← Ch.06 | Ch.08 → |
Lúc này, tại Thường cung, Thường đế đang phê duyệt tấu chương, tấu sớ đã cao thành một núi nhỏ, mỗi bản tấu đều chỉ có một nội dung tương tự nhau, đều yêu cầu y đem Hoan Tâm Vu nữ trở lại Man vực, còn nhất nhất khẳng định rằng, nữ nhân ô hợp như vậy không nên có bất kì dính dáng gì với Hoàng thất, càng không có đặc quyền sống trong biệt cung, thụ hưởng cung phụng như hoàng tộc, còn có bậc minh quân vốn như rồng trên rời, nữ nhân kia lại như bùn dưới đầm sâu, tuyệt nhiên không nên có quan hệ.
Đọc tấu chương mà y nâng môi cười lạnh, đám thần tử này ăn không ngồi rồi rảnh rỗi quá lâu nên thừa thải thời gian mà chen vào chuyện của y, cái gì mà quốc sách, cái gì mà tôn nghiêm, rồi danh dự hoàng thất, những điều này bọn họ có thể nói đến tùy tiện như vậy được sao? Đúng là quá coi thường quân pháp."Đem toàn bộ tấu chương này trả về đi." Trong lòng tuy bực bội nhưng trên mặt Thường đế và trong giọng nói lại không mảy may lộ ra một chút cảm xúc nào.
Lặng lẽ nhìn sắc mặt y, Tổng quản thái giám, Triệu Bửu âm thầm thở dài, hoàng thượng trước giờ đều không dễ nhìn ra suy nghĩ, đám đại thần này lại giám lộng quyền hồ ngôn loạn ngữ, đã chọc đến người, kết cục không biết ra sao, nhưng chắc là rất thảm. Lão nhìn đống tấu chương, lòng thay đám quan viên kia cầu phúc, lại sai người đem tất cả chúng dọn đi để khỏi làm bẩn mắt đấng quân vương.
Dọn xong, Thường đế cũng phiền chán muốn ngã lưng, liền phất tay tất cả mọi người ra ngoài, chỉ lưu lại duy nhất mỗi mình Triệu công công đứng hầu quạt.
Thấy xung quanh người đã lục tục đi hết, Triệu Bửu lúc này mới thu lại vẻ khúm núm nhún nhường hơi ẻo lả thường nhật mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, vuốt vuốt chòm râu cẩn trọng báo."Hoàng thượng, hôm nay Dương ngự sử đem quà của Thừa tướng đại nhân đến cầu kiến Hoan Tâm cô nương, đến giờ đã gần nửa canh giờ qua nhưng..." Nói đến đây, lão ngập ngừng tự biết Thường đế không muốn và cũng không cần nghe vế sau cũng tự khắc hiểu.
Ánh mắt của Thường đế lóe lên tia lạnh lẽo liếc qua phía lão ta, khóe môi lãnh bạc nhếch lên nụ cười nhạt."Không cần quấy rầy nàng, muốn chơi cứ để nàng chơi, chừng nào nàng chơi đủ tự khắc sẽ có người giải quyết." Mày kiếm nhíu một cái, nụ cười trên mặt còn tràn ra hơn, vừa lạnh lùng lại có chút quái dị, ngón tay cầm lấy bút lông, chấm mực, nét chữ Long Phi Phượng Vũ chậm rãi hiện ra trên giấy Tuyên Thành, là một bài thơ, có hai câu trích từ Kinh văn."Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc sắc thực hư, tâm tư tường tận." Thấy nàng đọc xong chắc hiểu y nói gì, liền đưa tờ giấy cho Triệu Bửu nói lão ta sai người đưa cho nàng.
Đối với nữ nhân này, Hoàng Thượng đem về, Triệu Bửu trăm ngàn lần không hiểu lại cùng người có quan hệ gì, là biết khi nào, là có vai trò gì. Nhưng việc người bất chấp sự phản đối của triều thần mà để nữ nhân kia ở lại biệt cung, đối đãi tốt, còn bàng quang trước việc nàng ngang nhiên ban ngày ban mặt cùng người khác làm chuyện xằng bậy. Sao người lại có thể dung túng nàng như vậy? Nhìn thánh nhan đã muốn yên tĩnh ngủ đi, hoàng thượng lúc nào cũng khó đoán tâm cơ, lão ta lắc đầu, không suy nghĩ thêm, liền khấu người trước y, rồi rời đi.
Bóng dáng Triệu Bửu vừa lóe đi mất, Thường Đế lại mở mắt ngồi dậy, trong lòng vẫn là cảm thấy bực bội, nàng lại dám ngang nhiên quyến rũ nam nhân dưới mi mắt của y, đáng phạt...
---
Tại biệt cung...
"Tại hạ đường đột, cô nương không cần quá đa lễ."
Thấy Dương đại nhân không truy cứu việc chậm trễ của mình, còn không câu nệ tiểu tiết, so với đám quan viên râu hùm mặt hổ trong lời nói của bá tánh không có tương đồng, liền thấy người này cũng không quá hẹp hòi, cay độc, tính tình cũng không thuộc dạng hống hách, nhất thời sinh ra chút hảo cảm. Nhìn cánh tay rắn chắc đang đỡ lấy hai bên vai mình, nàng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi đứng dậy, môi đỏ mấp máy, lại dễ nghe nhúng nhường mềm mại nói."Đa tạ đại nhân." Một sợi tóc đen khẽ xước qua má, mi mắt của nàng khẽ hất lên có chút bạo gan tinh nghịch dám nhìn thẳng vào mặt hắn ta, một tia giao nhau, hắn ta thoáng chốc ngây ra rồi giật thót, còn nàng lại có chút yếu mềm vội vã thu mi.
Trong lòng nhộn nhạo không yên, một cái nâng mi nhiếp hồn đoạt phách là đây sao, Dương đại nhân đã chưa từng biết thế nào là một cái nhăn mày lưu luyến vạn năm đâu, liền dễ dàng bị nàng khơi nên ham muốn sâu thẩm nhất, hắn ta bắt lấy tay nàng, đôi mắt vẫn đục, tiếng thở dốc bật ra, nhưng lại thấy ánh mắt bàng hoàng của nàng làm cho tỉnh táo trở lại, trong lòng giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, liền hít một hơi sâu, thu lại cảm giác vừa dâng lên lại chìm xuống. Trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác hệt như bị người ta khống chế về suy nghĩ lẫn hành động...
Nàng nhìn hắn, ánh mắt vừa bối rối lại vừa kinh hoàng, nhưng sau đó lại sửng sờ như ngộ ra đạo lí."Đại nhân có bệnh, còn là bệnh rất nặng." Nói đoạn, ngón tay nhỏ của nàng đột nhiên vươn ra đặt áp lên động mạch cổ của hắn, mày nhỏ nhíu lại, môi đỏ khẽ cắn.
Nghe nàng nói vậy, Dương đại nhân giật thót, mình có bệnh thật sao? "Cô nương, không biết chẩn ra bệnh gì, có trị được không?" Hắn ta vội vàng hỏi.
"Bệnh này tiểu nữ trị được." Vừa nói, nàng vừa chồm người về phía hắn ta, mái đầu cách mặt hắn ta chưa đầy một tất, mùi hương hoa lan cứ xông thẳng vào mũi, hắn ta nhất quên mất phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng dễ dàng kéo bỏ thắt lưng, rồi thoát đi từng lớp áo từ ngoài vào trong, đem nửa thân trên của hắn ta bại lộ. Ánh mắt nàng trong suốt không lẫn lấy một tia tạp chất, châm chú nhìn chầm chầm vào ngực hắn ta, ngón tay rẽ trên da thịt không để lại chút dấu vết chậm rãi viết ra một dòng phù chú.
"Cô nương này là..." Hắn ta vừa hồi thần tình, ngạc nhiên hỏi.
"Dương đại nhân ngồi yên một chút." Nói đoạn, từ đầu ngón tay trắng trẻo của nàng phát ra một vầng ánh sáng nhỏ, ánh sáng này càng lúc càng lớn hơn, hai bàn tay đều tập trung vào bụng hắn ta, xung quanh xuất hiện vô vàn những dòng chữ chạy vòng tròn xung quanh hai người, Dương đại nhân bị ánh sáng lóa mắt làm chói đành phải nhấm mắt lại, trong bụng nhất thời cảm thấy nong nóng, nhiệt lưu di chuyển đến nơi hạ bộ kích thích cho nó nhô cao hơn, đồng thời sau lưng, tại thắt lưng cũng thấy có chút bức rứt.
Thời gian độ một khắc trôi qua, ánh sáng trên tay nàng yếu dần, Dương đại nhân mở mắt ra nhìn, thấy gương mặt nhỏ bé phấn điêu ngọc mài của nàng đã đẫm mồ hôi, ánh mắt đờ đẫn không còn chút sinh lực, trên người cũng đã tươm ra một tầng sương dày trong vắt, ngón tay nàng phất lên, khiển cho chữ cái cuối cùng của dòng kí tự kia nhập vào người hắn, nàng cũng mệt mõi đến cánh tay buông thỏng xuống. Đứng cũng không vững thân thể chao nghiêng như muốn ngã...
Thấy nàng như vậy, Dương đại nhân liền vội đưa tay ra đón lấy bóng dáng mềm yếu, trong đôi mắt rũ rượi còn đang mờ đục của nàng lóe lên tia sáng nhạt, ngay lúc cánh tay hắn ta vừa tiến tới, nàng không chút sơ hở lặng lẽ nhích người, liền khiến cho cơ thể dễ dàng rơi vào đôi bàn tay to lớn, hơn nữa còn rất chuẩn xác để hắn ta đón được phần cơ thể xinh đẹp trước ngực nàng. Nhìn gương mặt bỗng chốc cứng đờ của hắn ta, nàng không chút phát hiện cử chỉ mờ ám, còn nhẹ nhàng chống tay xuống bàn, nương theo sự nâng đỡ mà ngồi xuống ghế, không quên khấu tạ."Đa tạ... đại nhân đã... giúp." Giọng nói yếu ớt có phần gấp rút, nói xong nàng lại vừa thở gấp mấy hơi vừa kéo lấy văn phòng tứ bảo đã chuẩn bị trước đến.
Người đến gặp nàng, một là cầu y, hai là cầu thực. Có bệnh đến, chữa trị xong nàng vẫn viết thêm đơn thuốc để bồi bổi thêm, đều là những vị cường thân ích thể, bổ thận sinh tinh, giúp cho nam nhân có thể sinh long hoạt hổ, nay hắn ta đến, nàng đã đoán được bảy phần là vì bệnh trạng của mình. Ngón tay chậm rãi viết ra một đơn thuốc, bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn ôm lấy thân bút, có chút run rẫy, lại có chút yếu mềm, chậm dần chậm dần ánh mắt mê man như đỗ trên bàn tới nơi.
Ánh mắt Dương đại nhân tràn đầy ham muốn nhìn nàng, thấy ý thức nàng càng lúc càng yếu dần, mồ hôi làm váy chiếc trở nên ẩm ướt và dần dần dính sát vào người, đôi gò mềm mại trở nên lộ liễu, da thịt hồng hào đã lờ mờ hiện ra như một món ăn ngon trong đầu liền nghĩ muốn làm chuyện xấu xa, bàn tay liền vươn ra nhè nhẹ, thấy nàng tập trung vào viết chữ, bàn tay càng bạo gan hơn, ngang nhiên đặt lên bắp chân nàng sờ soạng...
← Ch. 06 | Ch. 08 → |