Đày vào lãnh cung
← Ch.034 | Ch.036 → |
Hồi cung Ôn Nhã liền đánh một giấc ngủ say, trong ngự thư phòng đèn đuốc vẫn là sáng choang, Thừa tướng cũng vừa mới rời đi.
" Hoàng thượng, ngày mai người còn phải lâm triều, nên nghỉ sớm một chút đi a." Lý Đức Hải nhìn hoàng thượng một thân ngồi tựa hồ sinh hờn dỗi, không nhịn được liền khuyên nhủ.
" Nghỉ ngơi? Trẫm còn có thể ngủ được sao? " Vân Lâm tức giận nói.
" Hoàng thượng, người đến cùng là tức giận vì điều gì a? Chẳng lẽ là vì chuyện Hoàng hậu nương nương mang công chúa rời khỏi cung, hay là vì chuyện ân oán giang hồ của hoàng hậu? ". Lý Đức Hải hỏi, : Hoàng thượng đừng nên để tức giận trong lòng vì những chuyện này, dù sao hoàng hậu và công chúa cũng đã bình an vô sự, nô tài có thể thấy, là hoàng thượng chỉ là quá lo lắng cho hoàng hậu và công chúa mà thôi ". Thấy Vân Lâm không hề trả lời, Lý Đức Hải nói tiếp.
" Lo lắng! Ngươi còn dám nói trẫm là vì nữ tử đó mà lo lắng! Lý Đức Hải, ngươi đúng là ông lão mắt hoa rồi! ". Vân Lâm không nhịn được cơn tức mà âm thanh tăng cao, hắn là sao có thể là vì nữ tử đó mà lo lắng cơ chứ? Quả thực là nực cười!.
" Là, là, là, no tài biết sai rồi a! ". Lý Đức Hải liên tục xin lỗi, trong lòng lo lắng không thôi.
Rạng sáng ngày thứ hai. Ôn Nhã vừa mới thức dậy, liền nhận được thánh chỉ của hoàng thượng.
" Hoàng hậu tính tình bất thường, lập tức di chuyển Quá Hoa điện! ". Tiếp nhận thánh chỉ, Ôn Nhã có chút buồn bực, tính tình bất thường, tại sao phải di cư Quá Hoa điện? Nàng chưa hiểu, nhưng Nguyệt Hồng trên mặt thì đã xụi lơ, lạnh tanh như tro nguội.
" Hoàng hậu nương nương, Quá Hoa điện chính là lãnh cung a! ". Nguyệt Hồng nghẹn ngào nói, Hoàng thượng và hoàng hậu vừa mới sống chung hòa thuận không được bao lâu, mới qua có một ngày, Hoàng hậu nương nương lại bị đày vào lãnh cung, Nguyệt Hồng cảm thấy tuyệt vọng.
Tuy là Nguyệt Hồng cảm thấy tuyệt vọng nhưng Ôn Nhã thì lại không như thế, vào lãnh cung cũng là tâm ý của nàng, chỉ cần ở trong lãnh cung qua nửa năm, nàng liền có thể rời khỏi hoàng cung rồi! Tuy tin tức này có thể khiến nhiều người tuyệt vọng nhưng đối với Ôn Nhã là thoải mái không ít.
" Bổn cung di cư Quá Hoa điện, nếu không muốn cùng Bổn cung đến đó, các ngươi có thể ở lại Vi Ương Cung a ". Thấy rất nhiều sắc mặc của những cung nữ thái giám có vẻ sợ hãi, Ôn Nhã cũng tự biết sắp xếp.
" Nương nương. mặc kệ người có đi đâu, Nguyệt Hồng cũng sẽ đều theo người." Nguyệt Hồng thu hồi tâm tình ủ rũ, kiên định nói.
" Tại sao lại muốn theo ta, ở lại VI ương cung dù sao cũng tốt hơn là cùng ta đi đến lãnh cung ". Ôn Nhã nói.
" Ở lại Vi Ương Cung có thể sẽ tốt hơn, nhưng nếu Vi Ương Cung không có Hoàng hậu nương nương ở đây, nô tỳ ở chỗ này cũng cảm thấy vô vị." Nguyệt Hồng nói, ở lại Vi Ương Cung có lẽ sẽ tốt hơn ở lãnh cung, nhưng mà, e rằng nàng sẽ không còn có cơ hội một người chủ nhân tốt như Ôn Nhã như vậy a.
" Vậy.. ngươi cùng ta đi thôi ". Ôn Nhã muốn nói gì đó thì dừng lại, vốn định nói cho Nguyệt Hồng, nửa năm sau nàng cũng sẽ rời khỏi đây, nhưng tnhìn hấy Nguyệt Hồng kiến quyết như vậy, nàng lại không nỡ cự tuyệt, hay là cứ để nàng ở bên cạnh mình, quyết định cũng không sai a.
Thu thập đơn giản vài thứ, Ôn Nhã cùng Nguyệt Hồng còn có thêm mấy vị thái giám và tỳ nữ tình nguyện theo Ôn Nhã cùng nhau đi tới Quá Hoa điện.
Quá Hoa điện là nơi vắng vẻ nhất trong hậu cung, cỏ dại mọc um tùm hoang vu, người ở không có, người đến cũng không, khắp nơi đều là mạng nhện kết liễu giăng tơ, căn bản chưa từng có người đến đây chăm sóc qua.
" Thì ra lãnh cung lại mang bộ dáng như thế, tuy rằng có cũ nát một chút, nhưng mà so với Vi Ương Cung có vẻ còn lớn hơn, chúng ta hảo hảo thu dọn một lát là sẽ tốt hơn rồi." Hoàn cảnh như vậy đối với Ôn Nhã lại cảm thấy không có gì, chí ít trên đầu vẫn còn có mái hiên, mái ngói che nắng, che mưa, bốn phía còn có những bức tường lớn, so với bên ngoài miếu đổ nát còn tốt hơn nhiều.
Được Ôn Nhã chỉ dẫn, mấy người đi cùng, bắt tay vào việc, rất nhanh đã thu thập mấy gian phòng trở nên sạch sẽ hẳn ra.
" Nương nương, Vương Tài nhân đến rồi ". Ôn Nhã xong việc liền nghỉ ngơi, Nguyệt Hồng đột nhiên vào bẩm báo, nói là Vương tài nhân đến, Ôn Nhã vừa nghĩ, ngay khi nàng nhận được thánh chỉ, tựa hồ các phi tử khác cũng đều không có động tĩnh gì, chỉ có nàng, Vương tài nhân đúng là một hữu tâm nhân.
" Hoàng hậu nương nương ". Nhìn thấy Quá Hoa cung đơn giản, thô sơ, Vương tài nhân viền mắt đều đỏ, nàng còn tưởng chỉ có cung của mình đã đủ đơn giản, qua bên này còn thô sơ hơn, Vương tài nhân cảm giác cung của mình vẫn là thiên đường của nhân gian.
" Vương tài nhân, sao lại đến đây, từ Tuệ Phương Các đến Quá Hoa cung, lộ trình cũng mất hơn nửa canh giờ rồi." Ôn Nhã lôi kéo Vương tài nhân ngồi xuống.
" Thần thiếp nghe được nương nương bị đày vào lãnh cung, liền vội vã chạy tới, bởi vì biết lãnh cung không có món đồ gì, liền mang theo một chút thức ăn và đồ đến đây, cũng chỉ là những món đồ vật bình thường, nếu như Hoàng hậu nương nương không ngại, liền nhận lấy đi." Vương tài nhân chân thành nói.
Ôn Nhã nhìn những đồ vật mà Vương Tài nhân mang đến, nhìn chung chí ít cũng là tám phần mười mới, những món cũng không tệ, phỏng chừng những món này bình thường Vương tài nhân cũng không nỡ dùng đến. Ôn Nhã trong lòng ấm áp, còn tưởng rằng hậu cung chỉ có câu tâm đấu giác, lại không nghĩ bên trong hậu cung hắc ám này còn có những người thân không nhiễm bùn a.
" Hoạn nạn mới thấy chân tình, không nghĩ tới chỉ có Vương Tài nhân là không chê ta, một hoàng hậu bị đày vào lãnh cung." Ôn Nhã tự đáy lòng nói.
" Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương là người tốt, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, chỉ là hiện tại, e rằng hoàng hậu phải bị chút oan ức rồi." Vương tài nhân nói với Ôn Nhã, an ủi Ôn Nhã.
" hì, Vương tài nhân không cảm thấy lãnh cung này cũng rất tốt sao? Tuy là có hoang vu một chút, nhưng cũng sẽ tránh được không ít phiền phức." Ôn Nhã cười nhạt, nói là ít đi phiền phức chỉ là phần nhỏ, quan trọng nhất chính là, ở đây nàng có thể thanh thản chờ đợi, qua nửa năm, nàng có thể đường đường chính chính rời khỏi nơi đây, hoàng cung thật sự đối với nàng mà nói không khác gì lao tù.
" Phần tâm tình này của nương nương, thần thiêp thật khâm phục." Vương tài nhân kính nể nói, nếu nói Ngọc Tu Dung chính là bằng hữu tốt nhất ở trong cung thì Ôn Nhã chính là người mà nàng kính nể nhất ở trong hoàng cung này.
" Tuổi tác của Vương tài nhân lớn hơn ta mấy tháng, lại vào cung trước ta, nếu Vương Tài nhân không chê, liền để cho Ôn Nhã nhận Vương Tài nhân là tỷ tỷ, cảm thấy thế nào?" Ôn Nhã đột nhiên nói.
" Như vậy sao có thể? Nương nương là Hoàng hậu, thần thiếp không dám nhận." Vương tài nhân lo sợ đến tái mét mặt mày, cuống quít từ chối.
" Vương tỷ tỷ, đừng nói như vậy, ta hiện tại cũng đã bị đày vào lãnh cung rồi, hoàng hậu còn tính là gì nữa? Vương tỷ tỷ không đáp ứng ta, vậy là ghét bỏ một người bị phế Ôn Nhã như ta sao? ". Ôn Nhã giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng vạt áo lau chùi lệ trên khóe mắt.
" Thần thiếp không có, thần thiếp làm sao có thể ghét bỏ Hoàng Hậu nương nương được?" Bị Ôn Nhã đóng kịch ướt át, Vương tài nhân gấp đến hỏng rồi.
" Vậy.. nói như thế, có nghĩa là tỷ tỷ đã đồng ý nhận ta làm muội muội?" Ôn Nhã cười gian nói.
" Ta.." Vương tài nhân còn đang bâng khuâng, bị Ôn Nhã làm khó dễ.
" Ta biết tỷ tỷ là ghét bỏ ta, vậy những thứ vừa nãy của tỷ tỷ, đưa ta làm gì nữa! ". Ôn Nhã càng khóc đến hăng say.
" Không phải! Không phải như vậy! Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta nhận, ta nhận là được chứ gì, hảo muội muội, mau, đừng khóc a." Vương tài nhân vội vàng nói.
" Hi, hi, hi, tốt quá! Sau này chúng ta chính là hảo tỷ muội a ". Thấy Vương tài nhân đáp ứng, Ôn Nhã mới nín khó mỉm cười, tốc độ trở mặt quá nhanh, so với mặt trời lên núi còn nhanh hơn, Vương tài nhân mới biết mình đã bị Ôn Nhã lừa, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi.
" Có điều, chúng ta chỉ, là những lúc không có người, ngươi mới có thể gọi ta là tỷ tỷ, không phải như vậy, bị người khác biết được ta làm tỷ tỷ của Hoàng hậu nương nương, nhất định sẽ bị người nói lời dèm pha a ". Vương tài nhân bất đắc dĩ nói.
"Biết rồi, ta biết rồi a, hảo tỷ tỷ của ta, sau này ngươi nhất định phải thường xuyên đến thăm ta, không phải vậy, ta và mấy người ở Quá hoa cung sẽ rất bùn và rất tẻ nhạt a ". Ôn Nhã làm nũng nói, Vương tài nhân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu, hoàng hậu nương nương sao đột nhiên lại biến thành người khác rồi, còn giống như là tính khí của một tiểu hài tử a.
" Ta chắc là cũng điên rồi, mới hội đáp ứng ngươi chuyện như vậy." Vương Tài nhân oán trách nói, ngày thường, nàng được người khác chăm sóc, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên lại làm tỷ tỷ của Hoàng hậu nương nương.
" Đúng rồi a, tỷ tỷ, Ngươi cùng Ngọc Tu dung hiện tại thế nào rồi? " Ôn Nhã không nhịn được hỏi, ngày thường, Vương tài nhân cùng Ngọc tu dung đều như hình với bóng, nhưng gần đây chỉ thấy có một mình Vương tài nhân, Ôn Nhã cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm a.
" Ngọc tỷ tỷ muốn bồi hoàng thượng, tất nhiên sẽ không giống kiểu trước đây nhàn rỗi." Vương tài nhân cười cười, Ôn Nhã rõ ràng nhìn thấy trên mặt của Vương tài nhân có chút cay đắng, đến cùng là vì điều gì, Ôn Nhã cũng có thể đoán được tám chín mươi phần trăm.
" Không sao, thời gian này không có Ngọc tỷ tỷ, không phải tỷ còn có muội sao? Chỉ có điều, tỷ cũng biết ta thường thường cho hoàng thượng sinh khí, nếu tỷ chung phe với ta, ta sợ sẽ liên lụy tỷ tỷ không được hoàng thượng sủng ái ". Ôn Nhã nói.
" Muội muội nói gì vậy, tuy tỷ tỷ ta nhát gan sợ phiền phức, nhưng không có nghĩa là tỷ tỷ ngu dốt, rất nhiều chuyện, tỷ tỷ vẫn là thấy rõ ràng. Để sinh tồn ở trong cung, làm cho hoàng thượng sủng hạnh là điều hiển nhiên, nhưng đối với ta mà nói, chỉ cần bìn an vô sự sống sót là quá tốt rồi." Vương thài nhân than nhẹ nói.
" Không nghĩ đến tỷ tỷ lại nhìn thoáng được như vậy, làm phi tử của hoàng thượng thì thế nào? Nói nghe êm tai thì gọi là nương nương, kỳ thực chúng ta cũng như những nữ tử ở bên ngoài thanh lâu, khác nhau ở chỗ nào, khác biệt duy nhất đó chính là, các nàng có thể tiếp đón nhiều khách nhân, còn chúng ta chỉ chờ đợi và đón tiếp một mình hoàng thượng." Ôn Nhã nói, hậu cung cũng chỉ như là thanh lâu của hoàng thượng mà thôi, nương nương được sủng ái thì giống như hồng bài cô nương trong thanh lâu, không được sủng ái thì chỉ như những cô nương cấp thấp, chỉ đến như thế không hơn.
" Muội muội, ngươi nói những lời này như vậy là đại nghịch bất đạo, ở trước mặt ta, nói một chút không sao, khả tuyệt đối không thể để cho người khác nghe được, nếu để truyền tới tai hoàng thượng, e sợ muội muộn, ngươi lại phải chịu khổ rồi." Vương tài nhân vội vã ngăn lại không cho Ôn Nhã tiếp tục nói.
" Hảo tỷ tỷ, ta biết rồi, ta không nói nữa." Ôn Nhã hướng Vương tài nhân cười cười, cũng không tiếp tục nói nữa, hai người song song ngồi, tựa sát lẫn nhau. Đoạn tình nghĩa tỷ muội liền như vậy bắt đầu, tuy rằng không biết đoạn tình cảm này có thể đi bao xa, nhưng Ôn Nhã biết chí ít hiện tại, chút tình cảm tỷ muội này là thật sự.
Vương tài nhân ngồi rất lâu, trời tối mới quay về cung của mình, nếu không phải Ôn Nhã khuyên Vương tài nhân quay về, e rằng nàng cũng sẽ ở lại chỗ này qua đêm.
Lúc nửa đêm, đang nửa mê ngủ, Ôn Nhã nghe đến trong phòng vang động, thế nhưng lại không nghe được Nguyệt Hồng lên tiếng, Ôn Nhã đoán được người đến hẳn là Mặc Khanh. Nghĩ đến nàng đã cùng thái hậu giao dịch, Ôn Nhã hai mắt liền nhắm nghiền, giả vờ đã ngủ. Chỉ cần qua nửa năm, trong nửa năm này, nàng cũng muốn thủ thách tình cảm của Mặc Khanh, tâm ý của hắn đối với nàng đến cùng như thế nào, nếu như trong nửa năm, Mặc Khanh cũng không hề thay đổi, sau khi rời khỏi hoàng cung, nàng sẽ cùng Mặc Khanh cao chạy xa bay, chỉ hi vọng đến lúc đó Mặc Khanh sẽ không làm nàng thất vọng.
Mặc Khanh lén lút chạy tới gian phòng của Ôn Nhã, nhìn thấy Ôn Nhã đã ngủ, lúc này mới an tâm. Nghe được tin tức nàng bị đày vào lãnh cung, hắn cũng rất sợ, nhìn nàng tựa hồ có vẻ như không hề bị ảnh hưởng, hắn cũng yên lòng.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Có bài mới Hôm qua, 20:33
Hình đại diện của thành viên clarakhada
Lớp phó lao động
Lớp phó lao động
Ngày tham gia: 06. 10. 2014, 22:15
Bài viết: 251
Được thanks: 551 lần
Điểm: 8. 65
Có bài mới Re: [Cổ đại] Nghinh phụng hoàn triều - Linh Ức - Điểm: 10
☆, Chương 36 biên cảnh nguy cơ
Sau khi Ôn Nhã bị đày vào lãnh cung, Vân Lâm cũng muốn đến xem nàng, nhưng đi tới nửa đường liền quay đầu lại, loại cảm giác muốn gặp nhưng không dám, khiến hắn bị dày vò.
Ngoại trừ việc Ôn nhã khiến hắn phiền lòng còn có thêm một chuyện càng để hắn phải phiền lòng hơn nữa, căn bản đại mạc xung thần đã cúi đầu khuất phục, nhưng gần đây dường như có động tĩnh bạo phát, Vân Lâm đã cảm giác được nguy cơ lớn lao bạo phát sắp xảy ra.
" Hoàng thượng, phía ta vừa nhận được tin tức mật thám từ đại mạc truyền đến, nói là biên cảnh đại mạc đã tập kết được không ít binh lính, mặt khác những mật thám mà ta đem đi đến đại mạc đều đã bị mất tích. E rằng đại mạc đã bắt đầu có động thái không ổn." Ám vệ bên người Vân Lâm đem tình hình mới nhất của đại mạc báo cáo.
" Mật thám cung cấp tin tức đâu? Vân lâm phiền lòng, đại mạc lòng muông dạ thú, hắn tuy có phòng bị, lại không nghĩ đến ngày đó lại đến nhanh như vậy.
" Đã chết! ". Ám vê đem khối ngọc bài cung kính đưa cho Vân Lâm, đây là ngọc bài mà mỗi mật thám đều có, trừ phi chết, bằng không ngọc bài không thể rời xa khỏi người. Bây giờ ngọc bội trong tay ám vệ, liền nói rõ mật thám phái đi đã chết rồi.
" Thực sự là đáng chết mà! Đại mạc thần phục Vân đình vương triều ta nhiều năm, bây giờ thấy Vân đình vương triều ta dũng tướng ít ỏi, cư nhiên lại nổi lên dị tâm, như vậy liền nói rõ hạng người lòng muôn dạ thú, tuyệt đối không thể lưu lại! ". Vân Lâm nổi trận lôi đình.
" Lôi vương đâu? Biên cảnh đại mạc có chuyện, không phải là hắn luôn phụ trách sao? Hiện tại đại mạc muốn tạo phản, hắn đã chạy đi đâu rồi! ". Nhận được tin mật thám liều mạng để cung cấp mật báo, Vận Lâm nổi trận lôi đình, lúc này, mặt khác lại không có Lôi vương ở đây, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn bộ Vận đình vương triều, Vân Lâm lúc này mới phát hiện, toàn bộ bá quan văn võ, thậm chí ngay cả khi hắn muốn tìm một vị quan ra dáng võ quan cũng đều không có.
" Hoàng thượng, Lôi vương mấy ngày trước đã đi tới biên cảnh đại mạc ". Lý đức Hải nhỏ giọng nhắc nhở.
" Nếu hắn đã đến đại mạc biên cảnh, đại mạc sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trẫm thực có chút hoài nghi, hắn đi đại mạc đã làm cái gì! ". Vân Lâm cả giận nói, càng nghĩ Vân đình vương triều chỉ có thể dựa vào một Lôi vương, trong lòng hắn liền cảm giác rất nén giận.
" Hoàng thượng, Lôi vương ly khai nhiều ngày, nhưng vẫn chưa có nhận được tin tức, lão nô lo lắng Lôi vương đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lý Đức hải lo lắng nói.
" Hắn có chuyện ngoài ý muốn? Không thể! ". Vân Lâm nói, nếu như Lôi vương có thể dễ dàng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn như vậy, hắn liền không phải là Lôi vương rồi!
"Hắn sẽ có ngoài ý muốn? Không thể!" Vân Lâm nói, nếu như Lôi vương như thế dễ dàng liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy hắn liền không phải Lôi vương!
" Lý Đức Hải, ngươi hỏa tốc triệu tập văn võ bá quan, nhất định phải thương lượng tìm ra đối sách! ". Vân Lâm xoay người dặn dò Lý Đức Hải.
Ở biên cảnh đại mạc, cát bụi nổi lên bốn phía, trên những đoạn đường binh mã khua chuông gõ mõ, đi đến đâu cũng đều là tập kết, hai cái người trên mặt đeo đấu bồng màu đen đứng từ phía cao cao của cồn cát, xa xa nhìn thấy tất cả những diễn biến phía dưới.
" Sư phụ, mấy ngày nữa, chúng ta liền có thể tấn công về phía Vân Đình vương triều, cứu sư muội và tiện thể có thể giúp sư phụ rửa hận báo thù ". Một hắc y nam tử trong đó nói.
" Ta chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày đó tới, chỉ là oan ức cho ngươi, để ngươi phải dùng máu tươi của con dân đại mạc thế sự phụ trả lại ân oán năm xưa ". Một hắc nam tử khác thở dài nói.
" Sư phụ không cần phải như vậy, đại mạc đối với ta mà nói cũng điều là vật ngoại thân, sống hay chết, không có can hệ gì với ta, chỉ cần có thể giúp được sư phụ, thì vật cần nên tận dùng." Bên cạnh nam tử cất tiếng nói, nếu không có sư phụ, hắn sớm đã làm thức ăn chodã thú sa mạc, hôm nay, hắn có thể một lần nữa trở về đại mạc, một lần nữa cầm lại những thứ nên thuộc về hắn, cũng đều nhờ có một tay sư phụ trợ giúp, coi như sư phụ muốn cả đại mạc này, hắn cũng se dâng tặng cả hai tay.
" Độc nhi, sư phụ biết ngươi rất hiếu thuận, nếu sư muội của ngươi có thể giống ngươi hiểu một nửa chuyện, ta cũng đã yên lòng." Nam tử bên cạnh nói, nhắc đến đồ đệ nữ này, hắn cũng chỉ có thể sủng nịch, bất đắc dĩ, thở dài.
" Sư phụ, sư muội chỉ là có chút quậy phá nghịch ngợm, nhưng mà nếu không có tiểu sư muội nghịch ngợm này, e rằng những ngày tháng kham khổ trên núi của chúng ta sẽ càng là cảm thấy vô vị." Nhắc đến sư muội, thanh âm của hắc y nam tử tràn đầy ý cười.
" Haizz! " Nam tử bên cạnh thở dài, vỗ vỡ bờ vai của người bên cạnh, xoay người rời khỏi. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn là đang lo lắng, bọn họ cứu thoát tiểu đồ, nàng không những không cảm kích, e rằng có thể xa lánh bọn họ.
Triệu tập bá quan văn võ lên triều, cùng nhau thương nghị chuyện biên cảnh đại mạc, không có Lôi Vương ở đây, những đại thần đều là đầu tôm chân mềm, từng lời bàn thảo, cũng chỉ có thể nói là dĩ hòa vi quý.
" Hoàng thượng, Lôi vương hiện giờ không có ở trong triều, nhưng không có nghĩa là Vân Đình ta sẽ không có dũng tướng ". Ngay ở thời điểm Vân Lâm đã hết kiên nhẫn chờ đợi, Thừa Tướng đột nhiên đứng dậy nói.
" Thừa Tướng, có ý tứ gì? " Vân Lâm buồn bực nói.
" Hoàng thượng hẳn là đã quên, trước kia Vân đình vương triều ta còn có Thừa Thắng tướng quân danh tiếng hiển hách. Chỉ là do Lôi Vương tuổi nhỏ tài cao, công danh hiển hách, danh tiếng mới cao hơn cả Thường Thắng tướng quân. Giờ tuy là Lôi vương không có ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn có Thừa Thắng tướng quân!". Thừa tướng từng lời nghĩa chính ngôn từ phát ra, ánh mắt của các vị đại thần cũng dần dần hướng về phía Bình vương gia.
Bình vương gia đã từng là Thừa Thắng tướng quân của Vân Đình vương triều, sau khi Lôi vương tiếp quản binh quyền, dần dần đem danh tiếng của Bình vương gia lắng chìm, dẫn đến tất cả nhà nhà trong Vân Đình vương triều chỉ nhớ rõ một vị tướng quân đó chính là Lôi vương, thần binh đánh đâu thắng đó, mà dần dần quên đi Bình vương gia cũng là tướng giỏi đánh trăm trận trăm thắng. Bình vương gia xưa nay đối nhân xử thế rất mực ôn hòa, biết điều, nên rất ít có người dám đàm luận vế quá khứ của người, những vi tướng quan trong triều mới nhậm chức cũng chưa từng biết qua Bình vương gia chính là Thừa Thắng tướng quân năm xưa.
" Không được, Bình vương gia tuổi tác đã cao, vốn nên cáo lão hồi hương, tại sao ta lại có thể để người ra chiến trường thụ chiến được?" Vân lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Thừa tướng, không phải là hắn chưa từng nghĩ đến Binh vương, nhưng mà bất luận lý do gì hắn củng đều không muốn Bình vương gia ra chiến trường.
" Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, Bình vương gia còn là quốc cữu vương gia, vì nước phân ưu, có gì là không thể? Nếu vi thần có thể có được nửa bản lĩnh của Bình vương gia, vi thần nhất định tự nguyện xả thân vì xả tắc lao tới chiến trường! ". Thừa tướng khiêu khích nhìn bình vương gia mà nói, nhưng Bình vương gia chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, căn bản đối vơi hắn không có phản ứng lại.
" Năng lực của Thừa tướng đại nhân làm sao lại không bằng Bình vương đây, nếu Thừa tướng đại nhân đã có ý nghĩ này, vậy việc đại sự này Thừa tướng đại nhân cũng nên dũng cảm đi tạo phúc cho bá tánh Vân Đình là hữu lý nhất." Ngự sự đại phu lạnh cười nói, miệng lưỡi quan quân, ai cũng có thể nói được, chủ yếu vấn đế này là ai có lá gan dám đối mặt với thiên quân vạn mã đây!
" Ngươi.... ! Bẩm hoàng thượng, Vi thần cũng chỉ là ăn ngay nói thật!." Bị Ngự sử đại phu nói, Thừa tướng tức giận đến lỗ tai cũng đều đỏ cả lên, Ngự sử đại nhân này bình thường đều khúm núm e dè, vậy mà hôm nay lại ngang nhiên cùng hắn đối nghịch, quả thực là phản rồi. Nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là không thể để cho hoàng thượng nghe Ngự sự đại phu nói lời xằng bậy, nếu không có khả năng hắn sẽ bị hoàng thượng đều đi đến đại mạc khai chiến, như vậy hắn thật sự là thảm rồi.
" À.. Mà nói ra cũng thật đúng a, luận về bản lĩnh hành binh đánh trận, Thừa Tướng xác thực không thể bì kịp Bình vương gia nửa phần, nếu để cho Thừa Tướng đi đánh giặc, hậu quả thiết nghĩ, không ai có thể tưởng tượng nổi." Ngự Sử đai phu tiếp tuc cười trào phúng nói.
" Ngươi.. ! "
" Được rồi! Được rồi! Hiện tại trong triều đình đang hỗn loạn! Các ngươi ở đây lại rãnh rỗi múa mép khua môi sao, còn không nghĩ ra được biện pháp gì, còn ở đây mà đấu khẩu! ". Vân Lâm tức giận nói, quốc nạn phủ đầu, bọn họ còn có tâm tư đấu tranh nội bộ, nếu mang bọn họ ra chiến trường, khẳng định sẽ là phản bội lại chủ nhân mà thôi.
Thảo luận tới thảo luận lui, đều không tìm ra được biện pháp xác thực, Vân Lâm đều bị bọn họ làm cho đầu to càng thêm to, dưới cơn tức giận, trục tiếp hạ triều ra khỏi thánh điện.
" Ngự Sử đại phu ngay hôm nay quả thật đúng là có uy phong." Sau khi Hoàng thượng rời đi, Thừa Tướng mới quay về Ngự Sử đại phu mà nói.
" Thừa Tướng đại nhân quá khen rồi, thuộc hạ cũng là ăn ngay nói thật, thiết nghĩ thừa tướng đại nhân là người đại lượng, sẽ không để ý thuộc hạ nói năng vô lý a! ". Ngự Sự đại phu cung kinh nói, không để cho Thừa tướng có dịp bắt đúng điểm của hắn.
" Hảo! Các ngươi tất đều khá lắm! ". Thừa tướng tức giận, trực tiếp phất tay áo rời đi, Ngự Sử đại phu quả thực là quá đáng ghét rồi.
" Ngự Sử đại nhân, ngày hôm nay, ngươi đắc tội với Thừa tướng rồi, cẩn thận ngày sau hắn sẽ gán gép cho ngươi tội danh gì đó." Đi ngang qua người Ngự Sử đại phu, Bình vương lạnh lùng thản nhiên nói, nói thật, hôm nay hắn cũng rất tò mò làm sao mà Ngự Sử đại phu lại có thể nói giúp hắn như thế.
" Đắc tội liền cũng đã đắc tội rồi, bộ xương già của ta cũng sống không được bao lâu nữa, hi vọng duy nhất của ta chính là nữ tử của mình có thể trải qua những ngày tháng trong cung yên bình, thoải mái một chút, ta yêu thương nữ nhi của mình như vậy, nhưng ngược lại ta lại có làm việc có lỗi với nó, lúc trước nếu ta đồng y gả nó cho những gia đình bình thường, bây giờ nữ nhi của ta cũng không cần phải làm bạn thanh đăng cổ Phật rồi."Ngự Sử đại phu nói, nhìn thấy hoàn cảnh của Bình vương gia, hắn trong lòng luôn có chút đồng bệnh tương liên, hơn nữa Dung Phi cũng từng nói với hắn, Hoàng hậu nương nương là một người tốt, luôn đối với nàng rất tốt, mà đã là phụ thân, ai mà không hi vọng nữ tử hài nhi của mình được khỏe mạnh bình an?
" Ngự Sử đại phu, ngươi chính là người cha tốt, nỗi lo lắng của ngươi, nếu Dung Phi biết được, cũng sẽ cảm thấy yên lòng vui sướng ". Bình Vương gia khẽ thở dài nói.
Lúc đầu thu nhận Ôn Nhã, cũng chỉ là vì vương phi hắn, nhưng hắn cũng chưa từng có hài nhi, khi Ôn Nhã đến, mang lại cho hắn niềm hạnh phúc cha con, một loại ấm áp đặc biệt của hạnh phúc gia đình, nhất là lúc nhìn thấy Vương phi người mà hắn yêu, trên mặt đã có nhiều nét vui cười, tận đáy lòng của Bình vương gia cũng đã tiếp nhận nàng chính là nữ nhi ruột của hắn, hết lòng thương yêu Ôn Nhã. Nhưng cuộc sống yên bình, hạnh phúc trải qua không được bao lâu, Ôn Nhã lại vì Bình vương phủ gả tiến vào hậu cung, một nơi đầy âm mưu, ám toán, tranh đấu. Bình vương gia trong lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Hôm nay, quốc nạn phủ đầu, nếu đổi lại là bình thường, hắn nhất định sẽ tự thân mà chiến, nhưng nghĩ đến Ôn Nhã đang ở trong cung lại còn bị hoàng thượng đày vào lãnh cung oan ức, Bình vương gia cả tâm đều nguội lạnh hết mấy phần.
" Đi thôi, chúng ta đi uống với nhau một chén." Bình vương đề nghị, vào giờ phút này, cũng chỉ có tửu, mới có thể làm cho hai cái người đồng bệnh tương liên mượn rượu giải sầu.
Sau khi rời khỏi thánh điện, Vân Lâm trong lòng cay đắng, Bình vương gia phản ứng như thế, hắn làm sao mà không biết nguyên nhân là vì điều gì.
Đi tới, một đường chỉ đi tới, bất tri bất giác, hắn đã đến Quá hoa điện. Quá hoa điện quả nhiên so với lần trước đã rất khác, cỏ dại cây khô, thạch gạch, đá vụng cũng đã bị người dọn dẹp sạch sẽ. Phía sân hỗn độn những thứ cũng đã được quét sạch, khung cảnh bây giờ hắn bắt gặp cũng như là khung cảnh mà lần đầu tiên hắn sơ ngộ Mai phi, một nơi thôn trang mộc mạc, điềm tĩnh, yên bình.
" Nương nương, người cẩn thận một chút, đừng ngã xuống a." Viện tử lý truyền đến tiếng Nguyệt Hồng lo lắng, còn có tiếng cười lanh lãnh như chuông bạc của Ôn Nhã phát ra.
" Nguyệt Hồng, đẩy cao hơn một chút đi, cao thêm một chút là ta có thể nhìn thấy bên ngoài của hoàng cung rồi a! ". Ôn Nhã ngồi ở bàn đu dây cao hứng hô to, nhìn thấy nàng, thần sắc vui tươi nhảy nhót, làm cho Vân Lâm không đành lòng quấy rối.
" Hoàng.."! Lý Đức Hải tính nhắc nhở Ôn Nhã các nàng hoàng thượng giá lâm nhưng đã bị hoàng thượng thân thủ ngăn cản.
" Cho người dặn dò thu xếp dọn dẹp Vi Ương Cung một chút, nếu hai ngày nữa vẫn chưa nhận được tin tức của Lôi vương, cho mời Ôn Nhã hồi Vi Ương Cung." Vân Lâm thản nhiên nói.
" Hoàng thượng, việc này.." Lý Đức Hải cũng không biết được ý tứ của hoàng thượng là như thế nào, nhưng hoàng thượng tâm ý đã quyết. Lý Đức Hải cũng chỉ có thể nghe theo.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |