Vay nóng Tima

Truyện:Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc - Chương 028

Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Trọn bộ 118 chương
Chương 028
Bàn tay vàng nhất định phải mở lại chứ
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Shopee


Hệ thống tổ đội?!

Chuyện này chưa từng nghe nói qua nha!

Thang Mộ giật mình kinh ngạc, cái này có vẻ là nội dung của đợt đổi sửa chữa đổi mới lần trước nhỉ --- nếu Ngựa đực đại thần sớm nói cho rõ ràng, nàng cũng không cần rối rắm đến như thế rồi!

Yên lặng oán thầm tên ngốc nghếch kia vài câu, Thang Mộ quyết đoán lựa chọn "Có".

Nhìn kỹ, so sánh trên dưới, hình như cũng không có biến hoá gì, nhưng khi nàng nghĩ tới tình hình của Jarrett thì tình trạng hiện giờ của đối phương trực tiếp hiện lên trong đầu nàng, không chỉ biểu thị máu, sinh lực linh tinh như trong trò chơi, mà còn hiện ra giá trị mệt nhọc, đói khát ..., nàng khá hài lòng với sự thiết lập mới này, vì nó có thể giúp nàng càng hiểu rõ thêm về tình trạng thân thể của đệ đệ bảo bối nhà mình.

Có điều.... Hệ thống tổ đội này là song phương hay là đơn phương đây?

Nghĩ như thế nên nàng không khỏi quay sang hỏi Jarrett: "Jerry, ngươi có cảm giác chỗ nào không giống không?"

"Không giống với cái gì?" Vẻ mặt Jarrett căng thẳng, "Không, ta không cảm giác được cái gì cả, có cái gì nguy hiểm sắp tới sao?" Hắn vô cùng tin tưởng đối với khả năng biết trước nguy hiểm của tỷ tỷ nhà mình.

"Không, cũng không có, ý của ta là.... ." Thang Mộ suy ngẫm một chút, hỏi tiếp, "Ngươi tập trung tinh thần, dốc sức nghĩ lại thử xem."

"A?" Jarrett giật mình, mặt lập tức hơi hơi đỏ, "Ta đã biết."

Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, giống như thực sự cố gắng suy nghĩ.

"Ta nói.... ." Vẫn luôn bị Thang Mộ cố ý ngó lơ, người nào đó không biết lúc nào lại mò đến, vẻ mặt khinh bỉ để sát vào, "Cô đang làm cái chuyện đáng khinh gì thế?"

"...." Dùng một quyền đánh ngã tên ngu ngốc này, Thang Mộ thổi thổi tay, bình tĩnh nói, "Ông suy nghĩ nhiều quá rồi đó."

Đúng lúc này, Jarrett đột nhiên mở hai mắt, không xác định hỏi: "Tỷ tỷ, người đang đói bụng sao? Còn có, thể lực tỷ tỷ hình như rất dồi dào, hay.... ."

"Thì ra là thế."

Xem ra dù hai người tổ đội thành công, Jarrett cũng không có khả năng giống nàng nhìn thấy bản đồ, hệ thống nhân vật linh tinh gì đó, nhiều lắm là có một cảm ứng, có điều như vậy cũng tốt, nếu hắn cũng thấy được, nàng không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

"Tỷ tỷ, đây là?"

"Cái này à, là ta vừa phóng ra một thứ cùng loại với ma pháp gì đó, tác dụng tương đương với, ừm, cảm ứng tâm linh." Thang Mộ cố gắng dùng từ mà đồi phương có thể lý giải để giải thích, "Đương nhiên, ma pháp này không thể làm cho chúng ta nhìn thấy nội tâm đối phương, nhiều lắm là có thể biệt tình huống hiện tại của đối phương, ví dụ như có thể bị trúng độc hay không này, pháp lực có còn đủ không này linh tinh, có cái này, cho dù có tách ra để xoát quái ta cũng yên tâm không ít."

"Cái này căn bản không phải là ma pháp rồi?" Kirsten không biết khi nào lại xông ra, nhắc tới chuyện có liên quan tới ma pháp, hắn liền thoạt nhìn đứng đắn lên không ít, "Mặc dù có một ít ma pháp hay đạo cụ ma pháp đặc biệt có thể tạo ra hiệu quả giống như cô nói, nhưng nhiều lắm là phán đoán có tử vong hay không, tuyệt đối không tỉ mỉ như vậy, hơn nữa, cô căn bản không có ma lực."

"Cho nên ta mới nói là cùng loại với ma pháp mà?!" Thang Mộ quơ quơ cung tên trong tay, "Giống như tiễn pháp của ta, là bí kiếp của gia đình ta, sự việc cụ thể không thể tiếc lộ, tóm lại, ta sẽ không làm hại Jerry!"

"Ta tin tưởng tỷ tỷ." Jarrett dùng sức gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Thang Mộ, "Tỷ tỷ quả nhiên là rất lợi hại."

Được, được khen!

Thang Mộ chỉ cảm thấy mình giống như được bạch quang chữa trị bao quanh, lại giống như được ngâm trong ôn tuyền ấm áp mênh mông, tinh thần và thể xác đều tràn ngập sức mạnh, đúng vậy, nàng đã sắp trở thành "Chiến binh tình yêu".... . Không đúng chổ nào đó rồi!

"Bất quá, cái này có thể giải trừ." Sau đó Thang Mộ nói, "Nếu Jerry không thích để vậy liên tục cả ngày, lúc nào cũng có thể giải trừ, khi nào chiến đầu thì dùng lại là được."

Hệ thống mặc định Thang Mộ làm "Đội trưởng", có quyền hạn mời thành viên mới gia nhập và đá đội viên ra.

"Không, ta rất thích."

"A, đúng rồi!" Thang Mộ đột nhiên nhớ ra, đội ngũ còn có chỗ quan trọng hơn, đó chính là truyền thuyết -- tán gẫu đội!

Trước đây khi tên phản bội đáng xấu hổ dụ dỗ thành công, luôn luôn là chỉ hai người một tổ đội, sau đó đứng giữa một đám kẻ độc thân thì thầm trò chuyện, trên đỉnh đầu là tên đội ngũ giống nhau, đáng thương cho bọn họ chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn người khác ân ái, một câu cũng không nghe được, đáng xấu hổ đáng xấu hổ!!! Ghê tởm ôi ghê tởm!!! Đáng giậnôi đáng giận!!!

Nhưng, tình huống hiện giờ thì, kênh tán gẫu riêng mở ra thế nào nhỉ?

Thang Mộ thử kêu thầm tên Jarrett vài tiếng trong đầu vài --

[Jerry, Jerry, nghe được không?]

"Ôi!" Jarrett đang đứng cạnh bên nàng đột nhiên phát ra âm thanh sợ hãi, rồi sau đó ngạc nhiên nhìn về phía Thang Mộ.

Nhìn vào ánh mắt như thế, Thang Mộ phấn khích, thành công rồi!

[Đừng sợ, cái này cũng là một trong những công dụng, ngươi thử nghĩ ở trong lòng những lời muốn nói với ta xem. ]

[.... . Tỷ tỷ?]

[Ừ, là ta!]

[Cái này thực sự là.... . rất thần kỳ. ]

Chính xác.... Rất thần kỳ, hơn nữa...... Hừ hừ hừ hừ hừ mỗi tối Kirsten ông đều dùng viên trân châu nứt đó chiếm lấy Jarrett nhà ta tới hơn nữa đêm thì có gì đặc biệt hơn người chứ! Jarrett nhà ta còn có thể nói thầm cùng với ta đó! Hâm mộ không, ghen tị không, oán hận không?! Ha ha ha ha ông căn bản còn không nghe được!!!

Hoàn toàn đã quên mất mỗi tối khi Jarret minh tưởng thì mình cũng mặt dày mày dạn chà xát tiến vào viên trân châu, Thang Mộ cảm thấy cuối cùng mình cũng chiến thắng, làm cho đêm đó ánh mắt nàng nhìn Kirsten cũng hoà ái thêm vài phần, đương nhiên, cũng lại không cẩn thận hù doạ đối phương.

Sau nữa tháng, ngày như dòng nước chảy quét qua.

Trãi qua nỗ lực không ngừng, Jarrett đã thành công đạt tới cấp 10, mà Thang Mộ cũng sắp tới cấp 15, trong trò chơi, đây là một cái ranh giới có quan hệ trực tiếp đến phương hướng kỹ năng tương lai của nàng.

Nhưng mà, cuộc sống của nam chủ nhất định sẽ không yên ả.

Vào lúc rạng sáng một ngày nào đó, ba người cảm giác được trong rừng truyền đến chấn động kịch liệt.

Âm thanh dời núi lấp biển làm người ta sợ hãi truyền tới bọn họ, dường như mặt đất dưới chân cũng có nhịp đập sinh mệnh vậy.

"Đây là.... ma pháp hệ thổ khổng lồ sao?" Sắc mặt Kirsten đại biến.

"Cái gì?"

Không đợi Thang Mộ hỏi được nguyên do, lại một tiếng chấn động thật lớn vang lên, là ở hướng ngược lại, trong không khí truyền đến tiếng gào thét sắc nhọn, âm thanh lớn như thế cho nên cũng gây tác hại làm đầu Thang Mộ ong ong mất một lúc, nàng còn như thế, huống chi Jarrett.

Vì thế nàng vội vàng ôm đầu Jarrett, đưa thằng bé vào lòng: "Đây là có chuyện gì?"

"Cấm chú hệ phong.... Không tốt! Nhanh chóng tiến vào ngọc trai!"

Kirsten vừa dứt lời, ba người liền biến mất ngay tại chỗ, một viên trân châu hiện ra giữa không trung phát ra ánh sáng màu hổ phách lấp lánh vài cái rồi cũng lập tức biến mất vô hình.

Gần như chỉ trong một giây, cây cối trong vòng một trăm mét gần đó đều bị một cơn lốc thình lình xuất hiện nhổ tận gốc, giống như mũi tên nhọn bắn về phương xa, ầm ầm rơi xuống đất, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, tạo ra trên mặt đất một hố sâu cực đại.

Cùng lúc đó, trong Tinh vân châu ba người ngồi xếp hàng, sắc mặt Kirsten nghiêm túc giải thích: "Dựa theo tình hình hôm nay mà phán đoán, hẳn là hai con ma thú cường đại chiến đấu với nhau."

"...... hả?" Thang Mộ giật mình, "Không thể nào? Cấp bậc ma thú gần đây cũng không phải là rất cao nha."

"Không sai, hai con ma thú này ít nhất có một con có thiên phú hệ thổ, một con khác hệ phong." Kirsten phân tích nói, "Hơn nữa, dựa vào lực sát thương ma pháp nhìn thấy, rất có thể là là cấp Thánh."

"......"

Thang Mộ vô cùng may mắn vì giờ này mình không có uống nước, nếu không nhất định sẽ phun vào mặt Kirsten, nhưng mà.... cái này nghe quen quen thế nào ấy?

Trong lòng nàng gần như đã xác định, đây chính là Ngựa đực Đại thần lại tặng cho Jarrett một bàn tay vàng khác, nếu không, hai ma thú cấp thánh cường đại, thế gian khó tìm trong truyền thuyết sao lại ăn no rãnh rỗi không có việc gì lại chạy ra vùng này đánh nhau làm cái gì!

Vấn đề hiện tại là, bàn tay vàng này mở như thế nào đây.

Là nhặt được một cô gái ma thú xinh đẹp sắp chết để ký khế ước hả? Hay là được bảo vật quý báo của hai con ma thú nhỉ? Vẫn là được hai ma thú phân nhau biểu diễn truyền thụ tuyệt chiêu của từng con cho, sau đó dù rằng cả đời tranh đấu với nhau lại cùng nhau vùi thân trong núi dưới cơn bão tuyết.... . Chờ đã, cái cuối sao mà nghe quen tai vậy? Hình như nghe qua ở đâu rồi, thần, thần "thú" hiệp lữ?

Có điều, tóm lại..........

"Theo ý của ông, bọn chúng còn có thể đánh nhau rất lâu nữa?'

"Đúng vậy." Kirsten nghiêm túc gật đầu.

"Vậy thì......"

"Vậy thì?" Kirsten hít vào một hơi, chẳng lẽ nàng có biện pháp sao? Có lẽ đây là cơ hội xem xét thực lực chân chính của nàng ta cũng không chừng.

Thang Mộ yên lặng lấy ra cái giường từ trong túi ảo, bày ra, nằm xuống, đắp chăn, sau một loạt động tác lưu loát liền mạch, bình tĩnh nói: "Vậy ta ngủ tiếp đây, chờ chúng nó đánh xong thì kêu ta."

"............" Ê!!! Cô có gan thì làm theo kịch bản trong lòng ta một lần đi!!!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-118)