Thiên phạt lột xác (2)
← Ch.082 | Ch.084 → |
Edit: Zi
Kiếm Phi sốt ruột nhìn Quân Mộ Khuynh, nhưng nàng chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó, không có ý định rời đi.
"Quân Mộ Khuynh!"
"Kiếm Phi lão sư, chúng ta đi thôi!" Lạc Tuyệt Tình và hai lão sư khác túm lấy Kiếm Phi kéo đi, cũng không thèm quản Quân Mộ Khuynh có tới hay không, người nhận kẻ điên làm lão sư, một người là thiên tài, một người còn lại lại là phế vật, quả nhiên đủ phối hợp.
Quân Mộ Khuynh đứng chôn chân tại chỗ, nàng không phải không muốn rời đi, nhưng không hiểu tại sao hai chân như bị một lực vô hình giữ chặt lại, không cho nàng nhúc nhích nửa bước. Quân Mộ Khuynh ngửa đầu nhìn mây đen trên đầu, này hẳn là ma thú tấn chức thần thú đi, nhưng đem nàng giữ lại ở đây làm cái gì? Nàng vô tội mà, chẳng lẽ chỉ đứng ở đây nói chuyện phiếm thôi mà cũng bị sét đánh sao?
Ngay lúc này, tảng đá ở bên cạnh đầm lầy bắt đầu rung lắc dữ dội, nước trong đầm lầy như lốc xoáy lớn dần dần lên. Quân Mộ Khuynh đứng trên tảng đá có thể cảm giác được chấn động ở dưới chân mình, nàng vội vàng cân bằng thân thể một chút, hít một hơi thật sau, nếu để bị rơi xuống đầm lầy nhất định sẽ biến thành thức ăn cho ma thú.
"Tiểu Khuynh! Ngươi làm sao vậy?" Bạch Tử Kỳ thấy Quân Mộ Khuynh còn đứng tại chỗ lớn tiếng kêu lên, sau đó chạy về hướng Quân Mộ Khuynh, nhưng Lạc Tuyệt Tình ngay lập tức giữ nàng lại, hy sinh một Quân Mộ Khuynh thì không sao, nhưng Bạch Tử Kỳ là người của Bạch gia, nhất định không thể có việc gì.
"Lão sư, ngươi buông ta ra, tiểu Khuynh còn ở kia." Bạch Tử Kỳ không ngừng giãy dụa cánh tay, thế nhưng Lạc Tuyệt Tình giữ quá chặt, nàng không có cách nào thoát khỏi.
"Bạch Tử Kỳ, ngươi phải biết rằng nếu ngươi qua đó chính là tìm chết." Lạc Tuyệt Tình lớn tiếng quát, ánh mắt nhìn Quân Mộ Khuynh hoàn toàn vô tình, không có một chút ý định muốn đi cứu nàng.
"Tuyệt Tình lão sư, ngươi buông ta ra, Quân Mộ Khuynh cũng là đệ tử của học viện, chúng ta không thể nào để nàng lại một mình." Bọn họ nhất định sẽ hối hận, thiên phú của Quân Mộ Khuynh không hề kém Hàn Ngạo Thần, các ngươi nhất định sẽ hối hận, trong lòng Kiếm Phi reo hò nhưng chẳng ai có thể biết được.
Lạc Tuyệt Tình lạnh lùng nhìn nơi Quân Mộ Khuynh đang đứng: "Kiếm Phi lão sư, chẳng lẽ ngươi muốn vì một Quân Mộ Khuynh mà phải hy sinh một lão sư để đi cứu sao? Hơn nữa, Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ là một phế vật, ở vòng kiểm tra nguyên tố mặc dù nàng có hỏa nguyên tố, nhưng đã lâu như vậy mà nàng vẫn không thể ngưng tụ đấu kỹ, có khác gì một kẻ không có nguyên tố đâu?" Mất đi một Quân Mộ Khuynh không có gì đáng ngại, Long Thiên đại nhân biết cũng sẽ không trách bọn họ.
"Không buông ta ra, các ngươi sẽ phải hối hận." Kiếm Phi giận đỏ cả mặt, hắn đã sớm xem Quân Mộ Khuynh là đệ tử của mình, dù răng hắn luôn kiếm cớ là vì Long Thiên đại nhân, nhưng kỳ thực đó cũng là ý của hắn.
"Ta sẽ không hối hận." Lạc Tuyệt Tình kiên định nói, nhất quyết không buông, hơn nữa còn mạnh tay hơn: "Để các ngươi đi ta mới hối hận." Lạc Tuyệt Tình trợn mắt nói, kéo cánh tay Kiếm Phi, hắn sao có thể hối hận được chứ, vì một Quân Mộ Khuynh mà hy sinh lão sư cùng người của Bạch gia mới là điều phải hối hận.
Bạch Tử Kỳ không ngừng giãy giụa, hiện giờ nàng nói gì bọn họ cũng sẽ không tin, nhưng tiểu Khuynh tuyệt đối không thể có việc.
Mạc Tuyết Mị đi tới bên cạnh Bạch Tử Kỳ, ôn nhu nói: "Tử Kỳ, đến đây, đi theo ta đi." Lúc ánh mắt nhìn về Quân Mộ Khuynh đứng ở đằng xa thoáng qua một tia cười lạnh.
"Mạc Tuyết Mị, ngươi buông ta ra, buông ra!" Bạch Tử Kỳ nổi giận, Mạc Tuyệt Mị dựa vào cái gì mà dám ngăn nàng.
Mạc Tuyết Mị không nói chuyện mà lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay nắm lấy tay Bạch Tử Kỳ đè mạnh xuống, dùng tinh thần lực khống chế Bạch Tử Kỳ, kéo nàng về phía sau, tất cả mọi người chẳng ai thèm nhìn lại đã lập tức rời đi, chỉ sợ chậm một bước thì tia chớp kia sẽ rơi vào người mình.
Quân Mộ Khuynh đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn mấy thân ảnh vội vàng ly khai, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Mây đen khắp bầu trời càng lúc càng nhiều, người của Nam Ngưng học viện cũng đã sớm khuất dạng. Thân thể Quân Mộ Khuynh dần dần thả lỏng, nàng cảm giác mình có thể cử động, phong nguyên tố lập tức đem nàng bọc lại, trong nháy mắt đã rời đi cách xa một khoảng, nhưng vẫn ở dưới đám mây đen.
Quân Mộ Khuynh không hề di động, dưới chân nàng là một vòng xoáy nước khổng lồ, nước chảy vô cùng mãnh liệt, một cột nước đột nhiên bắn thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một thân thể màu đen cuốn quanh cột nước, xông lên tận trời, bay vút lên mây đen. Quân Mộ Khuynh có cảm giác hắc giao này chắc chắn không phải tấn chức bình thường, nhất định là có chuyện gì nữa.
Mây đen tích tụ càng nhiều, đem một nửa bầu trời che phủ, hắc giao mang một bộ dáng nghiêm túc bay vút lên trời, trong mắt không có chút sợ hãi mà còn có chút chờ mong, nó cúi đầu nhìn xuống liền thấy một thân ảnh nhỏ xinh vẫn đứng im ở đó, nhìn thấy nó tấn chức cũng không có một chút hoang mang, càng không có ý định rời đi.
Mặc dù nó không thích ánh mắt của nhân loại, nhưng hiện tại không có thời gian đi so đo với nàng làm gì, thời cơ đã đến rồi.
Gió đột nhiên thổi mạnh dữ dội, mây đen che khắp bầu trời đem toàn bộ thân thệ hắc giao che phủ lấy, đạo tia chớp đầu tiên rơi xuống, hắc trực tiếp bị đánh văng trở về mặt đất, trong sơn cốc vắng vẻ phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc.
Quân Mộ Khuynh không một chút hoang mang sợ hãi, so với này đó, nàng là vô cùng hiếu kỳ, hắc giao này là tính làm gì vậy? Mấy ma thú khác đều muốn tránh thiên phạt, nó thế nhưng lại hướng tới tia chớp mà nhận lấy, trên mặt không chút sợ hãi.
"Chẳng lẽ nó muốn..." ánh mắt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, trên mặt thoáng qua một tia hưng phấn.
Hắc giao ngửa đầu rống lên một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân tiếp tục bay lên trời, đem thân thể đặt ở dưới đám mây đen, biểu tình trên mặt càng thêm kiên định.
"Quả nhiên là thế." Quân Mộ Khuynh nói, trong giọng nói mang theo hưng phấn, hắc giao này không chỉ là muốn tấn chức bình thường, mà là muốn lột xác, nó muốn biến thành giao long, giao long mặc dù không thể sánh với long, nhưng một khi nó thành giao long có thể có cơ hội được lột xác thành một con rồng chân chính.
Thân ảnh màu đen thoáng qua liền xuất hiện bên người Quân Mộ Khuynh, cũng ngửa đầu nhìn hắc giao đang nỗ lực chống đỡ trên trời: "Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi cũng hy vọng có thể giống nó?" Hắn tìm nó lâu như vậy mà không được, tiểu Khuynh Khuynh thế mà tìm được ngay, xem ra hắc giao này với hắn không có duyên rồi.
"Muốn như vậy? Không nghĩ tới." Quân Mộ Khuynh không quay đầu, không cần nhìn nàng cũng biết là ai tới, Hàn Ngạo Thần đúng là âm hồn bất tán, người ta muốn tìm hắn thì chả thấy đâu, nàng không muốn gặp hắn thì hắn cứ xuất hiện trước mặt nàng mãi, hắn là cố ý đúng không?
Toàn thân hắc giao đầy vết thương, nhưng vẫn không buông tha, mà thiên địa quy luật hình như cũng biết được ý định của nó cũng không hạ thủ lưu tình, cũng không vì hắc giao tấn chức xong mà ly khai, tia chớp vẫn không ngừng hạ xuống trên người hắc giao, thậm chí càng lúc càng thô, hắc giao cũng không buông tha, khó có được cơ hội, nó tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng khẽ nhếch, hắc giao này đúng là hợp với khẩu vị của nàng, chỉ là giao, không phải là long, nhưng lại có ngạo khí, chúng là ma thú duy nhất có cơ hội trở thành long, sẽ không bị nhân loại thuần phục một cách đơn giản, có điều Quân Mộ Khuynh cũng chưa nghĩ muốn nó thuần phục.
"Xem ra tiểu Khuynh Khuynh biết phải làm thế nào a?" Hàn Ngạo Thần không bởi vì Quân Mộ Khuynh không thèm nhìn mình mà tức giận, hắn trái lại vô cùng tò mò muốn biết Quân Mộ Khuynh sẽ làm gì, những việc nàng làm lúc nào cũng nằm ngoài dự kiến của người khác, ví dụ như lần ở Long Khóa tháp nàng dám chỉ thẳng vào thiên địa quy luật mà mắng, chỉ sợ từ lúc khai thiên lập địa tới giờ, nàng là người đầu tiên đi.
Nghĩ đến ngày đó, Hàn Ngạo Thần liền thấp giọng cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ngươi cười cái gì?" Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn Hàn Ngạo Thần một cái, hắn lúc này còn cười được, một khi hắc giao lột xác thành công, hai người bọn họ không biết sẽ bị giẫm thành cái hình dạng gì.
"Ta vừa nhớ lại một màn ở Long Khóa tháp ngày đó, chỉ sợ từ khai thiên lập địa tới giờ, ngươi là người duy nhất dám mắng thiên địa quy luật." cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh mới dám chất vấn thiên địa quy luật, có điều nàng đúng là rất vô tội.
Quân Mộ Khuynh thu hồi ánh mắt, nhìn thấy hắc giao lại tiếp tục bay lên trời lần nữa: "Nó phải trải qua mấy lần thiên phạt?" Mới lần thứ năm thôi mà nó đã mất nửa cái mạng, lột xác quả nhiên là chuyện không dễ dàng, có điều vì để cường đại hơn, tất nhiên phải có trả giá.
"Chín lần!" Hàn Ngạo Thần cũng nhìn về phía hắc giao, hắn tìm hơn nửa hắc rừng rậm chính là tìm nó, kết quả nó lại ở đây.
"Ngươi đi tìm nó?" Quân Mộ Khuynh hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Ngạo Thần đáp.
"Tìm để làm tọa kỵ?" Nàng tiếp tục hỏi.
"Không phải." hắn lại đáp.
Một hồi hỏi đáp không có câu từ nào thừa thải vòng vèo, giống như hai người lạ hỏi đường, một hỏi một đáp, hoàn toàn chẳng giống hai người quen biết nhau.
Hắc giao thoi thóp nghe đoạn đối thoại của hai người cũng một đầu hắc tuyến, hai người này là đang chê cười nó sao? Lúc này nó hoàn toàn không còn chút khí lực nào đi đối phó với bọn họ, nó chỉ mới nhận sáu đạo thiên phạt thôi mà đã muốn không xong rồi, xem ra nó không thể lột xác thành giao long được rồi...
"Ngươi cứ vậy mà buông tha sao?" Hồng sắc thân ảnh không biết tới bên cạnh lúc nào, Quân Mộ Khuynh đứng trước mặt giao long, lạnh nhạt hỏi.
Hắc giao cao ngạo liếc Quân Mộ Khuynh một cái, không trả lời, linh thú cấp bậc như hắc giao có thể mở miệng nói chuyện được rồi, chúng nó là loại ma thú đặc biệt, có thể lột xác nhưng không thuộc huyết thống cao cấp, dù vậy chỉ cần chúng đến cấp bậc linh thú là có thể nói được tiếng người.
"Ma thú hắc nguyên tố rất hiếm, viên đan dược này coi như là quà gặp mặt của chúng ta đi." Quân Mộ Khuynh khuôn mặt lạnh nhạt, xuất ra một viên dược đen đưa cho hắc giao.
Hắc giao không ngờ rằng người này lại không nhân lúc cháy nhà hôi của, muốn ma hạch của nó mà lại đi cứu nó, nhưng nó có tự tôn của ma thú, cao ngạo, vừa rồi nó cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại, nên mới chăm chú níu kéo nó nhằm dựa vào nó để vượt qua thiên phạt, nhưng cỗ lực lượng kia đột nhiên lại biến mất.
"Không phải lo, đây không phải là độc dược, với lại, nếu ngươi không dùng viên dược này chẳng lẽ ngươi muốn chết ở đây sao?" Quân Mộ Khuynh nhíu mày, tất cả ma thú đều như vậy, đều khinh thường nhân loại, nhưng triệu hoán sư sao có thể tìm được triệu hoán thú cho mình nhỉ?
Hắc giao thấp giọng rên một cái, nó không muốn chết, nhưng cũng không muốn nhận dược của nhân loại, thiên địa quy luật bởi vì có Quân Mộ Khuynh ở trong nên cũng không có rơi xuống, mà chỉ đem hắc giao bao phủ bên trong. Thiên địa quy luật sẽ không thương tổn đến những kẻ không có tấn chức, cho nên hai lần trước Hỏa Liêm tấn chức mà Quân Mộ Khuynh mạc danh kỳ diệu lại bị phách, nàng mới tức giận như vậy.
Hàn Ngạo Thần đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thanh âm ôn nhuận vang lên: "Tiểu Khuynh Khuynh, nó đã không nhận lòng tốt của ngươi thì chúng ta cũng nên đi thôi, còn ba đạo thiên phạt nữa, nó sẽ mất mạng ngay ấy mà." Nói xong, Hàn Ngạo Thần kéo tay Quân Mộ Khuynh rời khỏi địa phương bị mây đen bao phủ.
Nhìn bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của mình, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, muốn đi thì nàng có thể tự đi, hắn kéo nàng làm gì?
"Ngươi có thể buông tay ra được rồi đấy." Quân Mộ Khuynh lạnh giọng nói, hờ hững rút bàn tay về.
"Khuynh Khuynh thật là vô tình." Hàn Ngạo Thần ôm ngực, vẻ mặt đau thương.
"Ta hoài nghi ngươi với Hoa Thiên Nhiêu có phải là huynh đệ hay không?" nàng xác định bọn họ tuyệt đối không phải là huynh đệ, hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau, dù cùng nói một câu, nhưng Hoa Thiên Nhiêu là yêu khí, còn Hàn Ngạo Thần thì luôn tỏa ra một loại nhã khí, một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo ưu nhã, lời này nàng chỉ là trêu chọc Hàn Ngạo Thần mà thôi.
"Hoa Thiên Nhiêu? Cái tên nhân yêu kia đó hả?" Hàn Ngạo Thần cau mày, bên người nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân vậy? Ngay cả thiếu chủ Hỏa Dung thành cũng quen biết.
Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, xem ra Hoa Thiên Nhiêu đích thực là một nhân yêu, ngay cả Hàn Ngạo Thần cũng cho như vậy: "Hắn đích thực là nhân yêu." Xem ra dù Hàn Ngạo Thần tuổi không lớn nhưng quen biết cũng rất rộng a.
Tia chớp lại rớt xuống lần nữa, hắc giao cắn răng nhận lấy, hai người kia đúng là đáng ghét, nó thì đang nhận thiên phạt, bọn họ lại có tâm tình nói chuyện phiếm, đáng ghét, quá đáng ghét. Nó nhất định, lột xác xong, sẽ ăn hai người họ.
"Nha, có thú sinh khí, Khuynh Khuynh." Tức giận là rất tốt, còn hai đạo thiên phạt nữa.
"Đều là do ngươi, không phải à?" Quân Mộ Khuynh bĩu môi, xoay người mắt hờ hững nhìn hăc giao đang thoi thóp vài hơi.
Hàn Ngạo Thần cười như không cười, có vài phần bất đắc dĩ, nàng đúng là rất giỏi đánh trống lảng, có điều nàng thật sẽ bỏ qua sao?
"Tiểu Khuynh Khuynh, nó sắp chết rồi." Hàn Ngạo Thần nhắc nhở.
"Ờ!."
"Ngươi không cứu nó sao?"
"Ngươi thấy sao?" một màn hỏi đáp đơn giản lại tiếp tục, lúc này nếu có người khác ở đây nhất định sẽ có một đầu đầy hắc tuyến, hung hăng khinh bỉ hai cái người này.
Hàn Ngạo Thần ngậm miệng lại, hắn tự tin Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ cứu, có điều hình như nàng đã quên mất một chuyện thì phải. Nhưng mà không sao, quên thì thôi, hắn cũng đã quen với việc nàng hay quên rồi, huống hồ với hắn, chuyện này nàng quên là chuyện tốt.
Hắc giao trừng mắt nhìn hai người cách nó không xa lắm, hai người kia là đang nói mỉa nó có phải không? Sự sống chết của nó liên quan gì tới họ?
Một tia chớp nữa lại đánh xuống, thẳng tay đánh thẳng vào người hắc giao, tia chớp lần này so với mấy lần trước thô gấp mấy lần, nhưng chuyện vẫn chưa xong, vẫn còn một tia chớp cuối cùng nữa, cũng chính là tia chớp lợi hại nhất.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |