Mặc Thanh Thu chết
← Ch.081 | Ch.083 → |
" Không ngờ ngươi lại cứu ta ". rời khỏi tửu lâu, Mặc Khanh mang theo Mặc Thanh thu trốn trong ngôi miếu cũ nát, vừa đặt Mặc Thanh Thu xuống, Mặc Khanh liền phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc Khanh không để ý đến Mặc Thanh Thu, ngồi cạnh bên khoang chân lại, dùng nội lực giúp Mặc Thanh Thu tống độc trong thân thể ra ngoài Nhưng Hắn thử rất lâu, những độc dược đã ăn vào xương, không có cách nào bức ra, Mặc Khanh không thể từ bỏ.
" CHủ nhân, ngươi nhẫn nại chút độc dược tạm thời không hại chết người, ta nhất định sẽ tìm ra cách giải độc ". Mặc Khanh nhìn Mặc Thanh ở bên cạnh nói.
" Ngươi sao lại cứu ta? Ngươi nên để ta chết mới đúng." Mặc Thanh thu đột nhiên nói, nhớ lúc đầu, sau khi để mặc khanh rời khỏi Ôn nhã, hắn vì nghe lời của Da lUật độc, dùng cực hình tra khảo Mặc Khanh, không ngờ rằng ngày hôm nay Mặc Khanh lại cưu hắn.
" Ta không muốn cứu người, nhưng nếu để người chết rồi, Ôn Nhã sẽ rất thương tâm ". Mặc Khanh lạnh nhạt nói.
" Tiểu Nhã? Nữ nhi sẽ thương tâm sao? Nữ nhi xưa nay cũng chưa từng gọi ta một tiếng phụ phân ". Mặc Thanh Thu cười khổ, nạn lần này hắn cũng không biết có qua khỏi hay không, giờ nghĩ đến Ôn Nhã, hắn cảm thấy vô cùng ân hận.
" Người đã làm ra những việc gì, người là cha của nàng nhưng đã làm cho nàng việc gì chưa? " Mặc Khanh nói.
" Xem ra ta thực sự đã quá hồ đồ, khiến cho nữ nhi của ta ngày càng xa ta hơn, rốt cuộc trả thù, tưởng rằng sẽ thỏa mãn rốt cuộc quay đầu lại, lại hại chính bản thân ". Mặc Thanh Thu cười khổ nói.
" Người nói những lời này là sao? Lẽ nào Mặc tàng tạo phản là có người sai khiến?". Mặc Khanh liền hỏi.
" Ngươi quả nhiên rất ngây thơ, Mặc tàng là một sát thủ, đối với bọn ngươi không cần phải tốn thời gian dài như vậy mà động thủ, hắn chẳng qua cũng chỉ là đợi ta đến. Loại độc dược này độc dược của tây vực, hắn làm sao mà có thể có được nó, rõ ràng là có người cho hắn, mục đích chính là muốn giết ta ". Mặc Thanh Thu giải thích, nói ra những lời này hắn trong tim dường như đã rỉ máu.
" Ý của người là chính Da Luật Độc sai khiến hắn? Da Luật Độc tại sao lại muốn giết người?". Mặc Khanh không hiểu hỏi.
" Ta cũng không biết nguyên nhân vì sao ". Mặc Thanh Thu nhắm mắt lại, tưa hồ cũng không muốn nói thêm chuyện của Da Luật Độc.
" Nhanh! Nhanh! Nhanh! Đem ngôi miếu đổ nát này vật lên hết cho ta, một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài ". Ngay lúc Mặc Khanh định nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó mới cùng Mặc Thanh thu rời khỏi, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Mặc tàng, tựa hồ hắn không phải chỉ đi có một mình đến đây.
" Ngươi mau đi đi, Mặc Tàng chỉ muốn giết ta không phải ngươi ". Mặc Thanh Thu nói, chân hắn hiện tai cũng đã bị thương, hành động cũng khó, lại bị trúng độc, như một phế nhân, nếu giờ mặc khanh còn cứu hắn, nhất định cũng không trốn khỏi.
" Ta nói rồi, ta phải cứu người, ta không muốn để tiểu Nhã phải thương tâm ". Mặc Khanh nói, đem bảo kiếm đứng trước cửa, chỉ chờ người của Mặc Tàng xông vào.
" Hoàng thượng, mật thám đến báo, ở phía tây ngoại thành có một nhóm người đang bao vây ngôi miếu hoang đổ nát ". Hoàng cung Vân đình, vì muốn tìm tun tích của Mặc Thanh thu, nên Vân lâm đã phái mật thám đi điều tra, không bỏ sót những tin tức lớn nhỏ nao.
"Hoàng thượng, thám tử đến báo, nói thành tây có người tụ tập nhân mã vây nhốt một gian miếu đổ nát." Vân Đình hoàng cung, vì tìm hiểu Mặc Thanh Thu tin tức, Vân Lâm đem bên người thám tử có thể thả ra ngoài đều thả ra ngoài, sự không lớn nhỏ tất cả đều yêu cầu bẩm báo.
" Hiện tại tin tức cũng chưa có rõ ràng lắm, nhưng chỉ biết là đám người đó là của đại mạc đang đuổi giết hai người khác trong tình trạng bị thương ". Lý Đức Hải nói.
" Mang theo cấm vệ quân, mau đến đó ". Vân Lâm đứng lên nói, không cần biết là có phải Mặc Thanh Thu hay không, nhưng người đại mạc truy sát người bị thương, chuyện như vậy, hắn làm sao khoanh tay đứng nhìn.
" Mặc Khanh, ta kính trong ngươi là người có tình có nghĩa, chỉ cần ngươi giao mặc thanh thu ra, sau này ta sẽ giao cho ngươi chứ quản lý sau ta, ngươi có muốn hay không?" Mặc tàng không biết mặc khanh có thật là có bị trúng độc hay không, nhưng trước tiên nên dùng chiêu dụ hoặc hắn, nếu không được thì sẽ lập tức xông vào.
" Mặc tàng, ngươi cũng là quản lý sau đại ca, nhưng ngươi lại vô tình giết chết đại ca, vậy ngươi không sợ, đến thời điểm đó ta cũng sẽ giết ngươi? ". Mặc Khanh tức giận nói.
" Mặc khanh, ngươi nhất định không chịu? Mặc Thanh Thu đã lợi dụng chúng ta giết chết nhiều người, tại sao ngươi còn muốn giúp hắn, rất nhiều huynh đệ đã thuần phục ta, ngươi sao lại không thuận theo ý dân mà làm?". mặc tàng tức giận nói.
" Thuận theo ý dân? Thực nực cười, ta sẽ không để các ngươi giết chết Mặc Thanh thu, bất quá cùng chết vậy ". Mặc Khanh cảm thấy buồn cười trước lời nói của Mặc tàng.
Mặc tàng sắc mặt tái nhợt, nhìn ngôi miếu cũ nát, hướng phía sau phất tay ra hiệu, một nhóm đã chuẩn bị tiễn thủ chờ sẵn, chỉ đợi lệnh của mặc tàng, thì sẽ cho phát xạ tiễn hỏa, mặc khanh nhìn thấy những cung tên lửa bay vào, liền biết đại sự không ổn, trong miếu lại có qua nhiều cỏ khô, một khi cháy, sẽ phát hỏa lớn, Mặc Khanh cố gắng mang Mặc Thanh Thu ra.
" Mặc Khanh, ngươi cứu không được hắn đâu, ta sẽ để ngươi trơ mắt nhìn hắn chết trong tay ta ". Mặc Tàng cười to, trong tay bảo kiếm chỉ thẳng hướng về phía Mặc Thanh thu.
" Không cần phải cứu ta, ngươi mau đi đi! " Mặc Thanh thu nói, nhưng Mặc Khanh lúc này còn đang giáo chiến với Mặc tàng, còn Mặc Thanh thu thì không ngừng né tránh sự công kích từ phía những người khác, hên là nhóm người này võ công rất ít cũng không đấu lại Mặc Thanh thu. , bằng không Mặc Thanh Thu khó tránh khỏi cái chết.
Mặc Khanh tuy rằng nói là không trúng độc, nhưng sự thật độc dược đã phát tán, qua mấy hiệp, Mặc Khanh liền bị Mặc tàng đáng ngã xuống đất.
" Mặc Khanh, ta thật sự không muốn giết ngươi ". Mặc tàng nói, bảo người nắm lấy Mặc Khanh, chính mình cầm trường kiếm thẳng tới Mặc Thanh thu.
" Chủ nhân, xin lỗi! " Mặc tàng nhỏ giọng nói với Mặc Thanh thu.
" Chờ đã! " Đối mặt với cái chết, Mặc Thanh Thu lại không sợ hãi.
" Ngươi còn điều gì muốn nói? " Đại cục đã định, mặc Tàng cũng không vội động thủ.
" mặc Khanh, nếu lại có cơ hội, nói với tiểu Nhã giúp ta, ta rất hối hận, những việc trước đây ta làm, ta rất hối hận ". Mặc Thanh Thu thống khổ nói.
" Chủ nhân, người không thể chết! ". Mặc Khánh muốn tránh thoát những người đang vây bắt mình, nhưng càng giãy dụa, độc tố càng lan nhanh, cả người không còn khí lực.
" Mặc tàng. Mặc thanh Thu ta một đời anh dũng, quay đầu lại, lại có thể chết ở trên tay ngươi, quả thực là sỉ nhục! ". Mặc Thanh Thu nói, ở mặc tàng chưa kịp chuẩn bị, hắn liền móc cây thủy chủ trong người, nháy mắt đâm vào tim mình.
Đó là cây thủy chủ rất sắc bén, rất hoa mỹ, đây là cây thủy chủ sau khi Da luật Độc trở thành đại mạc vương đã tặng cho hắn, hắn còn nhớ lời Da Luật Độc nói, sau này đại mạc ổn định, da luật độc sẽ đem đại mạc giao cho Mặc Thanh thu, hắn còn tưởng mình đã có một đồ đệ tốt. Nhưng không ngờ ngày hôm nay, hắn lại phải dùng cây thủy chủ này mà tự sát, cũng chính là làm thõa mãn tâm nguyện của Da luật độc.
Chỉ là, đời này, hắn chưa kịp nói với những người mà hắn thương yêu, những người mà hắn đã từng tổn thương qua một câu xin lỗi, hắn rất muốn nghe nữ nhi của mình gọi một tiếng cha!, Mặc thanh Thu vô cùng hối hận, trong lòng thống khổ vô cùng, tâm tư ngày càng mơ hồ đi.
Mặc Khanh trơ mắt nhìn Mặc Thanh thu tự sát, nhìn trong ánh mắt ông tràn ngập hối hận và sư thống khổ không cam lòng, nhưng hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Thanh thu tắt thở trước mắt mình.
" Đem xác hắn mang về ". Mặc tàng thăm dò hơi thở của Mặc Thanh Thu, xác định ông đã chết rồi, liền phân phó.
Lúc này bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên, rất nhanh nhóm người của mặc tàng đã bị bao vây, đi đầu nhóm người đến chính là Vân Lâm.
Vân Lâm nhìn thấy Mặc Thanh Thu ngã trên mặt đất không rõ sống hay chết, chỉ thấy Mặc khanh bị bắt, hắn cũng giật mình, không hiểu đã có chuyện gi phát sinh.
" Mặc khanh, ngươi dám ra tay với chủ nhân, ngày hôm nay, ta phải thanh lý môn hộ! " Mặc tàng con mắt hơi chuyển động, Chuyện của Vân Lâm và Ôn Nhã, hắn cũng biết ít nhiều, kế trước mặt, chỉ có thể đem tội danh đổ lên người Mặc Khanh, chỉ cần Mặc khanh chết, cũng là chết không người đối chứng, Mặc tàng nghĩ nghĩ, đột nhiên la lớn, một chưởng đánh vào ngực Mặc khanh, Mặc khanh trực tiếp ngất đi.
" Đem bọn họ bắt hết cho ta, một tên cũng không tha! " Vân Lâm hơi nhướng mày, Mặc Khanh sao lại giết chết Mặc Thanh Thu? chuyện này khiến hắn hơi bất ngờ.
Bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, mặc tàng không dám tham chiến, vừa đánh vừa lui, ngay cả thi thể của Mặc Thanh thu cũng không mang theo, Mặc khanh cũng bị vứt sang một bên, không rõ sống hay chết.
Vân Lâm mang theo cấm vệ quân đuổi đánh đến một đoạn đường, giết chết mấy tên hắc y nhân, mãi cho đến nhóm người mặc tàng tiến vào khu náo nhiệt đông người, Vân lâm mới trực tiếp từ bỏ đuổi theo.
Từ đường cũ trở về, Vân Lâm cũng không gặp lại Mặc Khanh, thi thể của Mặc Thanh Thu vẫn còn ở đó, nhưng cây thủy chủ trên người cũng đã không thấy.
" Hoàng thượng, những người này ta nên xử lý thế nào?" thị vệ bên cạnh hỏi.
" Đem thi thể Mặc Thanh Thu mang về, những thi thể khác đều hỏa táng. Thuận tiện xem xét xung quanh có nhìn thấy Mặc khanh hay không, nhất định phải tìm ra hắn! ". vân Lâm nói, Vân Lâm muốn xác nhận có phải hắn giết chết Mặc Thanh Thu hay không, nhưng bây giờ hắn phải đem thi thể của Mặc Thanh Thu mang về cho mẫu hậu xử trí, còn có Ôn Nhã nữa. không biết nàng như thế nào rồi
← Ch. 081 | Ch. 083 → |