Cậu ta cố ý nói dối lục vân đàn
← Ch.26 | Ch.28 → |
Sau khi hết giờ tự học lúc năm rưỡi, học sinh đến sân bóng rổ xem trận đấu ngày càng nhiều, hàng nghìn bộ đồng phục học sinh xanh trắng bao vây khoảng sân đang diễn ra trận đấu, biến nơi đây thành một hòn đảo độc lập giữa đại dương.
Trần Long một lần nữa cướp được bóng nhưng lại bị số 7 và số 12 của đối thủ đánh gọng kìm, không cách nào đột phá, vội vàng chuyển bóng về hướng Lương Vân Tiên. Số 14 chắn trước người Lương Vân Tiên, sai vị trí phòng thủ, định ngăn cản anh nhận bóng. Lương Vân Tiên tung người đột phá phòng thủ, nhận được bóng xong thì nhanh như chớp chuyền bóng cho Triệu Khôn đang ở gần rổ, Triệu Khôn chờ đúng thời điểm lập tức giơ tay lên đầu, lại bị số 9 của đội đối thủ chặn lại. Nhưng cậu ấy lại nhanh chóng giành lại bóng và ghi điểm bằng một cú ném hoàn hảo, giành được một tràng tiếng ủng hộ ở khán đài.
Tỷ số đổi thành 12:21.
Đội tuyển trường 12, đội Thiếu Niên 21.
Đứng ở bên ngoài sân xem trận đấu, ngoài vẻ mặt khó coi của bảy thành viên đội tuyển trường thì sắc mặt của huấn luyện viên càng cực kỳ khó coi, giống như bị đánh vào mặt ngay trước mắt mọi người.
Cùng với tiếng còi vang lên, hơn nửa hiệp thi đấu kết thúc, bước vào thời gian nghỉ giải lao mười phút.
Năm người đội tuyển trường ủ rũ cúi đầu tụ tập lại bên cạnh huấn luyện viên.
Đội Thiếu Niên không có huấn luyện viên, nhưng có Lương Vân Tiên, Lương Vân Tiên đi đến đâu bốn người còn lại sẽ đi đến đó.
Lương Vân Tiên đi thẳng đến hướng Lục Vân Đàn, bang chủ Lục đã sớm sắp xếp hộ pháp trái phải đi siêu thị mua nước, tiền sẽ trừ vào phí hỗ trợ. Năm người bọn họ đến, nhóm người Thanh Vân bang bèn rối rít đưa nước suối tới.
Lục Vân Đàn hiếm khi chu đáo như vậy, trước khi đưa nước cho Lương Vân Tiên, cô cố ý vặn nắp chai ra: "Cho cậu." Trên cổ tay trái của cô đeo một chiếc đồng hồ bàn cờ Swatch màu đỏ đen, trên cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ bàn cờ Swatch màu xanh đen giữ giùm cho Lương Vân Tiên, thoạt nhìn trông cô rất giống người buôn đồng hồ cũ.
Mặt, đầu và cổ Lương Vân Tiên ướt đẫm mồ hôi, bởi vì vận động mạnh mà nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến bề mặt da hơi ửng đỏ. Sau khi nhận chai nước trong tay Lục Vân Đàn, anh ngước cổ lên uống một hớp lớn, yết hầu nhô lên trượt xuống trên chiếc cổ thon dài lấm tấm mồ hôi.
Chỉ sau vài ngụm, trong nháy mắt đã hết nửa chai nước.
Những người khác cũng tương tự như anh, nhưng tâm trạng đều rất vui vẻ, nước suối nhạt nhẽo mà có cảm giác sảng khoái như đang uống nước có ga vậy.
Sau khi uống nước xong, Lương Vân Tiên thở phào một hơi, một tay cầm chai nước không đậy nắp nhìn về phía sân đối diện.
Sắc mặt huấn luyện viên đội đối phương xanh mét, biểu cảm nghiêm túc, đang liên tục lảm nhảm nói gì đó với các thành viên vây xung quanh. Đứng bên cạnh còn có những thành viên đội tuyển trường đã được tuyển chọn, thỉnh thoảng họ liếc nhìn sang bên này mấy lần, trong đó có cả Chu Lạc Trần.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Chu Lạc Trần vội vàng rời mắt, nhìn sang huấn luyện viên cách đó không xa, vô thức đẩy đầu lưỡi vào má.
Lương Vân Tiên cũng thôi không nhìn nữa mà nói với bốn người đồng đội đang cười đùa: "Khẩn trương lên, nửa hiệp sau không dễ đánh đâu."
Triệu Khôn sửng sốt: "Hả?"
Anh cảm thấy nửa hiệp đầu thắng quá dễ dàng.
Lục Vân Đàn cũng rất kinh ngạc: "Chắc là bọn họ sẽ không lội ngược dòng đâu nhỉ? Tôi cảm thấy trình độ của các cậu hoàn toàn có thể nghiền ép họ."
Hạ Tây Dương: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Mấy người còn lại nhìn sang Lương Vân Tiên, trong ánh mắt của họ đều mang theo chút nghi ngờ.
Lương Vân Tiên giải thích: "Nửa trận đấu đã đủ cho huấn luyện viên đội đối phương nắm rõ điểm mạnh, điểm yếu của từng người, nên nửa hiệp sau khả năng phòng thủ và tấn công của họ chắc chắn sẽ có chủ đích hơn." Anh lại giải thích cụ thể hơn, "Chủ yếu là phòng thủ tôi và Triệu Khôn, vì thế chiến thuật của nửa hiệp sau cần phải đổi."
Lục Vân Đàn vẫn rất khó hiểu: "Tại sao phải phòng thủ cậu chứ?"
Phòng thủ Triệu Khôn thì cô hiểu, bởi vì Triệu Khôn ghi bàn thắng nhiều nhất ở hơn nửa hiệp đầu, thật sự trông đỉnh của chóp, nhưng Lương Vân Tiên thì khác, ngoại trừ trái hai điểm đẹp mắt lúc mở màn ra, thì anh không ghi thêm điểm nào nữa mà luôn dẫn bóng, chuyền bóng, trông vô cùng giống cuộc thi người vận chuyển trên sân.
Con trai thường hiểu biết chút ít về bóng rổ, hộ pháp trái Hạ Tây Dương kịp thời giải đáp nghi vấn cho bang chủ: "Bởi vì Tiểu Lương là hậu vệ dẫn bóng, nhân vật quan trọng!"
Lục Vân Đàn: "Hậu vệ dẫn bóng là cái gì?"
Hộ pháp phải Lý Hàng cũng bắt đầu phổ cập kiến thức cho bang chủ: "Đó là huấn luyện viên trên sân, cậu ấy bảo đánh đâu thì đánh đó, cậu ấy để ai ghi bàn thì người đó ghi bàn."
Đàn em Đinh Nhất Khải lau mồ hôi trên trán, giải thích cặn kẽ hơn cho đàn chị: "Bọn em chuyền bóng cho anh ấy là vì không xác định được nên chuyền bóng cho thành viên nào là tốt nhất. Anh ấy dẫn bóng, nghĩa là kiểm soát toàn bộ trận đấu. Anh ấy có thể phân tích được chuyền bóng cho ai là tốt nhất."
Tiết Hạo Dương bổ sung thêm: "Trở về phòng thủ hay là tấn công đều phải nghe cậu ấy sắp xếp."
Trần Long: "Trách nhiệm của dẫn bóng không phải là ghi bàn thắng, mà là điều khiển nhịp điệu."
Quân sư Lý Nguyệt Dao của Thanh Vân bang chu đáo tóm tắt lời giải thích trên cho bang chủ của mình: "Ngang ngửa với tướng quân, đối phương phòng thủ cậu ấy là vì bắt giặc phải bắt vua trước."
Lục Vân Đàn đã hiểu một cách rõ ràng, kinh ngạc nhìn Lương Vân Tiên: "Cậu cũng khá giỏi đấy!"
Giọng nói của cô mang theo sự tán thưởng khó giấu, hộ pháp trái phải trao đổi ánh mắt, sau đó hơi nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ căng thẳng và lo lắng —— tiêu rồi, Chân Sai Vặt sắp thăng chức!
Lục Vân Đàn còn nói thêm: "Xem ra thư sinh như cậu cũng không đơn giản ha."
Lương Vân Tiên cười nói: "Bây giờ cậu mới biết à?"
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Cậu thật sự không biết khiêm tốn."
Triệu Khôn không muốn phá hỏng bầu không khí nhưng không thể không kiên cường tham gia đối thoại: "Trước tiên bàn bạc xem nửa hiệp sau đánh thế nào đã."
Lương Vân Tiên trở lại chuyện chính: "Hiệp sau chắc chắn họ sẽ chủ yếu phòng thủ, không tấn công quá mạnh."
Trần Long chen vào một câu: "Vậy thì không phải họ sẽ càng không thắng được sao?"
Lương Vân Tiên thở dài: "Mong muốn của họ không phải là thắng mà là được tuyển chọn, chúng ta cũng vậy. Đừng quên ai có thể vào ai không thể vào là do quyết định của mấy huấn luyện viên kia, chứ không phải là kết quả của trận đấu. Chừng nào chúng ta không thể giành chiến thắng với tỷ số đậm, thì tất cả thành viên đều không được tuyển chọn."
Mặc dù có phần tàn nhẫn, nhưng đây chính là sự thật.
Muốn tất cả thành viên được tuyển chọn, thì nhất định phải thắng trận đấu này với ưu thế áp đảo, không cho đối phương cơ hội thiên vị, nếu không giữa năm người họ chắc chắn sẽ có người bị thay thế.
Lương Vân Tiên lại nói thêm: "Số 7 và số 14 bên kia thật sự đánh rất hay, ai trong chúng ta có thể đảm bảo rằng mình không bị hai người họ đá xuống?"
Không một ai dám bảo đảm như vậy.
Sau khi bốn người còn lại nhận thức được thực tế, thần kinh bỗng bắt đầu căng thẳng, ngay cả Thanh Vân bang cũng căng thẳng theo, Lục Vân Đàn không dám tùy tiện nói gì.
Đàn em Đinh Nhất Khải vừa bất an vừa thấp thỏm nhìn Lương Vân Tiên: "Vậy, vậy phải làm thế nào?"
Lương Vân Tiên: "Chỉ đành thoải mái đánh một trận, bọn họ thủ thì chúng ta công." Anh bình tĩnh bày binh bố trận, "Vị trí nửa hiệp sau không thay đổi, nhưng Triệu Khôn và các cậu đừng cố ý phòng thủ số 7 và số 14, chờ cơ hội phòng thủ là được. Trần Long hỗ trợ phòng thủ cho Triệu Khôn, Tiết Hạo Dương hỗ trợ phòng thủ tôi với điều kiện tiên quyết là khung bóng rổ phải an toàn. Đinh Nhất Khải, nhiệm vụ chủ yếu của cậu vẫn là ghi điểm, mục tiêu của chúng ta là thắng lợi áp đảo, ít nhất phải kéo dài tỉ số hơn 20 điểm trở lên."
Mấy người Triệu Khôn gật đầu tới tấp, nhưng trong lòng áp lực không nhỏ, còn có mấy phần giận dữ và bất lực—— vốn tưởng rằng thắng là được, ai ngờ còn phải hơn 20 điểm.
Giọng điệu Lương Vân Tiên thoáng chậm lại, ôn hòa mà có lực: "Nửa hiệp đầu chúng ta đánh rất tốt, chỉ cần giữ vững trạng thái, thì chúng ta chắc chắn sẽ được tuyển." Anh lại khen ngợi từng người một, "Xác suất trúng mục tiêu của Triệu Khôn rất chính xác, chỉ cần cậu cầm bóng, tôi hoàn toàn yên tâm; Đinh Nhất Khải chặn bóng xuất sắc, gần như không có sơ hở; Khả năng đánh đơn của Tiết Hạo Dương rất mạnh; Trần Long, cậu chính là trung phong mạnh nhất, phòng thủ bóng rổ hoàn toàn dựa vào cậu, chúng ta có thể chiến thắng cũng đều dựa vào cậu."
Sau khi nỗ lực nhận được sự khẳng định, lòng tin của bốn người đã trở lại không ít, mặc dù áp lực vẫn còn, nhưng động lực càng nhiều hơn, như thể ánh sáng của thắng lợi đang gần ngay trước mắt, chỉ cần cố gắng vươn tay là sẽ chạm tới.
Nhắc nhở và khích lệ đủ thì nên dừng lại là tốt nhất, nên Lương Vân Tiên không nhiều lời nữa.
Ánh chiều tà phản chiếu trên khuôn mặt anh, biến con ngươi của anh thành màu vàng sáng ngời.
Lục Vân Đàn ngước cằm, nhìn Lương Vân Tiên không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy cái tên thư sinh thối này hơi quyến rũ.
Cô hơi tin lời của Lý Nguyệt Dao, tin rằng tại sao anh lại được tôn sùng là "Thần linh".
Nếu như ở thời xưa, anh chắc chắn là kiểu người kinh tài tuyệt diễm*, là chàng thiếu niên nổi danh khắp thiên hạ.
(*Kinh tài tuyệt diễm: đẹp kiến người khác phải kinh sợ)
Rồi... Làm phò mã hứa hôn với công chúa?
Hừ!
Không được!
Dựa vào đâu?
Người của Thanh Vân bang đều không được đi làm Phò mã!
Lục Vân Đàn bỗng nhiên vô cùng tức giận, lập tức xua đuổi suy nghĩ kỳ lạ trong đầu ra ngoài, giành lấy chai nước suối trong tay Lương Vân Tiên: "Một chai hai đồng!"
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn lại hừ lạnh một tiếng: "Còn có phí chạy vặt của người giao hàng, mỗi đơn ba đồng, tổng cộng năm đồng, bán chịu gấp đôi."
Lương Vân Tiên mặt mơ màng, hoàn toàn không nhớ ra lý do mình chọc giận cô: "Tôi đã làm gì?"
Tốc độ trở mặt của bang chủ Đàn còn nhanh hơn lật sách, đừng nói Lương Vân Tiên, thậm chí gian thần một lòng chỉ muốn hãm hại hộ pháp trái phải cũng không nhìn nổi ——
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương: "Bang, bang chủ, hình như Tiểu Lương không làm sai chuyện gì."
Hộ pháp phải Lý Hàng: "Tiểu Lương thể hiện trên sân đấu rất tốt, để cậu ta uống chai nước cũng không có gì quá đáng."
Bang chủ Đàn: "Hai người bảo vệ cậu ấy quá nhỉ? Vậy được, cùng cậu ấy làm Chân Sai Vặt đi! Xuống chức, xuống chức hết!"
Hạ Tây Dương làm Chân Sai Vặt bên trái: "..."
Lý Hàng làm Chân Sai Vặt bên phải: "..."
Chính quyền khắc nghiệt, còn dữ hơn cọp!
Quân sư Lý Nguyệt Dao vốn cũng muốn nói đỡ cho thần tượng của mình, nhưng nhìn tình hình này, quả quyết lựa chọn im miệng, đồng tình liếc nhìn ba Chân Sai Vặt trong bang, trong lòng rút ra một kết luận: Tốt hơn là cứ sống lay lắt qua ngày, đấu đá nhau đều bị giáng chức, chỉ mình cô ấy sống không lý tưởng vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lục Vân Đàn vẫn rất giận, lại ngập tràn uy hiếp trợn mắt nhìn Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên càng bối rối, nhưng cũng không dám nói chuyện, lúc này đàn em Đinh Nhất Khải bỗng nhiên khẽ kéo cánh tay của anh. Anh tưởng rằng Đinh Nhất Khải có chuyện muốn hỏi anh về trận đấu, bèn theo chân cậu ấy sang bên cạnh mấy bước.
Đinh Nhất Khải không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Đàn anh, theo kinh nghiệm của em thì kiểu này chắc là vợ của anh đang tới cái đó."
Lương Vân Tiên sửng sốt: "Cái gì của tôi?"
Đinh Nhất Khải hỏi ngược lại: "Không phải chị ấy là bạn gái của anh sao? Đồng hồ đeo tay của hai người là mẫu tình nhân!" Vẻ mặt cậu ta bí hiểm khó lường, như thể đang nói: Anh không phải gạt em, em nhìn ra rồi!
Lương Vân Tiên: "..."
Anh vốn định chối, nhưng lời đến khóe miệng lại không làm sao thốt ra được.
Anh mím môi, rũ mắt xuống, biểu cảm lạnh nhạt "ừ" một tiếng, nhưng tim đập dồn dập.
Đinh Nhất Khải cau mày: "Anh không nhớ thời gian sao? Đàn anh, chẳng lẽ anh mới yêu lần đầu hả?"
Lỗ tai của Lương Vân Tiên hơi ửng đỏ: " Ừ."
Nội tâm Đinh Nhất Khải bỗng xuất hiện một cảm giác khó tả —— Người ưu tú như vậy mà kinh nghiệm yêu đương vẫn không bằng mình—— Tiếp đó vô cùng thân thiết nhắc nhở: "Con gái khi đến mấy ngày đó đều rất dễ nổi giận, không nên chọc ghẹo, nếu không chờ chết đi."
Lương Vân Tiên nghiêng đầu, rụt rè nhìn Lục Vân Đàn, phát hiện mặt cô vẫn đầy vẻ không vui.
Có lẽ, thật sự là đến cái đó nhỉ, nhưng vẫn không thể vô cớ tức giận chứ?
Nhất định là có lý do.
Ngay lúc anh định nói chuyện với cô, thì tiếng còi vang lên, nửa hiệp sau trận đấu sắp bắt đầu.
Lục Vân Đàn cũng bị tiếng còi thức tỉnh, ngay lập tức nhìn về phía Lương Vân Tiên. Cô bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng, không biết nên mở miệng làm sao vì cô còn muốn cổ vũ anh.
Lương Vân Tiên chủ động nói trước: "Tôi phải ra sân rồi."
Lục Vân Đàn cũng thuận theo lời anh nói: "Cậu phải cố gắng lên nha!" Có lẽ cô nhận thức được hành động vừa rồi của mình hơi cố tình kiếm chuyện, nên cô quyết định bù đắp: " Đợi cậu thắng trận đấu này, tôi sẽ mời cậu uống trà sữa, thăng chức lại cho cậu, để cậu làm Đại hộ pháp."
Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: "Được."
Chân Sai Vặt trái Hạ Tây Dương: "..."
Chân Sai Vặt phải Lý Hàng: "..."
Cuộc sống đúng là biến đổi khó lường, buồn vui thất thường!
Ôi, con đường thăng tiến thế là xong, vẫn nên xem bóng đi.
Sau khi thành viên hai bên vào vị trí, bầu không khí trên sân chợt bắt đầu căng thẳng, không khí thoải mái khắp nơi trong nháy mắt bị đông cứng, bất kể là người xem hay là cầu thủ, tất cả đều nhanh chóng bước vào trạng thái thi đấu.
Tiếng còi vang lên, nửa hiệp sau trận đấu chính thức bắt đầu.
Chiến thuật của đối phương đúng như Lương Vân Tiên dự tính, phòng thủ là chính, tấn công là phụ, mấy lần tấn công của Triệu Khôn và Đinh Nhất Khải đều không thành công.
Triệu Khôn chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải, Đinh Nhất Khải cấp tốc dẫn bóng đến bảng bóng rổ của đối phương. Song vừa qua trục trung tâm, số 9 gần cậu ấy liền vọt tới, từng bước tấn công, cậu ấy đành ép sát phòng thủ, số 12 lại đánh bọc sườn bên cạnh. Bất đắc dĩ, cậu ấy chỉ có thể chọn chuyền bóng, nhưng lại bị hạn chế tầm nhìn, hơn nữa thời gian gấp rút, cậu ấy không thể xác định nên ném bóng cho ai, vì vậy cậu ấy đã thực hiện một cú ném mù quáng về phía sau.
Hệt như ném tú cầu vậy, tất cả mọi người trên sân đều lao về phía quả bóng đang bay tự do trên không. Lương Vân Tiên nhanh hơn một bước, thành công cướp được bóng, sau đó trở thành đối tượng bị công kích.
Trong chiến thuật mới nhất của đội tuyển trường thì anh là mục tiêu phòng ngự hàng đầu, số 4, số 7, số 14 mau chóng tấn công từ các phương hướng khác nhau, nhưng Lương Vân Tiên lại không di chuyển mà đứng tại chỗ, giơ tay lên ném bóng tầm xa.
Anh đứng bên ngoài trục trung tâm.
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều nín thở tại chỗ, bởi vì anh cách bảng bóng rổ của đối phương thật sự quá xa, như vậy mà dám ném, quả là không tưởng tượng nổi, còn hơi điên rồ.
Quả bóng rổ màu đỏ nâu xẹt thành một đường parabol rất dài giữa không trung, đập vào bảng bóng rổ một tiếng "bịch", sau đó bắn ngược tiến vào giữa khung bóng rổ.
Một trái ba điểm hoàn hảo.
Toàn bộ khán đài yên tĩnh không tiếng động, hai giây sau, tiếng thét kinh hãi bùng nổ, hầu hết đều hò hét điên cuồng, ngay cả huấn luyện viên của đội bóng trường cũng không nhịn được mà vỗ tay.
Chu Lạc Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên, vô thức cắn chặt hàm răng, dần dần siết chặt nắm tay.
Tiếng hoan hô vỗ tay xung quanh, đối với cậu ta hết sức chói tai.
Quả ba điểm này của Lương Vân Tiên cung cấp cho đội Thiếu Niên ý tưởng tấn công mới —— ném từ xa —— không tốn sức giành giật bảng bóng rổ nữa, giảm bớt khả năng cận chiến với đối phương, cố gắng hết sức ném từ xa, quả hai điểm hoặc là ba điểm.
Tuy nhiên ném bóng xa quả thực là khảo nghiệm năng lực phát huy tại chỗ và xác suất trúng mục tiêu của thành viên, không phải tất cả mọi người đều giống như Lương Vân Tiên ghi ba điểm dễ dàng như vậy, hơn nữa năng lực phòng thủ của đối phương rất mạnh. Đối với Lương Vân Tiên và Triệu Khôn mục tiêu phòng thủ đã đạt tới mức nghiêm ngặt, nhất là với Lương Vân Tiên, số 4 và số 9 như thể dính lên người anh, phòng thủ kề sát nửa bước không rời.
Nửa hiệp sau của trận đấu đánh rất khó khăn, khi hiệp thứ ba sắp kết thúc, tỷ số là 13:25, cách mục tiêu vượt qua 20 điểm còn kém xa, bên đội của trường còn đang liên tục chơi xấu, lỗi tay đã thành thao tác thông thường, dẫu cho đội Thiếu Niên đã kêu trọng tài vô số lần nhưng trọng tài vẫn không đếm xỉa và không thổi còi.
Lương Vân Tiên nhận được bóng từ trong tay Trần Long chuyền tới, một lần nữa anh lại bị số 4 và số 9 của đối thủ bao vây. Anh nhanh nhẹn dẫn bóng quay đầu sang hướng Đinh Nhất Khải, số 9 thuận thế truy kích, ai ngờ Lương Vân Tiên đang nhử, bóng vẫn còn trên tay anh, thừa dịp số 9 đang phân tâm, anh cấp tốc dẫn bóng vượt qua, đồng thời thoát được số 12 đang chắn ở phía trước. Anh đổi bóng sang tay trái, không chút chướng ngại dẫn bóng dọc theo đường bên trái, sau đó chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.
Đinh Nhất Khải không nghĩ ngợi nâng hai tay lên, giây phút đang định ném bóng, số 7 bên kia chợt từ phía sau dùng sức chạm vào cậu, Đinh Nhất Khải nghiêng ngã về phía trước, thật ra thì vẫn đứng vững được, nhưng cậu ấy rất nghe lời của đàn anh, thừa cơ lao xuống đất, bắt đầu ôm cánh tay hô to: "Á! Cậu ta đẩy tôi! Phạm lỗi!"
Nhưng trọng tài cũng không thổi còi phạm lỗi, biểu thị trận đấu có thể tiếp tục.
Lục Vân Đàn đã sớm sẵn sàng tấn công, thấy vậy quả quyết hô to: "Đẩy người tại sao không xử phạm lỗi!"
Hạ Tây Dương phụ họa hô: "Bọn họ cũng phạm lỗi biết bao nhiêu lần!"
Lý Nguyệt Dao cố gắng thoát khỏi chứng sợ xã hội, hô lớn: "Trắng trợn quá!"
Lý Hàng cũng gân giọng kêu: "Bộ các cậu không phạm lỗi là không biết chơi bóng luôn à? Với trình độ này thì làm sao mà đấu với Nhật Bản được?"
Hạ Tây Dương: "Được tuyển chọn cũng là món hàng sao? Cũng không sợ mất mặt à? Tôi thậm chí đã lo sắp mất thể diện trước Nhật Bản rồi!"
Lục Vân Đàn: "Chơi xấu! Chơi xấu! Chơi xấu!"
Ba người còn lại lập tức hô lên theo bang chủ: "Chơi xấu! Chơi xấu! Chơi xấu!"
Thanh Vân bang trong nháy mắt hóa thân thành đoàn đội tiếp thị đông đảo, mang theo nhịp điệu chống lại việc chơi xấu.
Nhóm học sinh đến xem trận đấu đã bất mãn với hành vi bao che của trọng tài từ lâu, huống chi cuộc thi đấu tuyển chọn vốn đã không công bằng, quá thiên vị đội bóng trường, bất mãn trong lòng mọi người chất chứa đã lâu nay như được đổ thêm dầu vào lửa, nhịp điệu ngay lập tức bùng phát.
Mấy trăm người đồng thời hô to "Chơi xấu", làn sóng âm như lửa, đợt sau cao hơn đợt trước, ngập tràn sức uy hiếp.
Nhũ hổ khiếu hổ, chúng miệng thước kim *, trọng tài không chịu được áp lực, không thể không thổi còi xử phạt số 7 đội bóng trường phạm lỗi, xử ném phạt.
(*Nhũ hổ khiếu hổ, chúng miệng thước kim: " Câu tục ngữ này có ý nói rằng nếu tin đồn, đồn thổi lặp đi lặp lại nhiều lần có thể khiến lòng người rối bời và gây ra tai họa. )
Đinh Nhất Khải thi hành ném phạt, ném phạt hai trái, vào cả hai.
Tỷ số một lần nữa bị kéo xa.
Sau khi chọc giận quần chúng, đội bóng trường không dám chơi xấu nữa, cuộc thi đấu sau đó thoải mái hơn rất nhiều, đội Thiếu Niên liên tục ghi điểm.
Sau khi Lương Vân Tiên nhận được bóng từ chỗ Tiết Hạo Dương ném đến, anh chuyền cho tiền phong chính Triệu Khôn, Triệu Khôn đập bảng rổ, thành công bắt bóng bật bảng.
Cú tiêu diệt này, dường như đã làm tan nát tâm lý của đối thủ.
Không biết là do tỷ số chênh lệch càng ngày càng lớn hay là do vừa nãy bị khán giả cười giễu mà phòng ngự của đội tuyển trường hoàn toàn tan rã, lực công kích cũng bắt đầu trở nên sa sút buông xuôi, dáng vẻ vò đã mẻ còn sứt mặc cho người ta làm thịt.
Chỉ còn 30 giây nữa là trận đấu kết thúc, cách biệt về điểm số giữa hai đội đã lên tới hơn 25 điểm.
Đinh Nhất Khải đang giành bóng với số 7, Lương Vân Tiên kêu lớn: "Cho cậu ta."
Dù sao cũng là bạn học cùng trường, không thể đuổi tận giết tuyệt quá mức.
Đinh Nhất Khải thở dài, không giành.
Số 7 vào giây phút cuối cùng ném quả hai điểm, cố gắng thu nhỏ cách biệt tỷ số.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, đội Thiếu Niên lấy tư thái chiến thắng áp đảo.
Khán đài bỗng sôi trào bùng phát một loạt tiếng hoan hô reo hò.
Bọn họ không chỉ thắng được một trận đấu, mà còn chiến thắng cả sự cường quyền của đội bóng trường và sự bất công của quy chế thi đấu.
Bọn họ thấy hãnh diện vì rất nhiều người có mặt.
Triệu Khôn có chút mơ màng: "Chúng ta đã được tuyển chưa?"
Trần Long cũng bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc: "Tôi cũng muốn hỏi."
Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương không dám lên tiếng, nhìn về phía Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên lại đang nhìn chỗ khác.
Lục Vân Đàn đang gọi anh cái gì đó, nhưng giọng nói lại bị tiếng vỗ tay cùng tiếng ủng hộ của khán giả che lấp.
Anh hơi cau mày, cố gắng phân biệt khẩu hình.
Đinh Nhất Khải đưa tay ra thoáng đong đưa trước mặt anh: "Đàn anh?"
Lương Vân Tiên hoàn hồn: "Ừ?"
Đinh Nhất Khải: "Chị ấy nói anh là Đại hộ pháp, người mập mập bên cạnh kia với người lùn lùn đang cùng một cô gái khác khiếu nại anh lợi dụng cơ hội lên chức. Ôi, hai người này cũng thật là, không nhìn ra anh là chồng của bang chủ à? Dựa vào đâu mà so với anh?"
Lương Vân Tiên: "..."
Anh kinh ngạc hỏi: "Sao mà cậu biết?"
Đinh Nhất Khải: "Mẹ em là giáo viên ở trường khuyết tật nên em biết đọc khẩu hình miệng đơn giản."
Lương Vân Tiên: "..."
Đinh Nhất Khải: "Vậy là, chúng ta được tuyển rồi à?"
Ba người còn lại cũng đều đang dùng kiểu ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Lương Vân Tiên nhìn sang huấn luyện viên của đội tuyển trường, sau đó cười trả lời: "Chắc là vậy."
Bốn người nhảy cẫng hoan hô, đồng thời nhào về phía Lương Vân Tiên, khí thế hung mãnh ôm lấy anh.
Chu Lạc Trần cũng nhìn về phía huấn luyện viên bên cạnh, phát hiện ông ta cũng không có tức giận hay thất vọng, ngược lại còn rất là vui mừng.
Vui mừng vì đối thủ thắng.
Vui mừng vì Lương Vân Tiên thắng.
Vui mừng vì thành viên như vậy gia nhập vào dưới trướng của ông ta.
Chuyện cậu ta lo lắng nhất đã xảy ra, Lương Vân Tiên bất khả chiến bại đã trở lại.
"Một mầm non tốt thế này sao ban đầu không tham gia đội tuyển của trường vậy?" Huấn luyện viên khoanh tay nghi ngờ, tràn đầy tán thưởng nhìn Lương Vân Tiên, chợt mở miệng hỏi cậu ta, "Tôi nghe nói lúc trước em ấy cũng là học sinh trường cấp hai của chúng ta, hai em có chơi bóng cùng nhau không?"
Dĩ nhiên là đã từng chơi.
Không chỉ chơi một trận.
Anh là đội trưởng, cậu ta là tiền đạo, lúc nào cũng nghe anh chỉ huy.
Từng chơi bóng rổ 3 đấu 3, cậu ta lập nhóm khác đối chọi tương đối gay gắt với anh, nhưng không thắng nổi một trận.
Lúc luyện tập cậu ta cũng từng âm thầm thử đổi vị trí, cậu ta làm hậu vệ dẫn bóng, anh làm tiền phong, nhưng chủ yếu cậu ta không kiểm soát được tình thế, cũng không cách nào cam tâm tình nguyện chuyền bóng từ tay mình cho người khác, luôn mang suy nghĩ ghi điểm cho mình, còn Lương Vân Tiên thì vẫn có thể trở thành tiền phong tốt.
Đúng như lời huấn luyện viên trung học cơ sở nói, Lương Vân Tiên là một tuyển thủ toàn năng, chơi ở vị trí nào cũng được. Sở dĩ để anh chơi hậu vệ dẫn bóng là vì chỉ mình anh có thể đồng thời vừa thi đấu vừa chú ý toàn bộ, anh có cái nhìn đại cuộc mà người bình thường không thể sánh bằng.
Chỗ nào cậu ta cũng không bằng anh.
Chỉ cần có anh ở đây, thì cậu ta vĩnh viễn không bao giờ có thể đạt đến đỉnh cao.
Chu Lạc Trần hít sâu một hơi, hết sức khiến cho giọng mình trở nên tự nhiên bình tĩnh: "Có chơi, trước kia cậu ấy là đội trưởng của đội tuyển trường."
Huấn luyện viên khá kinh ngạc: "Vậy thì sao lại dừng chơi? Vì bận học quá à?"
Chu Lạc Trần lắc đầu: "Không phải."
Huấn luyện viên: "Vậy vì sao?"
Chu Lạc Trần đang sắp nói lại thôi: "Khó nói lắm ạ."
Huấn luyện viên: "Cái này có gì đâu mà khó nói?"
Chu Lạc Trần nhấp môi, trông như là đang do dự: "Em nói với thầy nhưng thầy đừng nói cho người khác biết nhé." Sau đó mới như thể quyết định nói, "Cậu ấy bị bệnh, cho nên mới không chơi bóng rổ nữa ạ."
Huấn luyện viên khiếp sợ không thôi, trợn to hai mắt: "Bị bệnh? Bệnh gì?"
Chu Lạc Trần lắc đầu: "Tình huống cụ thể là gì em cũng không rõ lắm, nhưng hình như cậu ấy không thể vận động mạnh, bình thường ngay cả tập luyện chạy bộ cậu ấy cũng không tham gia."
Huấn luyện viên càng kinh ngạc, còn hơi nổi nóng: "Vậy mà em ấy còn dám ghi danh tham gia trận đấu bóng rổ?"
Chu Lạc Trần: "Có thể là do bệnh tình chuyển biến tốt."
Huấn luyện viên là thầy thể dục của trường, quy tắc làm người cơ bản vẫn phải có: "Chuyển biến tốt cũng không thể ẩu tả đâu, đây không phải là đem tính mạng ra làm trò đùa à? Bố mẹ em ấy sao lại đồng ý cho tham gia dự thi?"
Chu Lạc Trần: "Nhưng thật sự cậu ấy đánh rất hay, dù sao cũng mạnh hơn em, mạnh hơn em rất nhiều, để cho cậu ấy được tuyển đi ạ."
Thái độ của huấn luyện viên kiên quyết: "Không thể nào, lỡ như em ấy bệnh trong lúc thi đấu thì sao? Chuyện này không phải sẽ thành trò cười à? Không phải sẽ rất mất mặt với Nhật Bản sao, để cho người ta chê cười chúng ta không có ai nên phải ép buộc người bệnh ra sân."
Chu Lạc Trần: "Nhưng cậu ấy đánh tốt như vậy, không để cho cậu ấy được tuyển, có phải không hợp lý không?"
Huấn luyện viên: "Thì cũng đành chịu, bị bệnh là không được, trường học cũng sẽ không đồng ý."
Chu Lạc Trần lần nữa mím môi, do dự nói: "Thật ra thì em cảm thấy cậu ấy rất đáng thương, có thể là cậu ấy chỉ muốn tham gia thêm một trận nữa trước khi bệnh tình trở nên tồi tệ hơn, thầy có thể xem xét cho cậu ấy được tuyển nhưng không để cậu ấy ra sân, chỉ để cậu ấy làm cầu thủ dự bị, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy."
Để cho anh lấy được tư cách được tuyển, nhưng lại không để cho anh trở thành thành viên chính thức, đối với Lương Vân Tiên mà nói thì cảm giác này hẳn là khá khó chịu, giống như việc anh vĩnh viễn không cách nào chính miệng thừa nhận với Lục Vân Đàn rằng mình chính là người cô thích.
Nhưng chỉ cần là chuyện có thể hành hạ Lương Vân Tiên, cậu ta sẽ làm không biết mệt, giống như một buổi tối hơn hai năm trước, cậu ta lấy đi con hổ giấy ở bệ cửa sổ phòng âm nhạc, nhưng lại nói với Lương Vân Tiên rằng mình không thấy gì cả.
Thật ra thì cậu ta không cố ý mở con hổ đó ra, là kỹ thuật gấp giấy kém quá, con hổ tự bung ra, cậu ta tình cờ trông thấy chữ viết đằng sau: 【Hừ, tôi chắc chắn sẽ nhận ra cậu, tôi nên tặng hoa gì? Cỏ đuôi chó nhé! 】
Sau đó, cậu ta chủ động đi tìm lớp trưởng khối tự đề cử mình, nói mình có thể thay thế Lương Vân Tiên hoàn thành tiết mục độc tấu dương cầm.
Đúng vậy, là do cậu ta cố ý nói dối Lục Vân Đàn để đạt được mục đích này, cậu ta thậm chí có thể tự tay chơi bài hát mình hận thấu xương《Xuân Nhật Tụng 》.
Không nhằm mục đích nào khác, rất đơn giản và thuần khiết, chỉ để hành hạ Lương Vân Tiên.
Ai bảo anh là con trai của Lương Cố chứ?
Huấn luyện viên khoanh tay, sắc mặt hơi trầm xuống, từ chối cho ý kiến.
Trong giọng nói của Chu Lạc Trần mang theo mấy phần cầu xin: "Thật ra thì thầy để cho cậu ấy được tuyển cũng không sao đâu, ít đi một tuyển thủ dự bị thôi mà, dù sao thì lúc thi đấu chính thức 7 người dự bị cũng không thể ra sân hết được. Hơn nữa, trình độ của cậu ấy thật sự rất cao, nếu như không tuyển cậu ấy, em cũng cảm thấy đáng tiếc cho đội bóng rổ của chúng ta."
Câu nói sau cùng chọt trúng tim đen của huấn luyện viên——
Mầm non tốt thế mà, thực sự đáng tiếc.
Sau khi im lặng hồi lâu, huấn luyện viên thở dài: "Để cho em ấy được tuyển cũng không phải không được, chỉ là không được vào sân."
Chu Lạc Trần: "Làm đối tác đấu tập vậy là đủ rồi."
Huấn luyện viên nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng buông lỏng nói: "Cũng có thể cho em ấy đấu tập mấy ngày trước, nếu như tình trạng thân thể của em ấy thực sự không ổn, thì cũng kịp đổi người."
Chu Lạc Trần lập tức bảo đảm với huấn luyện viên: "Cậu ấy nhất định sẽ là một đối tác đấu tập tốt."
Huấn luyện viên liếc mắt nhìn cậu ta: "Quan hệ của hai em tốt lắm ư?"
Chu Lạc Trần gật đầu: "Đúng vậy, chúng em cùng nhau lớn lên, là anh em thân thiết."
Ít nhất, một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, cậu ta đã thật sự xem anh là anh em.
Tuy nhiên sau khi biết những chuyện giữa mẹ mình và bố anh, loại quan hệ này đã biến chất.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |