Vạn Thọ cung chào từ biệt
← Ch.044 | Ch.046 → |
" Vương tỷ tỷ, Vân Cẩm, hai người như thế nào đều đến rồi." Rất ra liền nhìn thấy Vương Tài nhân cùng Vân cẩm ở Vi ương cung, ở trước cửa cung nhìn xung quanh, trong lòng lạnh lẽo, tựa nhiên chảy qua một tia ấm áp.
" Hoàng tẩu, người không sao chứ?". Vân Cẩm đi đến một bước kéo tay Ôn Nhã, quan sát tỉ một phen, thấy Ôn Nhã cũng bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Tài nhân đi phía sau Vân Cẩm, nhìn thấy nàng cũng không có chuyện gì, nên cũng đứng yên tĩnh ở một bên.
"Thực sự là thật tệ quá, đã để cho hai người lo lắng, ta thật sự không có chuyện gì ". Ôn Nhã cười cười.
Vương Tài nhân cùng Vân Cẩm nhìn nhau, thấy Ôn Nhã cũng không có nói đến việc kết giao với đại mạc, các nàng cũng không dám mở miệng nói chuyện, loại chuyện như vậy, cho dù các nàng không muốn thì thế nào, có thể giải quyết sao, cho dù các nàng có nói cũng chỉ làm cho Ôn Nhã thêm phiền lòng.
Ôn Nhã hầu Vương Tài nhân và Vân Cẩm nói với nhau vài câu, rồi cũng quay trở về Cung của các nàng.
Vào buổi tối, tẩm cung của Ôn Nhã chỉ điểm một ngọn đăng, ở phía ngoài hỗn loạn, Lý Đức Hải mang theo khăn quàng vai phượng quan mà hoàng thượng ban thưởng đem đến Vi Ương Cung, hắn cũng không dám náo động lớn tiếng, trực tiếp đem khăn quàng vai phượng quan giao cho Nguyệt Hồng, cũng không dám quấy rầy, sau khi giao vật xong, hắn liền vội vã ly khai.
Lúc nửa đêm, Ôn Nhã chợt tỉnh ngủ, đột nhiên nghe được tiếng người huyên náo trong cung, thật giống như đã xảy ra chuyện gì hệ trọng rồi.
" Hoàng hậu nương nương, không tốt a, thái hậu bệnh nặng! ". Nguyệt Hồng thần sắc hốt hoảng chạy tới, mang về tin tức cho Ôn nhã khiến nàng cũng thất kinh sợ hãi.
Ôn Nhã ngay đến cả trang phục đều không kịp thay, tùy ý khoác thêm tầng áo khoác liền chạy ra khỏi cung.
" Thái hậu làm sao lại đột nhiên bệnh nặng như vậy?" Đi tới Vạn thọ cung, Ôn nhã liền không thể chờ đợi được nữa liền hỏi thị nự thiếp thân bên cạnh thái hậu.
" Ngày hôm nay, thái hậu nghe tin hoàng thượng sẽ mang nương nương giao cho đại mạc, đã tức đến ngất đi, sau đó, thái hậu tỉnh lại, liền muốn đi tìm nương nương, nhưng thời điểm đó sứ giả của đại mạc lại đột nhiên xuất hiện, không biết sứ giả đã nói gì với thái hậu, sau khi sứ giả rời khỏi, thái hậu một câu cũng đều không nói, đuổi hết nhóm nô tỳ ra ngoài, cho đến thời điểm ngọ thiện, nô tỳ mới phát hiện thái hậu bị té xỉu ở trong phòng ". Cung nữ bên người thái hậu, đem sự việc đều trình bày hết thảy cho Ôn Nhã nghe.
" Mặc Hiên! Quá đáng! Hắn đến đây cuối cùng là muốn làm gì!". Ôn Nhã tức đến nghiến răng, Mặc Hiên đến, liền không có chuyện tốt!
" Thái hậu, thái hậu tỉnh rồi! ". Ngay khi Ôn Nhã do dự muốn đi tìm Mặc Hiên, thì bên trong phòng Vạn Thọ Cung truyền đến tiếng kinh hỉ của cung nữ, Ôn Nhã lập tức chạy vọt vào.
Trong phòng, một thân long bào minh hoàng của Vân Lâm đang ở bên giường canh giữ thái hậu, hắn đang nắm lấy tay của thái hậu, không biết là đang nói cái gì.
" Tiểu Nhã, ngươi tới rồi, những người khác đều ra ngoài hết đi ". Thái hậu đang nằm ở giường nhìn thấy Ôn Nhã, liền dặn dò cho lui những người khác.
" Hoàng thượng, ngươi cũng lui ra trước đi, ai gia có mấy lời, muốn cùng Tiểu Nhã nói." Cung nữ thái giám đều đã ra ngoài, chỉ còn Ôn Nhã và Vân Lâm, kết quả thái hậu cũng bảo hắn lui ra, Vân Lâm có chút không yên lòng nhìn Ôn Nhã một chút, sau đó mới ly khai khỏi cung.
" Tiểu Nhã, đều là ta không tốt, nếu lúc trước ta không bức ngươi, ngươi ngày hôm nay cũng không gặp loại chuyện như vậy ". Thái hậu kéo tay Ôn Nhã, rơi lệ nói.
" Mẫu hậu, người đây là nói gì vậy, Ôn Nhã không hề trách người, việc này với người không cùng quan hệ ". Ôn Nhã hoảng hốt nói, vội vã an ủi.
" Không, không phải, cho dù bây giờ không phải là vấn đề ta bức ngươi, nhưng tất cả những thứ hiện giờ đều chính là tam nghiệt của ta, nếu có báo ứng thì phải báo ứng ở trên người ta! Là ta đáng chết! Là ta phải nhận hình phạt đó! Ta đáng trách! " Thái hậu càng nói càng kích động, không nhịn được liền đấm vài đấm vào ngực của mình, Ôn Nhã sợ đến vội vã kéo tay thái hậu ra.
" Mẫu hậu, chuyện này không liên quan tới người, mọi chuyện đều đã qua, người đừng nghĩ nữa, ta thật sự không có chuyện gì a ". Ôn Nhã ôn nhu kéo thái hậu vào lòng, hi vọng thái hậu có thể yên tịnh.
" Nhất định là hắn! Chuyện này nhất định là hắn làm! Hắn sao có thể nhẫn tâm tổn thương ngươi như vậy chứ! ". Thái hậu nhìn Ôn Nhã thống khổ nói.
" Mẫu hậu, người biết là ai làm sao?" Ôn Nhã nghe thái hậu nói vậy, liền biết thái hậu khả đã biết một chút gì đó..
" Tiểu nhã, cầm đôi hoa tay này, đó là đối long phượng phối ". Qua một lúc lâu, thái hậu mới chậm rãi bình tĩnh lại, từ dưới gối lấy ra nhất đối long phượng phối, nhìn rất là bình thường, nhưng rất óng ánh long lanh, nếu người biết nhìn, liền có thể nhận ra đó là long phượng phối.
" Cái này? " Ôn Nhã không rõ lắm khi tiếp n hận đôi hoa tay, tại sao vào lúc này thái hậu lại cho nàng đôi hoa tai đối long phượng phối này.
" Đôi hoa tay đối long phượng phối này đã từng là vật đính ước của ta và hắn, nhưng sau khi ta nhập cung, ta liền đem đôi phượng phối trả lại hắn vốn tưởng rằng sau này sẽ không còn gặp lại đôi hoa tay này nữa, nhưng lại không nghĩ tới, sứ giả đại mạc lại đem đôi hoa tay này đến cho ta! Nên ta mới biết được, tất cả những việc xảy ra, đều là hắn trả thù ta! ". Thái hậu nói, nhìn đôi hoa tai long phượng phối, trong mắt bà vừa có hối vừa có hận, vừa có yêu lại vừa có oán.
" Mẫu hậu, vậy người nói cho ta biết, người này có phải là cha ruột của ta không?" Cầm chặt đôi hoa tai trong tay, nhớ tới trước kia thái hậu đã từng nòi, Ôn Nhã trong lòng hàn ý bắt đầu sinh ra.
" Tám chín phần là hắn, cho nên, Tiểu Nhã, ngươi hãy giữ kỉ đôi long phượng phối này, thời điểm hắn nhìn thấy đôi hoa tai này, nói cho hắn biết thân phận thật sự của ngươi, có thể hắn sẽ buông ta ngươi ". Thái hậu trịnh trọng đem phượng phối đặt vào lòng bàn tay Ôn Nhã nhỏ nhẹ nói.
" Buông tha ta? Tại sao hắn phải buông tha ta? Ta làm gì sai cơ chứ? Vì sao lại là ta! ". Đôi hoa tai long phượng phối trong tay như là một khối than thiêu đỏ, làm cho Ôn Nhã cả tâm cũng đau.
" Tiểu Nhã, ta xin lỗi con." Cao quý như thái hậu đối mặt với sự thống khổ của Ôn Nhã, cũng chỉ có thể nói hai từ xin lỗi.
" Mẫu hậu, Tiểu Nhã lần này rời khỏi, liền không biết còn có thể quay trở về Vân đình hay không, thỉnh mẫu hậu thu nhận Tiểu Nhã tam bái, trước khi đi, Tiểu Nhã sẽ không trở lại Vạn Thọ Cung nữa ". Thống khổ qua đi, Ôn Nhã không chút biểu cảm, liền quỳ xuống trước mặt thái hậu, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái, Thái hậu nhìn thấy Ôn Nhã như vậy, chỉ có thể che miệng lệ rơi.
" Tiểu Nhã, ngươi yên tâm, ta nhất định bắt hoàng thượng trực tiếp đưa ngươi trở về! ". Thái hậu nghẹn ngào cam kết.
" Tiểu Nhã không cần, có trở về hay không cũng không còn là quan trọng nữa, người phải bảo trọng thân thể, Tiểu Nhã xin cáo lui." Ôn Nhã mặt không cảm xúc, nói xong liền rời khỏi.
Ly khai Vạn thọ cung, liền va vào Vân Lâm, nhưng hai người mặt đối mặt cũng không có nói cùng nhau câu nào, nàng trực tiếp trở về.
" Hoàng thượng! ". Lý Đức Hải nhìn thấy Ôn nhã hồn bay phách lạc rời khỏi, có chút bận tâm nhìn Vân Lâm, Hoàng hậu nương nương thực sự quá đáng thương.
Vân Lâm ánh mắt ảm đạm, buồn bả tiến vào cung vấn an thái hậu, vốn muốn hỏi thái hậu cùng Ôn Nhã đã nói cái gì, nhưng hắn không thấy thái hậu nhắc tới, chỉ là yêu cầu hắn bất luận làm sao nhất định phải đem Ôn Nhã trở về.
" Bồi trẫm đi uống vài chén ". Từ Vạn thọ cung đi ra, Vân Lâm tâm tình rất ngột ngạt, cũng không có đến nhìn Ôn Nhã, trực tiếp mang theo Lý Đức Hải đi uống rượu giải sầu, một bình lại một bình, uống liên tục ở trong quán, Lý Đức Hải khuyên như thế nào hắn cũng đều không nghe.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |