Không HE là không khoa học
← Ch.113 | Ch.115 → |
"Ma vương đã yêu nàng công chúa ngâm thơ dưới ánh trăng, rồi sau đó cướp nàng về tòa thành của hắn."
"Y phục lộng lẫy, trang sức tuyệt đẹp cùng với thời gian vô cùng vô tận, công chúa ở nơi này đã đạt được tất cả những điều mà mọi người cầu nguyện, lại mất đi -- tự do. Từng ngày, từng ngày đều chịu đựng sự tịch mịch vô cùng vô tận."
"Nàng lấy nước mắt rửa mặt, cầu xin ai đó giải phóng nàng ra khỏi nhà tù hoa lệ này...... Em gái ngươi!" Thang Mộ vứt bỏ quyển sách trên tay, nhảy tới đạp cho mấy phát, bất mãn nói, "Ngày ngày đều khóc lại còn không biến thành bà già, Ma vương cũng không ngại xui xẻo sao? Cái này không ma pháp!"
Vừa lầm bầm như thế, nàng vừa rút ra một quyển sách khác từ trên giá sách để giết thời gian.
Dù sao, cho dù nàng có dọn sạch tiệm sách thì cũng không có ai ngăn cản.
Bởi vì nàng là "Công chúa" mà.... . là một tù nhân đáng thương bị một nhà tù xinh đẹp được đặt tên là "Thế giới"giam giữ.
Đưa Jarrett đi, chỉ là muốn để cho hắn sống tiếp, lại không nghĩ rằng, thế giới mất đi nam chủ sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ. Chỉ là, cũng không phải không thể hiểu, dù sao thì nam chính vốn là trung tâm của cái Dị Giới này mà. Thang Mộ vẫn nhìn bốn phía xung quanh, thời gian đã ngay lập tức hoàn toàn dừng lại ngay khi trung tâm rời đi. Thang Mộ vốn đã tưởng rằng mình chắc chắn phải chết nhưng lại cứ như vậy bình tĩnh xuyên qua tất cả những ma pháp hủy diệt gần trong gang tấc, rồi sau đó đoạt lấy ma trượng từ trong tay một Ma Pháp Sư, hung hăng quất vào chân hắn.
Sau lần đó, bài tập bắt buộc mỗi ngày của Thang Mộ chính là: rời giường -- đi ra đánh chân Ma Pháp Sư-- ngủ trưa -- -- đi ra đánh chân Ma Pháp Sư-- tản bộ -- đi ra đánh chân Ma Pháp Sư-- ngủ.
Rất nhanh, vị Ma Pháp Sư kia cùng các bạn nhỏ thân mến của hắn đều bị nàng tàn nhẫn đánh đến nằm trên mặt đất. Sau đó Thang Mộ lại bẻ gãy pháp trượng, cắt tóc, vẽ rùa đen, lột y phục làm tiết mục giải trí hằng ngày. Chơi chơi chơi, dần dần cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa. Đối với một đám không có chút phản ứng nào, tuy là người thật lại càng giống như là tượng gỗ, thật là quá mất mặt rồi a a a...... Cái thế giới này sao lại yên lặng triệt để thế này. Dù là giữ lại cho nàng chỉ một động vật biết hoạt động cũng được mà.
Có lẽ là bởi vì bản thân cũng không thuộc về cái thế giới này, trạng thái bây giờ của nàng rất kỳ quái.
Có thể hoạt động, nhưng chức năng sinh lý toàn thân hình như cũng cùng thế giới này bất động lại. Cũng may cuộc sống như thế nàng đã trãi qua nhiều năm, nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu.
Cửa hàng quần áo toàn thành trấn, nàng tùy tiện vào.
"Quần áo lộng lẫy......"
Tiệm châu báu toàn thành trấn, nàng tùy tiện lấy.
"Đồ trang sức tinh sảo......"
Nàng vĩnh viễn còn sống, vĩnh viễn sẽ không già đi.
"Thời gian vô cùng vô tận......"
Nhưng mà, không có bất kỳ vật gì còn sống làm bạn. Dù là nàng đứng ở trước mặt người khác nói chuyện suốt nửa giờ cũng không còn ai để ý tới nàng.
"Mỗi một ngày, mỗi một ngày, đều chịu đựng tịch mịch vô cùng vô tận."
Đến cuối cùng, Thang Mộ không thể phân rõ, nàng rốt cuộc là đang ở thiên đường hay là địa ngục.
Cái thế giới này, không chút nghi ngờ là đã bị bỏ rơi rồi......
Tiếng huyên náo từng vang lên trong đầu, từ ngày ấy trở đi đã không còn vang lên nữa.
Không khoa trương chút nào, nàng bây giờ là chúa tể của tất cả sinh mạng của mọi người ở thế giới này. Vậy mà, nàng lại không có cách nào nắm giữ tính mạng của mình.
Nàng bị nhốt rồi.
Bị cái thế giới yên tĩnh không tiếng động với thời gian vô cùng vô tận này giam giữ.
Thời gian cứ như vậy quét qua, mặt trời không thay đổi, không có đêm tối, đồng hồ không chạy. Lúc mới bắt đầu, khi bản thân cảm thấy đã gần qua một ngày thì Thang Mộ còn có thể ghi chép lại, sau, cũng không làm nữa.
Nàng bắt đầu du lịch một mình. Trên tay cầm một tấm bản đồ tìm được từ tiệm sách, bắt đầu du lịch không mục đích.
Ở trong mười năm nàng mất tích, Jarrett cũng đã từng đi chu du toàn bộ đại lục giống như vậy. Khi đó trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nhỉ? Tịch mịch sao? Khổ sở sao? Cảm thấy khó có thể chịu đựng sao? Hay là đang đang mong đợi lần gặp lại kế tiếp đây?
Vừa đi, vừa nhớ.
Thời gian hình như cứ như vậy lại qua rất nhiều, rất nhiều năm.
Lâu đến độ Thang Mộ rốt cuộc đi tới một đất nước quen thuộc. Đứng ở bên trong thảm hoa Lam Linh ở Tân Carl, Thang Mộ ngắm nhìn tòa thành ở phương xa, Serena và chồng nàng ta bây giờ cũng còn ở đó đúng không?
Nàng cười cười, nhìn chăm chú vào dãi hoa khổng lồ không còn chập chờn theo gió ở trước mặt. Thang Mộ cúi người xuống, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lấy ra một đóa hoa Lam Linh từ túi ảo. Đó là lần trước, trước khi đi khỏi đây, nàng đã lặng lẽ hái xuống. Khi đó, Jarrett vẫn còn ở bên người nàng, đuổi theo nàng vòng quanh khắp thế giới. Hiện tại, hắn ở đâu?
Có thể đã quên nàng rồi hay không?
Quên đi cũng không sao cả, nàng còn nhớ là tốt rồi.
Gió nhẹ lướt qua, chóp mũi lần nữa ngửi được từng đợt hương hoa, Thang Mộ mỉm cười rồi lại hít một hơi thật sâu, rồi sau đó...... Trừng lớn hai mắt, đóa hoa trong tay bỗng nhiên rơi xuống.
Gió?
Cái thế giới bất động này làm sao có thể có gió?
Nàng khó tin đưa tay ra, lại một đợt gió nhẹ dịu dàng sượt qua bàn tay của nàng.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân tĩnh lặng mà quy luật. Ma sát, chạm đất, nâng lên, từng một chi tiết đều được phác hoạ ở trong lòng Thang Mộ. Trái tim của nàng nhanh chóng đập mạnh, đã nhận ra cái gì đó, muốn quay đầu lại nhưng lại không dám quay đầu lại.
Nếu như hy vọng này nhất định sẽ biến thành tuyệt vọng, như vậy ít nhất có thể để cho nàng kéo dài thêm một giây nữa.
Người tới dừng động tác lại, đứng lẳng lặng ở phía sau của nàng. Không có mở miệng, hô hấp nhè nhẹ dịu dàng rơi xuống đỉnh đầu của nàng.
Thang Mộ cúi đầu, rất lâu sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Jarrett, là đệ sao?"
Người phía sau không trả lời nàng, chỉ là kiên định đưa hai tay ra, vững vàng giamnàng trong ngực.
Vượt qua ranh giới của không gian, rốt cuộc lần nữa bắt được.
Lần này tuyệt đối sẽ khôngbuông tay nữa.
"Đệ đã trở về."
"...... Ừ, hoan nghênh trở lại."
← Ch. 113 | Ch. 115 → |