Thử
← Ch.16 | Ch.18 → |
Tay Uông Ninh Hi run lên, di động rơi thẳng trên mặt đất. Cô không để ý đến, trực tiếp đến giường cẩn thận nhìn anh, "Duật Thần, anh tỉnh rồi!" Nói xong, nước mắt cô liền chảy xuống, cô chớp mắt mấy cái, không muốn để mình thất hứa với anh, nhưng cô vẫn nhịn không được mà khiến nước mắt kết thành chuỗi.
Trong đầu Thiệu Duật Thần trống rỗng, chỉ thấy Ninh Hi rơi nước mắt trước mặt mình, anh mềm lòng, như là chạm vào sẽ đánh mất, anh vừa muốn giơ tay thì đã bị Ninh Hi ngăn chặn, "Anh đừng động đậy, bác sĩ Hứa ở nhà, em đi gọi anh ấy." Nói xong, cô xoay người nhặt di động trên mặt đất lên, ấn nút tắt máy, đặt trên bàn rồi ra khỏi phòng.
Thiệu Duật Thần giương mắt nhìn di động trên bàn, nghĩ đến sắc mặt của cô đỏ lên, trong lòng anh mơ hồ có chút khác thường. Khi anh vẫn chưa phân biệt rõ ràng cảm xúc này rốt cuộc là gì thì Hứa Tấn Dật và rất nhiều người trong nhà đi vào phòng.
Uông Ninh Hi chậm rãi chen chúc tới phía sau, từ túi áo của bộ âu phục treo trên giá áo của Thiệu Duật Thần, cô lấy ra điện thoại của anh điều chỉnh tắt âm thanh, rồi cô dùng di động của mình gửi cho anh một tin nhắn, sau đó mở lại âm thanh của máy anh rồi đặt vào chỗ cũ.
Hứa Tấn Dật kiểm tra một chút không có vấn đề gì, giải phẫu rất thành công, mọi người bèn chậm rãi tản ra, bởi vì tiêm thuốc an thần nên Thiệu Duật Thần nhanh chóng ngủ say, Uông Ninh Hi ngồi ở bên giường, nắm tay anh, nhưng cô không có cảm giác an toàn.
Sáng hôm sau, Hứa Tấn Dật theo lệ mà đến phòng kiểm tra, nhưng gõ cửa vẫn không nghe tiếng động bên trong, Thiệu Duật Văn không quản nhiều như vậy, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào. Uông Ninh Hi nghe được tiếng động, cô theo bản năng đứng lên che ở trước giường, "Ai!"
Thấy hai người trước mắt, Uông Ninh Hi có chút xấu hổ, cô tránh người ra, cung kính hướng về hai vị ở cửa chào hỏi, "Chào nhị tiểu thư, chào bác sĩ Hứa."
Thiệu Duật Văn cười, cô đi lên trước kéo Ninh Hi ra cửa, "Chúng ta đi xuống ăn cơm, để cho Tấn Dật ở lại một lúc." Cô nhìn Uông Ninh Hi một chút rồi nhíu mày, "Ôi, xem đôi mắt quầng đen này, cả đêm hôm qua không ngủ ư, vất cả cho cô rồi."
Uông Ninh Hi bị sự nhiệt tình đột ngột này khiến cô không biết làm sao, cô đứng tại chỗ, "Nhị tiểu thư, tôi vẫn chưa rửa mặt đâu."
Thiệu Duật Văn cũng đứng lại, cẩn thận nhìn cô, "Cô đến phòng sách của tôi." Giọng nói của Thiệu Duật Văn trầm xuống, điều này làm cho sự nhạy cảm của Uông Ninh Hi cảm thấy có chuyện gì muốn xảy ra. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng của Thiệu Duật Thần, Hứa Tấn Dật có phải bàn chuyện cùng Thiệu Duật Thần hay không. Trong lòng cô có chút không yên, việc làm trong tang lễ ngày hôm qua nếu bị phát hiện, thân phận của cô tuyệt đối sẽ bại lộ.
Vào thư phòng của Thiệu Duật Văn, hiển nhiên có sự khác biệt rất lớn so với phòng của Thiệu Duật Thần, phòng ngoài vây quanh bởi giá sách màu trắng, bên trong đều là những sách kinh tế học và quản lý học, rèm cửa sổ màu vàng nhạt buông xuống, cả phòng toát lên vẻ ấm cúng, cô nhìn ra được Thiệu Duật Văn là người phụ nữ có học vấn phong phú.
"Nhị tiểu thư..."
"Gọi tôi Duật Văn là được, hôm nay tôi muốn bàn một chuyện với cô." Trên mặt Thiệu Duật Văn có vẻ lo lắng, "Gần đây trong công ty xảy ra chút chuyện, có thể sẽ có một vài đổng sự (thành viên trong hội đồng quản trị) đến nhà, sức khoẻ của Duật Thần không tốt, không thể chịu được kích thích, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, cô hãy giúp tôi ngăn lại, có văn kiện thì cô trực tiếp chuyển cho tôi, không cần đưa Duật Thần xem."
Trong đầu Uông Ninh Hi đều là dấu chấm hỏi, tối hôm qua Phương Văn Chính vừa nói về chuyện Thiệu thị buôn lậu nội tạng con người. Việc này không phải là nói đùa, Thiệu Duật Thần là người đại diện hợp pháp của Thiệu thị, một khi công ty xảy ra chuyện, anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nếu chuyện này là thật, thế thì không thể nghi ngờ quyết tâm muốn rửa tay của Thiệu Duật Thần một lần nữa sẽ quay về con đường bất chính, việc này Uông Ninh Hi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng lúc này trước mắt nhị tiểu thư, cô nhất định không thể mạo phạm, Uông Ninh Hi yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng cô có tính toán khác.
Thiệu Duật Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện nay cô biết rõ chuyện lớn, nhưng vẫn đau lòng cho em trai của mình, nếu anh biết, anh sẽ không làm ngơ để cô đi mạo hiểm.
Hứa Tấn Dật rửa sạch vết mổ một lần nữa cho Thiệu Duật Thần, sau đó đổi thuốc rồi băng lại. Thiệu Duật Thần cũng từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt câu đầu tiên nói là Ninh Hi chạy đi đâu.
Hứa Tấn Dật cười, "Cậu thật là một lúc cũng không rời? Tôi thấy những người ám sát cậu cũng không hao tổn tâm sức gì, lấy lòng Uông Ninh Hi khẳng định có thể thành công." Anh ta nói đùa nhưng Thiệu Duật Thần nghe được thì động lòng, anh mỉm cười có lệ sau đó thu lại vẻ mặt.
Hứa Tấn Dật làm xong việc thì thu dọn hộp dụng cụ của mình, Thiệu Duật Thần quay đầu nhìn anh ta, "Anh ra ngoài gọi Chính Đông vào, tôi có việc hỏi anh ấy." Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
Khi Văn Chính Đông đi vào, Thiệu Duật Thần nằm thẳng, ánh mắt sáng ngời nhìn trần nhà.
"Chính Đông, sau này mỗi tháng tôi đều phải nhìn thấy hồ sơ thông tin liên lạc của Uông Ninh Hi, bao gồm cả từng cuộc điện thoại và tin nhắn, ngoại trừ những người tôi biết, những người khác liên lạc với cô ấy đều phải ghi lại chi tiết." Anh không hề động đậy, vẫn ngửa mặt nhìn trần nhà, nhưng nói xong những lời này anh lại không thể không thở dài một hơi.
Văn Chính Đông kinh hãi, anh ta không biết là Uông Ninh Hi lộ ra dấu vết nhanh như vậy, hay là Thiệu Duật Thần đã trở thành chim sợ cành cong, cảm thấy hoảng sợ đến nỗi trông gà hoá cuốc. Anh ta khẽ gật đầu, "Tôi đã biết, tôi sẽ đi làm."
"Anh đừng có thành kiến gì với Ninh Hi, tôi cũng vì muốn cẩn thận một chút, trong lòng tôi luôn có chút không thoải mái, không biết tại sao?" Thanh âm anh trở nên hơi mệt mỏi, vừa làm phẫu thuật xong, nói chuyện cũng có chút lực bất tòng tâm.
"Duật Thần, đừng nói nữa, tôi sẽ làm tốt, anh hãy nghỉ ngơi đi." Văn Chính Đông giúp anh đắp chăn, lúc muốn đi ra, tay anh ta bị Thiệu Duật Thần giữ chặt, "Chính Đông, ngày hôm qua có phải anh nổ súng hay không?"
Văn Chính Đông sửng sốt đứng tại chỗ, anh ta vốn không muốn thừa nhận, dù sao hiện tại điều tra cũng chẳng tìm được chứng cứ, nhưng bây giờ Thiệu Duật Thần bắt đầu nghi ngờ Uông Ninh Hi, có phải bởi vì chuyện này xảy ra phiền phức hay không?
Anh ta xoay người nhìn Thiệu Duật Thần, "Là tôi!" Anh ta cúi đầu, "Tôi ra tay ở dưới hủ tro cốt của chị dâu, tôi xem bản đồ của Uyển Thanh, không thể nói rõ sai ở chỗ nào nhưng trong lòng tôi rất bất an, cho nên tôi tìm đủ mọi cách để mang vũ khí vào. Chẳng qua tôi đã chuẩn bị tốt, chắc chắn sẽ không lôi kéo anh vào trong."
Thiệu Duật Thần thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh không tận mắt chứng kiến, nhưng anh có thể cảm giác viên đạn bay ra từ đâu, nếu thực sự không phải Văn Chính Đông, thế thì anh có lý do nghi ngờ là Uông Ninh Hi, nếu như vậy, anh thật sự không dám nghĩ đến rốt cuộc cô là loại người gì.
"Đưa di động cho tôi, anh ra ngoài làm việc đi!" Thiệu Duật Thần nhắm mắt lại, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, lồng ngực cũng không còn khó chịu. Anh cầm di động mở ra xem, bên trong có một tin nhắn chưa đọc, là của Uông Ninh Hi, thời gian là hơn nửa đêm một chút. Anh tò mò, mở ra một cách khó khăn, bên trong chỉ có vài chữ ngắn ngủn, nhưng khiến ánh mắt Thiệu Duật Thần mơ hồ.
Khi Ninh Hi bưng bữa sáng vào thì thấy Thiệu Duật Thần đang cầm di động nhìn chăm chú vào đó, trên tay cô căng thẳng, sắc mặt thay đổi, cô cúi đầu có phần khẩn trương cũng có chút kích động, còn có hơi ngượng ngùng.
Thiệu Duật Thần hít sâu một hơi, đôi mắt anh lại trong trẻo. Anh quay đầu nhìn Uông Ninh Hi cười nhẹ, "Cái này là tối hôm qua em gửi cho anh?"
Uông Ninh Hi không ngẩng đầu, tay cô đặt chén đĩa lên bàn, sau đó múc chén cháo ngồi ở bên giường, cô múc một muỗng nhỏ đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, "Bác sĩ Hứa nói bây giờ anh chỉ có thể tiêu hoá thức ăn nhẹ, cho nên em bảo nhà bếp nấu cháo cho anh." Cô không trả lời câu anh vừa hỏi.
Nhưng Thiệu Duật Thần không định mở miệng, trong mắt anh mang theo ý cười, "Nếu không có anh, thế giới của em mất đi ánh mặt trời, cách anh gần như vậy, khi không thể nghe được lời của anh thì em mới biết sợ hãi, cho nên xin anh nhất định phải khoẻ mạnh, em không muốn rời khỏi anh, em không thể không có anh."
Khuôn mặt Uông Ninh Hi càng đỏ hơn, ý cười của Thiệu Duật Thần cũng càng đậm hơn, anh nghiêng đầu nhìn cô, một hoạt động lại tác động miệng vết thương, lông mày anh cũng nhíu lại theo, trong lòng Uông Ninh Hi thắt chặt, cô vội vàng bỏ chén xuống, xốc chăn lên xem xét, "Em không thành thật chút nào."
Thiệu Duật Thần cười, "Em thực sự không muốn anh đau? Nhưng tại sao không nói với anh, anh muốn nghe em nói mà không phải đọc chữ, Ninh Hi em nói cho anh nghe được không?" Thanh âm của anh không có sức lực gì, lại có chút ý tứ làm nũng.
Ninh Hi xoay mặt không nhìn anh, hai má cô ửng đỏ, "Em không nói, anh biết là được rồi."
"Bây giờ có gì mà ngượng ngùng, anh muốn nghe em nói, nếu em nói vết thương của anh khẳng định sẽ lành lại một nửa." Ánh mắt anh rất ngây thơ, mang theo vài phần chờ mong, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Ninh Hi, anh lùi một bước, "Vậy em nói em có yêu anh không?"
Ninh Hi thụt lùi từng bước, cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, vấn đề này thật sự hù doạ cô, cô không dám trả lời, không phải không yêu, nhưng gánh vác nhiệm vụ mà nói những lời này, chính cô cảm thấy đó là một vết nhơ, giống như tin nhắn kia, tuy rằng là lời nói từ trong lòng cô nhưng là để bù lại sai lầm của ngày hôm qua, bây giờ làm sao cô nói ra miệng.
Thiệu Duật Thần cũng sửng sốt một chút, sau đó anh bất đắc dĩ cười, "Doạ đến em có phải không?" Thanh âm của anh rất nhẹ, sợ là sẽ khiến lồng ngực chấn động, anh chăm chú nhìn Uông Ninh Hi, "Nếu có một ngày anh nói muốn em, em có thể chạy trốn hay không."
Ninh Hi dường như có thể ngửi thấy mùi vị đau buồn và cô đơn toả ra trên người anh, cô đến gần quỳ gối bên giường, gối đầu lên bụng anh, khuôn mặt vùi trong Thiệu Duật Thần, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, "Chỉ cần anh không có việc gì, bảo em làm gì cũng được." Uông Ninh Hi áy náy không thể bày tỏ tình cảm của mình với anh, nếu anh thật sự muốn gì đó ở cô, thế thì cô sẵn lòng dâng ra.
Thiệu Duật Thần có chút kích động, nhưng đáng tiếc hiện tại anh không có sức lực nắm tay cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, "Trước khi làm phu nhân của bác sĩ Thiệu, không bằng thử làm người phụ nữ của lão đại đi."
Ninh Hi đột nhiên ngẩng đầu xoay mặt nhìn anh, vẻ mặt cô đầy kinh ngạc, trong mắt đều loé lên tia sáng của sự bối rối ngây thơ, nhưng trong mắt Thiệu Duật Thần là thần thái xinh đẹp.
Anh cười, "Không khó đâu, chỉ cần em đi theo bên cạnh anh, nghe lời là được, đừng lừa dối anh, làm chuyện phản bội anh, như vậy ở hội Thanh Sơn, thậm chí cả thế giới ngầm em sẽ trở nên hết sức quan trọng."
Tay Uông Ninh Hi nắm chặt tấm chăn, thậm chí hàm răng run rẩy liên tục, lẩn quẩn trong đầu cô đều là từ lừa dối phản bội, nói thẳng ra, cô có chút hoảng sợ, cứ như vậy nhìn anh một lúc, vấn đề cô giấu trong lòng thật lâu vẫn không nhịn xuống được, cô sợ sệt mở lời, "Duật Thần, nếu có một ngày em làm chuyện có lỗi với anh hoặc có lỗi với hội Thanh Sơn, anh sẽ đối với em như thế nào?"
"Tha thứ cho em! Chỉ cần em không lừa gạt tình cảm của anh, nếu không..." Ánh mắt anh xoay chuyển, "Thực ra em không biết tất cả về anh, anh cũng là một người đàn ông rất hung ác tàn nhẫn, nhưng anh sẽ không đối xử như vậy với em."
Uông Ninh Hi cảm thấy mồ hôi lạnh ở sau lưng chảy liên tục, cô cúi đầu thấy Thiệu Duật Thần đã nắm tay cô, mặc dù không có chút sức lực nhưng bao bọc chặt chẽ, "Ninh Hi, em đừng gạt anh, anh không muốn đối xử như thế với em, anh cũng sẽ không chịu nổi."
Uông Ninh Hi đứng lên, cô đã gặp phải quá nhiều tình huống nguy hiểm mà bản thân cô cũng không nhớ rõ, nhưng vào lúc này cô thực sự có ý nghĩ muốn chạy trốn, không phải sợ chết, chính cô cũng không rõ ràng rốt cuộc mình sợ cái gì.
"Ăn thôi!" Cô ngồi xuống bên giường, bưng chén lên, cẩn thận đút cháo vào miệng anh.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |