mắt rồi. Lại khiến cho hắn hiểu được sau này nên cố gắng quý trọng ngươi."Ôn Nhã còn tưởng thái hậu sẽ chỉ trích nàng, nhưng không ngờ thái hậu lại tán thành cách làm của nàng.
"Thái hậu, người đừng có bênh vực Tiểu Nhã như vậy, hài tử không hiểu chuyện lại mạo phạm uy nghiêm của thiên tử, nếu không phải vì hoàng thượng nhân từ, cả nhà thần phụ cũng không để nào thoát khỏi tội a." Bình vương phi liền vội vàng nói.
"Không có chuyện gì đâu, hai cái miệng nhỏ này chỉ giỏi giận dỗi, chẳng lẽ chỉ vì hai cái miệng nhỏ giận dỗi này lại phải mất đầu, vậy vương triều Vân đình sẽ tuyệt đi nhiều nhân tài sao." Thái hậu cười cười, hoàn toàn không có ý chỉ trích ý tứ của nàng.
"Tiểu Nhã, Ai gia tin tưởng cái chết của Mặc Thanh Thu tuyệt đối không phải là hoàng thượng giết, ngươi đừng nghĩ sai về hắn nữa." Thái hậu cũng khuyên nhủ Ôn Nhã. Khiến nàng phải nghĩ thầm trong lòng, hắn có thể không muốn giết sư phụ nhưng cũng có thể là không cẩn thận mà ngộ sát sao.
"Thôi quên đi, không nói chuyện này nữa, Ai gia biết, ngươi không muốn nghe, có điều ta tin, một ngày nào đó chân tướng sự việc sẽ rõ ràng." Thái hậu nhìn thấy bộ mặt tập trung của nàng, biết nàng không muốn nhắc đến chuyện này liền vội vàng nói.
"Tiểu Nhã, Ai gia có việc muốn nhờ ngươi, không biết ngươi có nguyện ý giúp ai gia hay không?" Thấy nàng vẫn cúi đầu không nói lời nào, bà liền tiếp tục nói.
"Có việc gì thái hậu xin cứ phân phó, dân nữ sẽ tận lực giúp thái hậu." Ngay trước mặt thái hậu, Ôn Nhã liền tự xưng là dân nữa, cho thấy nàng đã khẳng định tâm ý của mình cho bà hiểu.
"Ùhm, ngươi cũng biết Vân Cẩm công chúa sắp đại hôn với Mạnh Giang quân ở biên quan." chuyện hôn sự của Vân cẩm nàng cũng từng có nghe qua, nhưng không biết vì sao thái hậu lại nhắc đến.
"Thân thể Ai gia ngày càng kém. Mà Vân Cẩm sau khi được gả đi sẽ không ở trong cung nữa, không có ai ở bên cạnh ta bồi ta nói chuyện, cho nên ta muốn ngươi ở đây một ít thời gian, chờ ta khỏe lại rồi mới xuất cung, ngươi nghĩ thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Thái hậu, người quá coi trọng dân nữ rồi. Trong cung có rất nhiều người có thể chăm sóc thái hậu a, Dân nữ cũng chỉ là người ngoài, ở lại trong cung e rằng không thích hợp cho lắm." Ôn Nhã không mặn không nhạt nói, tự đáy lòng là không muốn lưu lại ở trong hoàng cung này.
"Ôn Nhã. Ngươi đáp ứng đi, ta phải gả nơi biên cương xa xôi, cũng chưa biết khi nào mới có thể trở về cung thăm mẫu hậu một lần, nếu bên cạnh người lại không có ai tri kỷ bầu bạn chăm sóc, ta thực sự không có yên lòng, ngươi coi như là giúp ta một lần có được hay không?" Lúc này, Vân Cẩm liền mở miệng.
"Tiểu Nhã, ngươi đáp ứng đi, có ngươi ở bên cạnh chăm sóc thái hậu, ta cũng sẽ không lo lắng nữa, có thể an tâm ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút." Vương phi cũng khuyên Ôn Nhã, đối mặt với ánh mắt chân thành của ba người, nàng rốt cục cũng không chống đỡ nổi, liền gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi đáp ứng rồi nàng hối hận như điên.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương. Vương tiệp dư cầu kiến." Chính là lúc đang trò chuyện, thái giám đột nhiên vào bẩm báo, Vương Tiệp dư đến. Ôn Nhã nghe thấy, liền nghĩ tên vân Lâm này lại chọn tân phi tử sao?
"Cho nàng ấy vào, có lẽ là nghe được tiểu Nhã ở đây, liền không thể chờ đã đến đây rồi a." Thái hậu cười cười. Ôn Nhã có thể thấy thái hậu đối với Vương Tiệp Dư rất có cảm tình a.
"Thần thiếp bái kiến thái hậu, bái kiến hoàng hậu tỷ tỷ, gặp qua Bình vương phi." Một thân hình nữ tử gầy gò đi tới, nghe âm thanh, Ôn Nhã liền biết đó chính là Vương tài nhân, tỷ muội của nàng.
"Hoàng hậu tỷ tỷ, người có thể trở về rồi." Từ dưới đất đứng lên, Vương Tiệp Dư nhìn Ôn Nhã, nước mắt liền không ngừng mà chảy xuống.
"Khóc cái gì a, ta không phải là rất khỏe mạnh sao, ngươi xem ngươi kìa, lớn như thế, chút xíu là đã khóc, khóc đến hoa cũng không muốn xem đó." Ôn Nhã cười cười kéo Vương Tiệp Dư qua, lau nước mắt cho nàng.
" Dân nữ Ôn Nhã gặp qua Vương Tiệp Dư." Ôn Nhã vào lúc này lại đối với Vương Tiệp Dư hành lễ, khiến cho Vương Tiệp Dư cũng cuống quít quỳ xuống.
"Tỷ tỷ, người mau đứng lên, hành lễ này muội nhận không nổi đâu." Cho dù hiện tại Ôn Nhã không phải là Hoàng hậu nương nương, nhưng trong lòng nàng đối với Ôn Nhã mãi mãi là hoàng hậu tỷ tỷ.
"Hảo a, đều đứng lên hết đi. Nơi này là của Ai gia, cũng không nên hở một chút là hành lễ, Ai gia rất thích nhìn các ngươi vui vẻ." Thái hậu vội vàng nói, cho tới nay, ngoại trừ Vân Cẩm cũng còn có Vương Tiệp Dư, trong lòng bà biết nàng cũng là hài tử hiếu thuận, cho nên cũng rất sủng ái nàng.
Thái hậu đã lên tiếng, cho nên cả hai người cùng nhau đứng dậy. Hơn nữa đã lâu rồi không thấy mặt, hai người liền nhìn nhau nở nụ cười. Phần tình nghĩa này tự mỗi người trong lòng đều rõ ràng. Cho dù cả hai không nói gì, mặc kệ thời gian có thay đổi ra sau, nhưng trong mắt Ôn Nhã, vương tiệp dư mãi mãi là Vương tài nhân trước kia.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |