Đại mạc mây đen
← Ch.063 | Ch.065 → |
" Cút! Cút ra ngoài cho bổn vương! Bản vương hiện tại bất luận như thế nào cũng không gặp bất kì ai! ". Kính Hồ cùng Tiếp Vũ trước sau như một thỉnh Da Luật Độc đến dùng bữa, nhưng ngày hôm nay, các nàng rõ là không đến đúng lúc rồi a. Thị vệ vừa bước vào trong bẩm báo, liền nghe được âm thanh nổi giận đùng đùng của hắn, làm cho Biết Vũ sợ đến run rẩy cả người.
" Vương Hậu, người đi về trước đi, Vương gần đây vì bận việc chiến sự đã lo đến sứt đầu mẻ trán rồi! Thị vệ đi vào bẩm báo vừa đi ra, trên mặt cũng đã có chút vết thương.
" Là vì binh khí mới của Vân Đình sao?". Biết Vũ nhỏ giọng nói, chuyện chiến sự, nàng cũng có nghe qua.
" Ân, Vì Vân đình chế tạo ra loại binh khí này thực sự quá lợi hại, chúng ta vẫn chưa nghĩ ra được đối sách để đối phó, Vân Đình có loại binh khí này khiến quân ta bại trong ngang tấc, vì chiến sự nên vương mấy ngày nay đã không ăn, không ngủ, cho nên tính khí mới có chút nóng nảy! ". Thị vệ kiên trì giải thích.
" Nhưng mà, dù sao đi nữa cũng không thể phát hỏa với Vương Hậu a?." Kính Hồ bất mãn nói, Vương Hậu yêu Vương như vậy, Vương lại làm như thế, đúng là rất có lỗi a.
" Kính Hồ tỷ, ngươi cũng bớt tranh cãi lại một tí, tính khí của Vương ngươi không phải là không biết, nếu thời điểm này ai tới quấy nhiễu Vương, đều sẽ tự mình chuốc lấy khổ a ". Thị vệ liền vội vàng kéo Kính Hồ sang một bên, nếu để vương nghe được, cái mạng nhỏ của Kính Hồ e là khó giữ a.
" Thôi bỏ đi, Kính Hồ, ngươi mau đi chuẩn bị một ít dược đưa đến quân doanh đi, hiện tại nhất định quân doanh rât cần " Biết Vũ nói với Kính Hồ, thị vệ này nói không sai, hắn đang trong thời điểm khó khăn, nàng không nên tới quấy rối hắn, nàng nên giúp hắn một tay mới đúng.
Doanh quân đại mạc, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, Biết Vũ và Kính Hồ vừa mới tới gần, xém chút nữa muốn nôn cả ra.
" Vương Hậu, người không quen đến đây, vẫn là không nên vào a ". Chính là lúc hai người bọn họ nôn đến chân mún nhũn cả ra, Ôn Nhã đã cưỡi ngựa đến.
" Ngươi sao có thể vào đó chứ?" Lau vết bẩn trên miệng, Kính Hồ mặt đầy địch ý nhìn Ôn Nhã, nữ nhân này, muốn đến cười vào mặt đại mạc sao?
" Ta làm gì là tự do của ta, ngươi không có quyền quản ta ". Lạnh quét nhìn Kính Hồ một chút, Ôn Nhã liền nâng dây roi lên, chiếc roi liền sẹt qua mặt của Kính Hồ, lưu lại trên mặt nàng một vệt máu, chiếc roi vừa vung lên rơi xuống trên lưng ngựa, con ngựa đau liền chạy đi. Lưu lại Kính Hồ căm tức nhìn bóng lưng Ôn Nhã rời khỏi.
" Ngươi chẳng qua cũng chỉ là thị nữ bên người của Vương Hậu, đối với chủ nhân nói chuyện vẫn là nên cung kính một chút, cô nương nhà ta khả không giống Vương Hậu của ngươi, tốt như vậy đâu." Nguyệt Hồng cũng lạnh lùng nhìn Kính Hồ, nàng sớm không vừa mắt Kính Hồ, thân là tỳ nữ, tính khí so với chủ nhân còn muốn lớn hơn.
" Ngươi! Ngươi có gì tốt hơn ta chứ! Ngươi cũng chỉ là một thị nữ mà thôi! " Kính Hồ tức giận nói, nhìn Ôn Nhã còn chưa đi xa, mò vết thương trên mặt, nàng cũng không dám làm càn.
Nguyệt Hồng cũng không thèm phản ứng lại, dùng khóe mắt nhìn Kính Hồ một chút, cũng liền rời khỏi. Còn lại KÍnh Hồ một bụng nổi giận đứng đó.
" Các ngươi, tại sao lại có thể như vậy?Chẳng qua ngươi cũng là hoàng hậu, bị hoàng thượng Vân đình phế đi, đến đại mạc, ỷ vào sư sủng ái của Vương liền muốn làm gỉ cũng được, các ngươi có gì tốt chứ! ". Kính Hồ nhịn không được oán trách quát lớn.
" Đủ rồi, Kính Hồ! ". Biết Vũ nãy giờ vẫn ôn hòa, đột nhiên la lớn, khiến Kính Hồ giật nảy mình, Biết vũ chưa từng nổi giận như thế bao giờ a.
" Kính Hồ, ngươi đến lúc nào mới có thể hiểu chuyện đây, chúng ta hiện ta không phải ở vương phủ, không có ai nghe lời chúng ta, tính tình này của ngươi, sớm muộn cũng sẽ gây họa ". Biết Vũ lời nói ý vị sâu xa trách cứ nàng.
Người khác cũng chưa từng biết, nàng sở dĩ yêu chiều Kính Hồ, không phải bởi vì là bạn từ nhỏ đến lớn chơi cùng nhau, mà Kính Hồ còn là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng! Chuyện này, ngoại trừ cha nàng, nàng, liền ngay cả Kinh Hồ cũng không biết! Bởi vì cha có dặn, đối với Kính Hồ thiếu sót tình cảm, nên cho tới bây giờ, nàng mọi thứ đều che chở Kính Hồ, nhưng không ngờ Kính Hồ tính tình háo thắng, tính này nếu không sửa đổi thì chỉ có thể gây hại đến nàng.
Bị Biết Vũ nói như thế, Kính Hồ cúi đầu, không dám nói gì nữa.
" Trọng địa của quân doanh, nữ tử không được phép vào." Ôn Nhã tới gần trong quân doanh, liền bị thị vệ ngăn lại.
" Nữ tử đi vào, sẽ như thế nào?' Khẽ vuốt cây roi trên tay. Ôn Nhã hững hờ nói.
" Nữ tử chỉ cần bước vào, không cần luận tội, giết ngay không tha! " tướng sĩ lạnh lùng nói, nữ tử trước mặt này, dung nhan khuynh quốc, cao quý trang nhã, ánh mắt miệt thị chúng sinh, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nữ tử như vậy, khẳng định lai lịch rất lớn.
" Không đi vào cũng được, Ta phụng mệnh của đại mac vương, cầm binh khí của Vân đình về lại doanh trướng ". Ôn Nhã nói.
" Ngươi nói là đại mạc vương phái tới, vậy ngươi có thủ dụ của Vương không?" đại tướng một mặt ngờ vực nhìn Ôn Nhã.
" Ta không có thủ dụ, nhưng ta có tín vật của Đại mac vương ". Ôn Nhã nói, từ bên hông lấy ra một cái loan đao, mặt trên còn nạm đại bảo thạch.
" Bái kiến Ta vương! Nguyện Ta vương cùng Lang Thần mãi mãi tồn tại! ". Nhìn thấy loan đao, hết thảy tất cả đều một chân quỳ xuống, loan đao này là quyền lợi tượng trưng của vương, nữ tử có loan đao nay, phỏng chừng vương đã phái tới.
" Sứ giả xin chờ một chút, ta sẽ mang binh khí tới! ". Tướng sĩ kia cung kính nói, bắt hai tên lính, cùng tiến vào trong lều trại.
" Tướng quân, người thật sự đưa binh khí cho nữ tử ấy?" Tướng sĩ đồng hành hỏi, bọn họ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng, mới có thể từ chiến trường mang về vài món vũ khí, những binh khí này bọn họ cũng rất thích, nếu mang ra ngoài, vẫn là không nỡ.
" Những thức còn mới thì lưu lại. những thứ hư hỏng thì đều đưa cho nàng ta ". Tướng quân trâm ngâm một hồi nói.
Ôn Nhã cau mày, nhìn ba kiện vũ khí tàn tạ trước mặt mình, đánh giá về phía tướng sĩ cúi đầu, mật báo có nói, có ít nhất bảy kiện binh khí từ trên thành rớt xuống, đã bị tướng sĩ đại mạc mang đi, nhưng hiện tại chỉ có ba kiện, Ôn Nhã hoài nghi bọn họ còn tàng trữ vật tư.
" tướng quân, ngươi xác định, chỗ này là toàn bộ binhkhí sao? Ngươi có biết, nếu để đại mạc vương biết các ngươi có tâm tư lấy cắp binh khí, hậu quả như thế nào, các ngươi tự biết?" Ôn Nhã lạnh lùng nói.
" Hồi bẩm sứ giả, chỗ này là toàn bộ binh khí, những thứ còn lại là những vật dụng vụn vặt, thuộc hạ cảm thấy chúng không có tác dụng gì, nên không có mang về ". Tướng quân cắn răng nói, tuyệt đối không giao ra cái khác.
" Ta sẽ đem những thứ này giao cho Vương, Vương có tin hay không thì ta liền không biết ". Ôn Nhã nhìn Nguyệt Hồng một chút, Nguyệt Hồng liền đem toàn bộ vũ khí bỏ vào trong bao.
" Cung tiễn sứ giả ". Chúng tướng sĩ nhìn theo chân Ôn Nhã và Nguyệt Hồng ly khai.
" Những cái này ngươi tự mình xử lý, xử lý xong liền trở về tìm ta ". Ôn Nhã nói với Nguyệt Hồng, sau đó liền phóng ngựa ly khai. Nguyệt Hồng đã quỳ cầu xin nàng rất lâu, nàng mới đáp ứng Nguyệt Hồng, giúp nàng ấy đem số binh khí này đi tiêu hủy, mặc dù nàng biết, nếu chuyện này để cho Mặc Thanh Thu và Da Luật Độc biết, khẳng định là không tốt, nhưng nàng cũng muốn biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.
Quân lính đại mạc liên tiếp thảm bại, nguyên bản tâm tình của Da Luật Độc đã không tốt nay càng thêm tàng bạo, tuy hắn không có để ý đến sinh mạng của bá tánh đại mạc, nhưng số lượng người chết cứ tăng lên như vậy, còn có ai có thể giúp hắn cùng Vân đình tranh tài cao thấp chứ?
" Vương, binh khí của Vân đình được mang về sớm đã bị một nữ tử lấy đi, nữ tử đó trên tay có cầm theo loan đao của người ". Da Luật Độc phái người đi thu hồi lại binh khí, nhưng người phái đã trở về, bẩm báo binh khí đã bị người khác đem đi.
" Nữ tử dung mạo có phải là rất xinh đẹp, trện tay cầm loan đao, khẳng định chính là nàng! " Da Luật Độc trên đầu nổi cả gân xanh!
" Ân! " Thị vệ cẩn trọng hồi đáp.
" Là nàng! Là nàng! Nàng cư nhiên lại có thể làm thế! Tại sao? Tại sao?". Da Luật Độc tựa như phát điên, đem mọi thứ từ trên bàn hất ngã xuống đât.
Theo lời thị vệ nói, hắn ngay từ đầu tiên nghĩ ngay đến Ôn Nhã, chỉ là hắn không thể xác định, hắn không tin Ôn Nhã sẽ vì loại người kia đã từng làm tổn thương nàng, mà phá hủy đi những thứ binh khí kia, hắn không thể tin, hắn còn một loại hi vọng xa vời, hắn muốn Ôn Nhã phải cho hắn một lời giải thích rõ ràng.
" Thuộc hạ, liền sẽ đi bắt nữ nhân đó! " Thị vệ nói nữ nhân kia rất đẹp, cho nên rất dễ tìm ra nàng.
" Được rồi! " Mãi đến khi thị vệ toan đi ra ngoài. Da Luật Độc mới hít sâu một hơi nói, " Không cần đi tìm. Đi đến quân doanh, nói với bọn họ đem những binh khí còn lại giao ra ngay! ". Bắt nàng rồi, thì hắn có thể xử trí nàng thế nào đây?
Thị vệ cẩn thận quan sát Da Luật Độc một chút, lúc này mới lùi ra, xem ra trong lòng đại mạc vương đã nắm chắc rồi, chỉ là không muốn bọn họ tìm ra thôi.
" Đại tiểu thư, xin lỗi ". Đem số binh khí đi tiêu hủy xong, Nguyệt Hồng liền trở lại bên người Ôn Nhã, trong lòng có một loại hổ thẹn khó có thể khống chế, đặc biệt là lúc nghe được tin Đại Mạc vương đã cho người đi lấy binh khí về. Nguyệt Hồng tâm đã hoảng loạn, đại tiểu thư làm như vậy, đại mạc vương không thể không biết.
" Chuyện này nhất định sẽ bị đại mạc vương phát hiện, đến lúc đó tiểu thư, sẽ làm sao? ". Nguyệt Hồng vẫn luôn lo lắng vấn đề, nàng ấy vì người nhà của mình nên không thể để cho Ôn Nhã mạo hiểm được.
" Biết rồi thì sao? Chỉ cần là hắn không thể giết ta, tất cả liền có thể ". Ôn Nhã không chút nào để ý, ngoại trử Bình vương phi cùng Bình vương gia, tất cả những người khác đối với nàng không là gì cả.
Nguyệt Hồng cúi đầu nửa câu cũng đều không nói, đại tiểu thư làm như thế, e rằng đại mạc vương nhất định sẽ đối với tiểu thư trong lòng có khúc mắc, sợ rằng những ngày sau nàng ấy ở đại mạc sẽ khó hơn, nhưng nếu đại mạc vương làm khó đại tiểu thư, nàng dù có chết cũng sẽ không để cho tiểu thư gặp tổn thương gì.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |