Đại mạc sứ giả
← Ch.041 | Ch.043 → |
Tin tức đại mạc sắp tấn công đến Vân Thành, rất nhanh đã truyền ra khắp nơi ở Vân Đình vương triều, bách tính người này người nọ vội vội vàng vàng thu thập mọi thứ, khắp nơi nháo loạn như gà phi chó sủa, lòng người không khỏi lo lắng bàng hoàng. Trên đường chỉ có thể thấy thần sắc gấp gáp vội vội vàng vàng, chạy tới chạy lui của mọi người, trên mặt của mỗi người đều là viết hai chữ "bất an ".
Thời điểm Ôn Nhã muốn xuất cung đến vấn an Bình vương phi, Vân Lâm cũng xuất cung đi cùng, từ Bình vương phủ trở về hai người đều không có thị vệ đi cùng, chỉ là sóng vai cất bước đi trên đường phố Vân thành.
" Ôn Nhã, ngươi hồi cung thu dọn một ít đồ, sau đó cùng những phi tần khác ở hậu cung rời khỏi đi." Đứng trện đường phố, nhìn thấy cảnh tương hai bên đường người đi qua kẻ đi lại vội vã gấp gáp, Vân Lâm nhẹ giọng nói.
" Ngươi đừng coi thường ta giống như những nữ tử trong hậu cung ngươi ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói, nàng không thích Vân Lâm coi nàng như những phi tử trong hậu cung, nàng không muốn có một chút quan hệ nào với Vân Lâm.
" Nàng vốn là nữ nhân trong hậu cung của ta, nàng không thừa nhận cũng không được ". Vân Lâm cười nói, nhìn nàng dáng vẻ giận dỗi buồn bực hắn luôn cảm thấy rất thú vị.
" Ta không đi, phụ thân ta vẫn chưa trở về, ta sẽ không đi đâu hết, cho dù thật sự đại mạc có đánh vào Vân thành, ta cũng sẽ có khả năng để bảo vệ chính mình ". Ôn Nhã quật cường nói, chưa tìm được phụ thân, nàng nên làm sao mà đi gặp mẫu thân đây? Làm sao nói cho mẫu thân biết tin dữ này cơ chứ?
" Tình cảnh lúc này, nàng đừng cố chấp như vậy nữa có được hay không? Chuyện của Bình vương gia, ta đã phái người đi tra xét, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả, nàng vẫn nên rời khỏi trước đi ". Vân Lâm nhỏ nhẹ van nài khuyên nhủ, chờ tới lúc đại mạc thật sự đánh vào Vân Thành, hoàng đế như hắn chưa chắc có thể chống đỡ, hắn không muốn làm liên lụy đến người khác.
" Ngươi khuyên ta rời khỏi, vậy còn ngươi thì sao? Ôn Nhã hỏi.
Rõ ràng trước đây mọi thứ vẫn còn rất tốt, thế nhưng trong chớp mắt Vân đình vương triều liền lâm vào cảnh vong quốc, chuyện này đến thực sự quá đỗi bất ngờ, làm cho nàng cảm thấy không chân thực. Hơn nữa, trong lòng luôn có một loại cảm giác, dường như mọi chuyện xảy đến đều bí ẩn và hết thảy là có liên quan đến nàng.
" Ta là hoàng đế của Vân Đình vương triều, ta sẽ cùng Vân Đình vương triều chết sống cùng nhau ". Vân Lâm nhàn nhạt cười nói, hắn nói loại chuyện này như là đang nói một chuyện rất ư là bình thường. Từ lúc hăn lên ngôi hoàng đế cho đến nay, hắn nhất định phải cùng Vân Đình vương triều sinh tử, đây cũng chính là số mệnh của hắn.
" Vậy ta ở lại để giúp ngươi nhặt xác ". Ôn Nhã cũng không biết chính bản thân mình là đang muốn làm gì, rõ ràng là muốn nói ở lại giúp hắn một tay, nhưng kết quả liền nói ra lời như vậy, sau khi nói xong, nàng mới cảm thấy không thích hợp, câu nói này không phải là đang trù cho Vân Lâm chết sao?
" Cảm ơn lòng tốt của nàng, có điều, ta cũng khuyên nàng vẫn nên mau chóng rời khỏi, bây giờ nàng rời đi, nàng có thể sẽ được tự do mà nàng mong muốn, nhưng nếu nàng lưu lại, nói không chừng, ta sẽ đưa nàng lôi xuống nước cùng ta, nàng muốn chạy cũng sẽ chạy không được nữa rồi." Vân Lâm cũng không hề tức giận, trái lại còn cười với Ôn Nhã nói. Nếu từ nay biệt ly, chỉ sợ khó có ngày gặp lại, Vân Lâm cảm thấy mình dường như chỉ cần buông lỏng đôi tay, Ôn Nhã liền sẽ vỗ cánh bay tự do tự tại, nhưng hắn vẫn muốn tìm một sợi dây nào đó buộc chặt nàng, mặc dù hắn biết làm thế vết thương sẽ đầy rẫy, nhưng hắn thật không nỡ buông tay.
" Ta nói rồi, ta sẽ không đi, chưa nhìn thấy phụ thân ta, ta nơi nào cũng không đi! " Nghe Vân Lâm dùng giọng điệu ôn nhu buồn bã nói với nàng, trong lòng Ôn Nhã cảm giác buồn bực kỳ lạ, lúc này nhịn không được liền nói to.
" Đã như vậy, nàng liền ở lại đây đi." Vân Lâm quay người lại, chính diện nhìn nàng, trong mắt chứa đầy ôn nhu, khiến cho Ôn Nhã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thần sắc ôn nhu của Vân Lâm, nàng tựa hồ chỉ có thể thấy được khi hắn gặp Mai Phi. Có điều, nhìn thấy Vân Lâm ôn nhu như vậy, so với trước đây hợp mắt nàng hơn nhiều. Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên cả người nổi lên tầng tầng da gà, nàng như thế nào lại muốn hắn đối xử với nàng như vậy? Chẳng lẽ là do Vân Lâm gần đây càng ngày càng kỳ quái sao."
" Hở, cái này không cần sự đồng ý của ngươi, ta muốn ở lại liền ở lại, không muốn ở lại thì sẽ không ở lại! ". Ôn Nhã mạnh miệng nói, quay đầu qua chỗ khác nhỏ giọng thì thào, gió thổi phớt qua gương mặt n àng xuất hiện một vệt ửng đỏ, ánh mắt quá mức nhu tình của Vân Lâm, làm cho nàng nhất thời khó có thể thích ứng.
" Giá! Giá! Tránh ra! Mau Tránh đường! 800 dặm cấp báo! " Ngay lúc nàng không biết đối phó như thế nào với Vân Lâm, thì cửa thành dẵ có một chiến mã chạy vội qua bọn họ, vung roi làm tro bụi đầy đường, nghe được 800 dặm cấp báo, Vân Lâm cùng Ôn Nhã liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời, lập tức chạy vội hồi cung.
Trên đường, Ôn Nhã còn đang suy nghĩ, 800 dặm cấp báo này có phải chính là chuông tang vong quốc của Vân đình vương triều? Trong lòng cảm thấy một trận bi ai kỳ lạ. Từ lúc mới bắt đầu, nàng căn bản không biết mình đã thuộc về Vân đình vương triều, hay là thuộc về đại mạc, nhưng, khi nàng đến đây, quen biết nhiều người, đối với vân đình vương triều cũng có chút tình cảm, tin tức Vân đình vong quốc, càng làm cho nàng cảm thấy vô cùng bi ai khổ sở.
" Hoàng thượng, đại mạc phái sứ giả tới, hiện tại vào lúc này, phỏng chừng đã đến trước cổng Vân Thành! ". Vân Lâm vội vã trở lại hoàng cung, lại nghe được tin tức đại mạc phái sứ giả đến, Vân Lâm cùng Ôn Nhã cảm thấy rất bất ngờ.
" Vào lúc này, đại mạc phái người đến đây, khẳng định là không có ý tốt, nói không chừng là muốn mượn cơ hội để bức bách Vân đình ". Ôn Nhã phân tích nói, đều sắp đánh tới Vân thành rồi, lại còn phái sử giả đến, rõ ràng là muốn nhân cơ hội uy hiếp Vân Đình vương triều.
" Dặn dò văn võ bá quan, cho dù đối phương có hung hăng hay không, cũng không được để lộ ra vẻ khiếp sợ, đừng làm mất mặt Vân đình vương triều ta! " Vân Lâm lạnh lùng phân phó, vào lúc này, cho dù đánh không lại đại mạc, nhưng trước tiên không thể thua về thần khí được.
Chờ nhóm người Vân Lâm chuẩn bị mọi thứ xuất hiện ở Kim Loan điện, thì vào lúc này đại mạc sứ giả cũng đã đến trước cửa cung.
" Sứ giả đai mạc Mặc Hiên tham kiến hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, sứ giả của đại mạc cũng không phải là tự đắc vênh váo mà xuất hiện ở Kim Loan điện. Thời điểm nhìn thấy Vân Lâm hắn cư nhiên quỳ xuống hành lễ, hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
" Sứ giả đại mạc, Đại mạc vương ngang nhiên phái binh tấn công Vân đình vương triều ta, hiện tại lại phái ngươi tới đây, Đại mạc vương của ngươi đến cùng là muốn như thế nào! ". Vận Lâm lạnh lùng nói.
" Hoàng đế bệ hạ, trước tiên người đừng phát hỏa lớn như vậy, thảo dân hôm nay tới, là đại biểu cho Đại mạc vương ta, đưa đến đây mấy thứ đồ cho Vân Đình!". Mặc Hiên cười nói, vỗ tay một cái, sau lưng thuộc hạ đã bưng hai cái hộp gỗ đi tới.
" Hoàng thượng mời xem, thiết nghĩ đối với vật này hòang thượng không có gì xa lạ! ". Mặc Hiên mở ra một hộp gỗ, bên trong là một bộ quan phục, nhìn hình thức bên ngoài của trang phục, nhìn kiểu dáng thiết kế hoa văn, xem ra đó chỉ có thể là bộ quan phục của Bình vương gia.
" Đây chính là quan phục của Bình vương gia, không nghĩ tới Bình vương gia đã thật rơi vào tay các ngươi, nói đi, các ngươi muốn gì?" Nhìn thấy quan phục kia, Vân Lâm lập tức đã nghĩ ngay đến Bình vương gia, chỉ là không hiểu, bọn chúng mục đích cuối cùng là gì.
Ôn Nhã ở phía sau Điện Kim Loan, khi nghe đến tin tức Bình vương gia, không nhịn được liền nhô đầu ra, nhưng nhìn thấy sứ giả đại mạc kia, nàng lập tức đem đầu thu về.
" Lẽ nào là hắn? Hắn không phải là gia chủ của ký vận trà lâu sao? Sao bây giờ lại thành sứ giả đại mạc rồi? " Ôn Nhã không nhịn được thì thầm nói, người này chính là lúc trước muốn mang nàng bắt đi, đó chính là đại ca của Mặc Khanh, nhưng hiện tại hắn lại lấy thân phận của sứ giả dại mạc, cầm y phục của phụ thân xuất hiện ở Điện Kim Loan, Ôn Nhã quá đỗi bất ngờ.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |