← Ch.14 | Ch.16 → |
Mấy ông chú cửu biệt gặp lại, uống rượu thả ga, không đến một giờ sau tất cả đều biến thành ma men.
*cửu biệt: xa cách lâu ngày
Rượu vào lời ra, Mộc Mộc đang bận nướng nấm kim châm, bỗng nhiên nghe thấy ông chú Bính buột miệng: "Ngang Tử, bây giờ cậu đã có bạn gái chắc rất sung sướng nhỉ. Hôm nào mình gặp Mạc Quyên, nhất định phải kể chuyện này cho cô ta biết. Nghe nói phụ nữ sợ nhất là khi bạn trai cũ tìm được bạn gái trẻ đẹp hơn mình, giờ bạn gái cậu nhỏ hơn cô ta hơn mười tuổi, chắc chắn cô ta sẽ rất tức giận, ha ha ha!"
Mộc Mộc nhanh chóng dựng tai lên nghe, thì ra chú Trầm có bạn gái cũ tên là Mạc Quyên nha.
Ông chú Giáp vội ngăn ông chú Bính: "Cậu thật là, hễ uống rượu vào là lại ăn nói lung tung, nói cái gì thế?"
Mộc Mộc hiểu được, có lẽ ông chú Giáp sợ cô xấu hổ hoặc ghen, quả nhiên là người tốt.
Nhưng mà lúc này Mộc Mộc thật sự muốn nghe chuyện này, ước gì ông chú Bính cầm thước biến thành nhà văn kể rõ ràng rành mạch chuyện tình yêu thù hận của chú Trầm và người con gái có tên Mạc Quyên kia thì hay quá.
Quả nhiên ông chú Bính là một ông chú tốt, không phụ sự kỳ vọng Mộc Mộc, gạt ông chú Giáp ra tiếp tục tranh luận: "Mình nói không đúng sao? Cả đời ông đây ghét nhất chính là loại phụ nữ ham mê quyền lực như Mạc Quyên kia! Lúc trước Ngang Tử một lòng một dạ yêu thương cô ta, nhưng cô ta thì sao, vừa thấy người quyền thế liền thẳng chân đá bay Ngang Tử, làm người có thể như thế sao?!"
Ông chú Đinh kịp thời chạy ra hòa giải: "Cậu xem giờ Ngang Tử và Tiểu Lâm ở cùng với nhau hạnh phúc như vậy, chuyện trước kia đừng nói nữa, đến đến đến, uống rượu thôi."
Lúc này ông chú Bính mới ngừng lảm nhảm.
Mộc Mộc ngạc nhiên -- thì ra chú Trầm từng là một người đàn ông si tình, lại còn là người bị tổn thương.
Từ giờ phút này Mộc Mộc quyết định tha thứ cho ông chú biến thái -- ra là từng bị đội nón xanh (chỉ việc bị cắm sừng), thật đáng thương.
Khi ông chú Bính lảm nhảm, Trầm Ngang chỉ nâng ly rượu trước mặt, uống rồi uống, khóe miệng mỉm cười, giống như lời của mọi người đều không liên quan tới mình.
Mộc Mộc thấy thức ăn trên bàn gần hết vội lấy bát đũa đi nướng tiếp. Đang nướng hăng say bỗng nhiên bên cạnh bốc ra mùi rượu nồng đậm, quay đầu nhìn lại, phát hiện ông chú Bính không biết khi nào đã lảo đảo đi đến bên cạnh cô.
"Anh mau trở về ngồi đi, muốn ăn gì thì nói cho tôi một tiếng là được rồi." Mộc Mộc nói.
Ông chú Bính uống rượu đã uống đến cảnh giới hư không, hai tay ở trước mặt cô khua loạn xạ, mở miệng lẩm bẩm: "Em gái...... Anh đây nói cho em...... Em em em phải quý trọng Ngang Tử...... cậu ta thật sự là một người đàn ông tốt...... Chỉ cần là người con gái cậu ta yêu...... Cậu ta đều yêu thương bao bọc trong lòng bàn tay...... Thật thật thật sự là một người đàn ông tốt."
Mộc Mộc nhịn không được khách sáo hỏi: "Anh à, vậy theo ý anh, anh ấy đã từng yêu rất nhiều người, phải không?"
Ông chú Bính lập tức xua tay: "Ai...... Ai nói, cũng chỉ có Mạc Quyên kia...... Đương nhiên, còn...... còn có em."
Uống rượu say mà vẫn có thể bênh vực lẫn nhau, đàn ông quả là rất đoàn kết gắn bó.
"Mà Mạc Quyên ấy, hai người họ sao lại chia tay vậy?" Thừa dịp ông chú Bính uống say, Mộc Mộc quyết định có thể hỏi bao nhiêu thì hỏi bất nhiêu.
"Tại sao lại chia tay?...... Còn không phải Mạc Quyên cô ta...... Ham phú quý...... Cùng...... Cùng một người Mỹ gốc Hoa...... Hơn nữa hai người kia ngoại tình bị Ngang Tử bắt được...... Thực mẹ nó...... mẹ nó quá phận...... cô ta cũng không tự mà ngẫm lại, lúc trước Ngang Tử đối với cô ta thế nào...... có lần sinh nhật cô ta nhìn trúng đôi giày...... Mấy trăm đôla...... Ngang Tử mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm.... . lại làm hai công việc khác nhau...... cố gắng tiết kiệm để mua cho cô ta...... Còn có từ khi hai người ở bên nhau...... Ngang Tử đều giúp cô ta giặt quần áo, nấu cơm...... Thậm chí chỉ vì cô ta thích ăn pizza...... mà mỗi sáng Ngang Tử đều chạy tới cửa hàng cô ta thích để mua.... . tửu lượng Ngang Tử vốn không bằng anh...... Nhưng tối đó khi hai người chia tay...... cậu ta lại có thể khiến anh nằm bò...... còn cậu ta uống đến mức bị xuất huyết dạ dày...... phải vào bệnh viện...... Nhưng mấy năm nay cậu ta chưa từng trách Mạc Quyên một lời...... Anh xem như em gái nên mới nói.......... Phải quý trọng Ngang Tử...... cậu ta là một người trọng tình nghĩa.... một khi đã xác định ở bên em thì sẽ luôn đối xử tốt với em...... em nên hiểu......"
Ông chú Bính nói xong lại lảo đảo trở về phòng. Mộc Mộc đi theo nhìn, phát hiện mấy ông chú bên trong đã nằm bò ra hết, vội vàng gọi điện thoại gọi người nhà đến đón.
Ông chú Giáp Ất Bính được người nhà đón về, chỉ còn lại ông chú Trầm lẻ loi hiu quạnh nằm trên bàn. Mộc Mộc quyết định đã làm người tốt thì phải làm cho chót, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của chú Trầm, hỏi địa chỉ nhà chú Trầm ở đâu, sau đó với sự trợ giúp của người phục vụ, Mộc Mộc rốt cuộc cũng nhét được chú Trầm vào xe rồi lái xe chở anh ta về nhà.
Nhà Trầm Ngang nằm ở khu biệt thự nổi tiếng nhất, sau khi tới Mộc Mộc chỉ cảm khái một câu -- chu môn rượu thịt thối, lộ có đông chết cốt.
*Chu môn rượu thịt thối, lộ có đông chết cốt: ý là ngoài đường đầy người chết cóng, chết đói, còn nhà giàu thì rượu thịt ê hề đến nỗi hư hỏng cả.
Gara nhà chú Trầm so với phòng khách nhà cô còn lớn hơn, Mộc Mộc vô cùng ghen tị.
Lấy chìa khóa mở cửa đi vào, cô phát hiện bên trong nhà Trầm Ngang toàn bộ là màu trắng, màu đen và màu xám, đơn giản mà thanh lịch, tràn đầy không khí nhà giáo, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu hơi ấm.
May mà Trầm Ngang chưa say đến mức nhũn ra, Mộc Mộc đỡ anh ta lên phòng ngủ tầng hai, sau khi giúp anh ta cởi giày thì cũng hết sức, đành ngồi trên sàn nhà nghỉ tạm.
Không biết có phải bởi vì hôm nay nghe được chuyện của anh ta hay không, Mộc Mộc phát hiện dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Trầm Ngang say sưa ngủ hơi khác trước kia -- thêm chút hiểu chuyện, bớt chút khôn khéo, thêm chút sầu bi, bớt chút cợt nhả.
Người đàn ông này quả thật rất trọng tình trọng nghĩa, nếu không sẽ không có được những người anh em hết lòng như vậy, và cũng sẽ không không trách mắng bạn gái phản bội mình.
Tuy rằng hôm nay chú Trầm không làm bất cứ điều gì, nhưng trong lòng Mộc Mộc lại cao thêm một phần.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |