Phong Thanh
← Ch.102 | Ch.104 → |
Bóng tối vô tận, Kỷ Vân Hòa cõng Trường Ý lẳng lặng đi trong u tối, thoáng cái nàng dường như cảm thấy bọn họ đang cùng nhau đi đến thiên hoang địa lão, nhưng bóng tối xung quanh dù sao cũng là hư ảo, khí tức đang dao động khắp nơi, bất kể là trận pháp gì ngoại trừ trận pháp lớn như thập phương trận, bên trong đều không tránh được có khí tức lưu chuyển, trận pháp của Thuận Đức cũng như thế.
Kỷ Vân Hòa đi về hướng của khí tức, phán đoán vị trí ngũ hành, từ đó xác định toàn bộ lối thoát trong trận.
Rất nhanh, nàng liền tìm được vị trí, nàng cõng Trường Ý đi đến hướng ấy: "Chàng xem." Nàng nói với Trường Ý, "Ta nói trận này không giam chúng ta được bao lâu mà." Nàng nói với y nhưng sau lưng lại không có tiếng trả lời, Kỷ Vân Hòa hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy Trường Ý cư nhiên hôn mê trên vai nàng.
Lòng nàng đau nhói, cơ thể y bị thương quá nặng...... Thương tích trên người y không thể trì trệ được nữa......
Trong lòng có chút sốt ruột, chân bước càng nhanh hơn, nhưng đúng lúc này, bóng tối xung quanh đột nhiên rung chuyển. Kỷ Vân Hòa nhíu mày, không biết tình huống bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng lập tức bước nhanh hơn về hướng lối thoát.
Mỗi bước nàng giẫm lên, bóng tối xung quanh càng rung chuyển kịch liệt hơn, nàng chưa đến được lối thoát, cũng chưa có bất kì động tác phá trận nào, sự chấn động của trận pháp này nhất định không phải do cử động của nàng. Là...... Thuận Đức công chúa ở bên ngoài kia ư?
Nàng ta muốn hủy trận để trực tiếp chôn vùi họ ở trong trận pháp ư?
Lòng Kỷ Vân Hòa căng thẳng.
Đột nhiên, trong mảng tối đen, phía trước nơi họ đứng bỗng xuất hiện một vết nứt, ánh sáng chói mắt từ bên ấy chiếu vào.
Bóng người trong ánh sáng vô cùng quen thuộc, nhưng nàng không hiểu, người này...... tại sao lại đến đây......
"Nhanh lên." Trong ánh sáng Lâm Hạo Thanh thấp giọng hối thúc.
Kỷ Vân Hòa cõng Trường Ý, đi đến bên cạnh Lâm Hạo Thanh, bước ra khỏi bóng tối. Khoảnh khắc khi họ thoát khỏi bóng tối ấy, u tối sau lưng lập tức biến mất.
Vẫn là ở trong địa lao, dưới chân họ là trận pháp vỡ nát, trận pháp vẫn tản ra kim quang, chỉ là ánh sáng này đang lụi tàn dần, mắt trận bị chân một người giẫm lên, Kỷ Vân Hòa nhìn người đó hỏi:
"Tại sao ngươi lại đến đây?"
Lâm Hạo Thanh cũng đánh giá Kỷ Vân Hòa một cái, nhìn thấy nàng không bị gì, thần sắc hắn hòa hoãn vài phần, nhưng nhìn người cá trọng thương sau lưng này, hắn lại nhíu mày: "Rời khỏi Kinh Sư trước đã." Không do dự nữa, hắn kéo nàng ra khỏi ngục giam đổ nát.
Lúc này, trên bức tường ngoài lồng giam, người của Thuận Đức công chúa bị ghim bởi thanh kiếm thứ ba, đó là trường kiếm của Lâm Hạo Thanh, kiêm đâm ngay vị trí chí mạng - ngay nội đan của Thuận Đức.
"Nàng ta chết rồi sao?" Kỷ Vân Hòa hỏi.
"Muốn giết nàng ta vẫn cần phí chút công phu." Lâm Hạo Thanh đi trước dẫn đường, đầu không xoay lại đáp "Không còn thời gian lãng phí với nàng ta."
Đi với hắn được hai bước, Kỷ Vân Hòa nhìn bóng lưng hắn hỏi: "Ngươi không phải nói rằng hôm nay sẽ không ai đến cứu ta ư?"
Lâm Hạo Thanh thoáng im lặng, vẫn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ đáp: "Mạng của ngươi là ta cứu về. Chết nhanh như thế, quá đáng tiếc."
Kỷ Vân Hòa nhếch môi, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đi phía trước của hắn, hoàn cảnh này càng nguy hiểm hơn vạn lần so với hang rắn ở biển hoa, mà nay Lâm Hạo Thanh cũng âm hiểm độc ác hơn so với năm đó gấp vạn lần, chỉ là dù quanh đi quẩn lại nhiều năm như thế, Lâm Thương Lan cho rằng đã thay đổi hắn, hắn cũng tự cho rằng bản thân đã thay đổi rồi.
Nhưng chọn lựa của hắn, vẫn hệt như thiếu niên trong biển hoa kia.
"Đa tạ...... Sư huynh."
Nàng và Lâm Hạo Thanh, vận mệnh cả đời đều là con cờ, bọn họ đều vô số lần muốn vứt bỏ thân phận và xiềng xích của mình, nhưng bây giờ, trải qua nhiều năm như thế, Kỷ Vân Hòa sớm đã hiểu cách chân chính để thoát khỏi gông xiềng, không thể phủ nhận mà là đảm nhiệm trọng trách tiến về phía trước.
Lâm Hạo Thanh vẫn không đáp lại nàng.
Hai người đưa Trường Ý rời khỏi địa lao, khoảnh khắc bước ra ngoài địa lao, giọng nói phía trước truyền đến khiến lòng nàng chợt rét:
"Tình cảm huynh muội thật làm người khác cảm động."
Lối thoát địa lao, đại quốc sư toàn thân bạch y lẳng lặng đứng đó. Thần sắc của hắn vẫn lãnh đạm bình tĩnh hệt như sáu năm trước nàng từng thấy, nhưng dưới tình cảnh này gặp hắn, nàng vạn phần không nguyện ý.
Trong địa lao trước đây, Kỷ Vân Hòa không sợ chết, cho nên cũng không sợ hắn. Mà nay, nàng có người cần bảo vệ, cũng có việc phải sợ hãi. E rằng đại quốc sư này, lại cố tình nhắm vào...... người nàng muốn bảo vệ nhất.
Quả nhiên là như thế, đại quốc sư thong thả nói ra một câu: "Để người cá lại, các ngươi có thể đi."
Hắn một thân bạch y, đứng giữa hoàn cảnh đổ nát xung quanh, lộ rõ sự đối lập, lại khiến lòng người khiếp sợ.
"Ta cản hắn." Lâm Hạo Thanh nhỏ giọng nói với Kỷ Vân Hòa, "Ngươi mau đưa người cá đi."
Chưa đợi hắn dứt lời, đại quốc sư khẽ giơ tay, ngón tay vừa động, một luồng gió to liền hóa thành một con rồng, gầm gừ một tiếng, đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Hạo Thanh, công kích hắn ngã trên đất, mà trận gió nọ cũng không tản đi, không ngừng thổi lên người hắn, đè hắn nằm trên đất, đến một đầu ngón tay cũng không cử động được.
Đại quốc sư đứng trên đỉnh cao quyền lực của quốc gia này mấy chục năm, Lâm Hạo Thanh đứng trước mặt hắn hệt như những người khác hoặc nói đúng hơn là không khác gì một con kiến.
Tầm mắt hắn thậm chí không rơi trên người Lâm Hạo Thanh, xoay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa.
Bàn tay đặt sau lưng bảo vệ thân thể Trường Ý của nàng hơi siết chặt, chín chiếc đuôi hồ ly màu đen dường như vô thức xuất hiện, nàng nhìn hắn, đôi mắt ấy dường như không để thứ gì lọt vào trong mắt, chứa đầy sự chán ghét cả thế giới này.
"Để người cá lại." Đại quốc sư nói với Kỷ Vân Hòa "Ngươi có thể đi."
"Ta sẽ không để chàng lại." Kỷ Vân Hòa đáp, đột nhiên trong lòng nghĩ ra một kế, nàng cố gắng áp chế cơn sợ hãi đối với sức mạnh của kẻ trước mặt, thu lại chín chiếc đuôi theo bản năng xuất hiện kia, nhìn đại quốc sư nói "Nếu ngươi cũng gặp phải tình huống thế này, ngươi bảo vệ Trữ Tất Ngữ, ngươi sẽ bỏ nàng ở lại, tự mình rời đi sao?"
Ba chữ này, hệt như một mũi kim, đâm thẳng vào đồng tử lạnh nhạt của hắn.
Đại quốc sư nhìn Kỷ Vân Hòa, dường như tất thảy xung quanh đều biến mất, hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Ngươi từ đâu biết được cái tên này?"
"Trong mơ."
"Trong mơ?" Đại quốc sư đột nhiên nheo mắt, thân hình như gió, thoáng cái Kỷ Vân Hòa liền cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, nàng vô thức thả Trường Ý xuống, Trường Ý liền rơi xuống đất, mà lúc này, chỉ trong chớp nhoáng, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại, bản thân nàng đã bị đại quốc sư bóp cổ nàng, ấn nàng lên trên bức tường đá xanh, lực đạo hắn rất mạnh, khiến bức tường đá bị nàng va chạm đến nứt ra vài đường.
Lồng ngực Kỷ Vân Hòa chợt đau, một ngụm máu tanh từ khoang ngực trào lên, nhưng bị hắn bóp chặt cổ họng.
Đòn tấn công không hề sử dụng pháp thuật, đơn đơn giản giản như thế liền khiến nàng không có cách nào phản kháng, sinh mạng của nàng lúc này dường như đang nằm trong bàn tay của hắn.
Lúc này, Kỷ Vân Hòa mới biết, Hàn Sương gì đó, luyện người thành yêu gì đó, mưu lược tính kế gì đó, trước mặt kẻ có sức mạnh tuyệt đối này, đều không đáng để nhắc đến, hắn trở tay một cái liền có thể khống chế sinh tử của mọi người trong lòng bàn tay......
Kể cả Kỷ Vân Hòa đã thu được yêu lực của hồ yêu cũng không ngoại lệ.
"Kỷ Vân Hòa." Ánh mắt đại quốc sư mãnh liệt sát khí "Bao nhiêu khôn vặt ngươi có, đừng đặt nhầm nơi này."
Pháp thuật quanh người Kỷ Vân Hòa, bất kể là yêu lực hay linh lực của ngự yêu sư, đều hệt như bị một đòn vừa rồi phá vỡ, không có cách nào ngưng tụ, nàng chỉ đành cố gắng áp chế cơn sợ hãi theo bản năng, khóe môi hơi run rẩy, nhếch lên:
"Trữ Tất Ngữ...... Nàng ta mặc y phục trắng đứng trong đám mây......"
Con ngươi của hắn co lại.
Kỷ Vân Hòa tiếp: "Nàng ta nói, nàng ta ở trong từng cơn gió trên thế gian này......"
Đúng lúc này, gió chợt nổi lên, từng cơn từng cơn khẽ lùa qua tóc bên tai đại quốc sư, hoặc là gió vốn vô ý nhưng cảm xúc của hắn giờ đây khiến hắn không thể không ngơ ngẩn. Ngón tay hắn khẽ thả lỏng, ngón chân nàng chạm đất. Nàng tiếp tục nói:
"Chuyện gió biết nàng ta đều biết, hành vi nhiều năm nay của ngươi, sư phụ ngươi đều thấy cả."
Năm ngón tay buông lỏng, đại quốc sư thẩn thờ nhìn Kỷ Vân Hòa, ánh mắt rơi trên mặt nàng, lại giống như thông qua nàng để nhìn về một người khác.
"Sư phụ......" Hai chữ nỉ non này hệt như có thể xuyên qua năm tháng tịch mịch cùng cô độc của mấy chục năm qua.
Máu trong lồng ngực cuối cùng cũng có thể nôn ra, Kỷ Vân Hòa ôm ngực, thoáng bình ổn lại, đến khi ngừng ho mới tiếp tục nhìn đại quốc sư nói: "Trước đó một mình thanh loan đến giết ngươi, là bởi vì Trữ Tất Ngữ đưa ta vào trong mơ, nhìn thấy toàn bộ chuyện năm đó ngươi từng làm." Kỷ Vân Hòa nói với hắn rõ từng chữ một.
Nếu đại quốc sư giống như Thuận Đức là một kẻ hoàn toàn điên cuồng, thì những lời này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một trận gió thoảng qua tai, không có sức sát thương, nhưng nàng biết, sự điên cuồng của đại quốc sư này là vì đối với một người cầu mà không được, toàn bộ tử huyệt trong sinh mạng hắn đều liên quan đến người này.
Trữ Tất Ngữ là tử huyệt của hắn.
Sức mạnh của hắn cường đại bao nhiêu, thì chấp niệm sẽ sâu đậm bấy nhiêu, chính là vì tử huyệt trong quá khứ này, khiến hắn càng giãy giụa càng thêm đau đớn.
"Ngươi tính kế hại Trữ Nhược Sơ, ngươi nói với Trữ Nhược Sơ, hắn có thể đi vào trong thập phương trận bầu bạn với thanh loan, nhưng ngươi lại lợi dụng hắn phong ấn thanh loan, sau đó lại dùng thập phương trận để giết chết hắn. Thanh loan biết được chuyện này, cho nên đến ngự yêu cốc điều tra chân tướng, quả nhiên, ngươi xem, mấy ngày trước nàng ấy liền đến tìm ngươi. Ngươi vẫn không hiểu ư, tại sao trong khoảng thời gian lâu như thế thanh loan không có động tĩnh gì, mà bây giờ lại đột nhiên lại đến gây khó dễ cho ngươi...... Là Trữ Tất Ngữ......" Nàng cười khẽ nhìn hắn, nhẹ giọng nói "Muốn giết ngươi."
Tựa như trời long đá lở, đại quốc sư trước mặt Kỷ Vân Hòa khẽ lùi một bước,
"Ngươi muốn thiên hạ bồi táng nàng, lại muốn vì nàng bán tang nhưng kẻ duy nhất nàng ta muốn giết, chỉ có mỗi ngươi."
Đại quốc sư thần sắc hoang mang, hệt như thoáng cái tất cả người trên thế gian này đều cách hắn thật xa rồi.
Sau lưng đại quốc sư, Trường Ý được Kỷ Vân Hòa đặt xuống, giờ đây ôm ngực ngồi dậy.
Y quay đầu, đôi mắt lam quét qua xung quanh nhưng nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đang chiến đấu với đại quốc sư, ánh mắt y thoáng sửng sốt, khí lạnh trên ngón tay khẽ động, hàn khí trong tay y hóa thành trường kiếm, lại đột nhiên biến mất, làm lại ba lần, trường kiếm mới ngưng tụ thành hình trong tay y.
Y dùng hàn kiếm chống đất, cố gắng đứng dậy, lần nữa thẳng lưng đi về hướng đại quốc sư.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy Trường Ý không chút sợ hãi đi về hướng mình, cả người y bị thương, khí tức rối loạn, phản phệ vì thi triển pháp thuật quá độ cơ hồ lấy đi nửa mạng y, nhưng y vẫn đi về hướng nàng.
Người nguyện lấy mạng mình để che chở nàng, đương nhiên cũng đáng để nàng liều mạng để bảo vệ.
Thế là, trước lúc Trường Ý động thủ, chín chiếc đuôi sau lưng Kỷ Vân Hòa lập tức tung ra, khí tức màu đen quỷ dị phủ khắp đất trời, nàng đem Trường Ý tách biệt bên ngoài yêu khí, Trường Ý sững sờ, lại thấy yêu khí trong tay nàng nhắm thẳng về lồng ngực đại quốc sư giết đến!
Đại quốc sư lại chỉ ngẩn ngơ nhìn nàng, không hề tránh né cũng không phản kháng.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |