Vay nóng Tima

Truyện:Ngự Yêu - Chương 096

Ngự Yêu
Trọn bộ 116 chương
Chương 096
Không hận nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Mưa xuân tí tách rơi cả đêm trong Kinh Thành, sau khi Thuận Đức từ phủ quốc sư quay về phủ mình, liền ngồi cả đêm trên ghế đại điện, máu trên mặt thấm ướt cả tóc nhưng nàng ta không hề xử lý.

Cho đến khi Chu Lăng tiến vào trong điện. Hắn nhìn thấy nàng ta chật vật ngồi trên vương vị, bước chân khẽ dừng lại chút, lập tức khẩn trương bước đến, nhất thời không kiêng kỵ thân phận khác biệt, hai bước bước đến, hắn khom gối, đặt tay lên mặt Thuận Đức công chúa, lại tức thời ngừng lại.

Hắn muốn thu tay về nhưng Thuận Đức lại nắm lấy tay hắn, đem gò má dán trên bàn tay đầy vết phồng rộp thật dày của hắn.

Mặt của nàng ta cọ sát với lòng bàn tay hắn, khiến tay hắn cũng cọ thành một mảng máu thịt mơ hồ.

"Công chúa......" Chu Lăng sửng sốt "Vết thương của người......"

"Chu Lăng, ta không thể giết sư phụ."

Lời nói của nàng khiến hắn càng thêm kinh ngạc: "Đại quốc sư......"

"Hắn không phạt ta. Chỉ là rút hết toàn bộ sức mạnh của ta đi." Nàng đem mặt mình càng dính sát vào lòng bàn tay Chu Lăng hơi một chút, "Thân phận, địa vị, sức mạnh, đều là hắn cho ta, mạng cũng là hắn cho ta, Chu Lăng, ngoại trừ gương mặt này, hắn không có cần gì ở ta cả, bây giờ ta cũng không còn gì rồi......" Nàng ta trừng mắt, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn đại điện trống tuếch:

"Thử nhiều thuốc như thế, vết sẹo trên mặt cũng không mất đi, sự nhẫn nại của hắn vẫn được bao lâu? Một tháng, hai tháng? Hay một năm? Hai năm? Đến khi hắn bỏ cuộc rồi, ta sẽ trở thành phế vật bị hắn tùy ý ném đi, hệt những kẻ bên ngoài kia, có gì bất đồng chứ?"

Trong mắt Thuận Đức công chúa bỗng lóe lên ánh sáng điên cuồng, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng: "Chi bằng, ta sẽ lấy cái chết để trừng phạt hắn, hắn muốn gương mặt này, ta không cho hắn. Để hắn không thể sống tốt."

"Công chúa......" Chu Lăng nhìn thần sắc có chút điên cuồng của Thuận Đức, "Công chúa hà tất phải nản lòng, thuộc hạ đến đây muốn báo với công chúa, Lâm Hạo Thanh quay về rồi."

"Lâm Hạo Thanh?" Thuận Đức công chúa cười nhạt "Hắn vẫn dám về ư? Chu Lăng, vì sao ngươi không giúp ta giết hắn?"

"Lâm Hạo Thanh nói, hắn có cách giúp công chúa."

"Giúp ta? Hắn có thể giúp ta chuyện gì?"

"Giết đại quốc sư."

Cả người Thuận Đức khẽ khựng lại, sau thoáng trầm mặc, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng, ánh mắt oán độc: "Để hắn đến gặp bổn cung."

..

Ps: Chương này có 3 cảnh, ngày mai sẽ up cảnh cute giữa Hòa và Ý~

*****

Dưới đáy biển, Trường Ý dùng pháp thuật tạo thành một không gian, nước biển bị tách biệt ở bên ngoài.

Kỷ Vân Hòa nằm trên một bãi mọc đầy Hải Linh Chi, tuy rằng với biển sâu mà nói, nơi này không phân biệt ngày đêm. Nhưng thời điểm nàng tỉnh dậy, lại nhìn thấy có người lẳng lặng nằm bên cạnh.

Góc hắc bào cùng mái tóc bạc của y phủ lên trên đáy biển, ánh sáng xanh lam của bãi Hải Linh Chi này cực giống màu mắt y. Màu sắc này khiến Kỷ Vân Hòa cảm thấy hệt như đang ở trong một không gian kì ảo, tư mật, yên tĩnh, đến cả âm thanh thì thầm của bọt biển phát ra cũng khiến nàng cảm thấy thần kì.

Nàng đắm chìm trong ánh sáng tựa như mộng ảo này, ngắm nhìn vẻ đẹp tựa như mộng ảo của người trước mặt, nhất thời không biết rốt cuộc bản thân đang trong mơ hay hiện thực.

Nàng ngắm nhìn đường nét trên mi mắt y, chỉ cảm thấy thế sự kì diệu khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Trường Ý cho rằng nàng chết rồi, nàng cũng cho rằng như thế, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có cơ hội sống lại, vẫn có cơ hội gặp lại y thêm lần nào nữa......

Nàng đưa tay lên, đầu ngón tay phác thảo đường cong trên sống mũi y, nhưng lúc ngón tay dừng lại trên chóp mũi, đôi mắt xanh lam kia cũng mở lên.

Ánh sáng của Hải Linh Chi phủ lên mặt hai người, mà trong đôi mắt của họ, đều phản chiếu rõ ràng bóng hình của đối phương.

"Trường Ý." Kỷ Vân Hòa mở miệng trước, nhưng sau khi gọi tên y lại trầm mặc xuống. Giữa bọn họ có quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều cảm xúc cùng những vướng mắc phức tạp khiến nàng vốn dĩ không biết phải bắt đầu thế nào, cũng không biết phải mở miệng nói chuyện nào trước.

Nói chuyện sống lại của nàng? Hay nói chuyện mất trí? Đến cả nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.

"Trong người sao rồi?" Kỷ Vân Hòa im lặng, Trường Ý lại hỏi "Còn nhiệt độc thiêu đốt không?"

Y nhắc đến chuyện này, nàng mới nhớ ra bản thân vì sao bị đưa xuống biển băng này. Nàng lắc đầu, sờ Hải Linh Chi dưới đáy biển: "Nơi này thực sự rất thần kì, dường như sức nóng trong người ta đều bị hút đi vậy."

"Mặt biển này không gió không mưa, cũng vì sinh ra Hải Linh Chi, cho nên lớp băng phủ hằng năm không tan chảy."

"Vì sao?" Nàng cười hỏi "Chẳng lẽ, linh chi này dựa vào nhiệt độ để sinh tồn?"

Mi mắt nàng cong lại, cười vô cùng tự nhiên, nàng không để ý nhưng Trường Ý lại vì vẻ mặt này của nàng khẽ ngẩn người.

Lúc trước Trường Ý gặp A Kỷ, từng hoài nghi là nàng nhưng vì Kỷ Vân Hòa vẫn ở trong hồ băng, cho nên y cố tin đó không phải là nàng. Đến bây giờ đã xác nhận rồi, nhìn thấy nàng hoạt bát nói chuyện, cười nói trước mặt mình hệt như ngày trước, lúc này y cũng cảm nhận có một loại bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Khoảng thời gian trong mấy tháng này hệt như một giấc mộng dài.

"Sao vậy?" Nhìn thấy y không đáp, nàng hỏi.

Trường Ý hồi thần, đáp lại câu hỏi nàng hỏi lúc nãy: "Hải Linh Chi xem như là dựa vào nhiệt độ để sinh tồn. Cho nên ăn Hải Linh Chi có thể hóa giải nhiệt độc cho nàng, nhưng nhiệt độc tái phát, một đóa linh chi rất khó tiêu giải." Y nói xong, cố giấu đi cảm xúc cùng dao động trong lòng mình "Nàng cần ở đáy biển nghỉ ngơi vài ngày."

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Vân Hòa cũng có chút mơ hồ: "Ta nhớ chàng từng nói với ta rằng mấy ngày nay không thể vận công, ta cũng có để ý nhưng không biết tại sao trong mơ......" Nói đến đây, nàng chợt ngây người, trong não léo qua rất nhiều cảnh tượng.

Nàng nhớ ra rồi, cũng biết người trò chuyện trong mộng với mình là sư phụ của đại quốc sư, Trữ Tất Ngữ. Nhưng mà......

Trước đó nàng ta nói gì, còn làm gì để khiến nàng trong mơ phải vận công?

Kỷ Vân Hòa nhíu mày: "...... Trong đầu có quá nhiều chuyện...... Ta không nghĩ ra vì sao trong mơ phải vận công." Nàng nhìn Trường Ý "Xin lỗi, lại đem phiền phức cho chàng rồi."

Trường Ý im lặng một lúc, lại ngồi dậy: "Không phiền phức."

So với chuyện y nhìn thấy thân thể nàng bị dung nham hủy hoại, trạng thái bây giờ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Nghe thấy ba chữ này, đột nhiên nàng lại ngẩn ngơ. Nếu nàng không nhớ lầm, hình như trước khi "tử vong", nàng vẫn chưa nói chân tướng năm đó cho Trường Ý nghe.

Hơn nữa sau khi nàng chết, người biết chân tướng như Lâm Hạo Thanh, Thuận Đức công chúa cùng mấy người trong phủ quốc sư, còn có Khống Minh kẻ một lòng muốn Trường Ý quên phắc nàng đi.

Bọn họ, sau khi nàng chết, cũng không ai chạy đến thủ thỉ bên tai Trường Ý chuyện này, kể cho y biết "chân tướng" không còn tác dụng nào nữa kia.

Mà nay thái độ Trường Ý đối với nàng khiến người khác rất khó hiểu. Tỉ mỉ nghĩ lại, bao gồm cả lúc trước kia nàng không biết bản thân là ai, vô số hành động của y......

"Trường Ý." Nàng đột nhiên mở miệng, "Vì sao chàng nói...... không hận ta?"

Câu hỏi của nàng quá trực tiếp, nhưng trong không gian kín mít này, Trường Ý không thể lẫn trách, hoặc giả, y vốn dĩ không muốn lẫn tránh.

Y xoay đầu, đôi mắt xanh lam phải chiếu ánh sáng xanh của Hải Linh Chi: "Bởi vì không hận nữa rồi." Y nói "Không vì tại sao cả."

Câu trả lời của y cũng vô cùng trực tiếp, khiến cho Kỷ Vân Hòa có chút ngạc nhiên, nàng cho rằng với bản tính sau khi "bị thương" của cá đuôi to, sẽ nói gì đó để nàng tìm một lý do đập tan quá khứ. Nhưng y không làm vậy, cũng không vòng vo nữa.

Kỷ Vân Hòa cũng ngồi dậy: "Ta từng phản bội chàng."

"Ừ."

"Từng giết chàng."

"Đúng vậy."

"Chàng rơi xuống vực, Khống Minh hòa thượng nói, chàng suýt mất mạng. Chàng dùng thời gian sáu năm, ở cõi Bắc...... muốn trả thù ta." Nói đến đây, cảm xúc của nàng cũng không nhịn được có chút loạn lên.

Mà Trường Ý vẫn kiên định như cũ: "Không sai."

"......" Nàng thoáng im lặng "Mà chàng bây giờ...... nói không hận ta nữa?" Kỷ Vân Hòa chăm chú nhìn Trường Ý, ánh mắt trong bóng tối dần dần chuyển động. Nàng cúi đầu, cũng không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, cuối cùng chỉ mở miệng hỏi một câu: "Trường Ý, chàng có phải bị ngốc không?"

Cá đuôi to này, từ trước đến nay đã trải qua bao nhiêu khó khăn, gập ghềnh khúc khuỷu đi đến giờ, y vẫn lương thiện cùng thành thật như thế.

"Sao chàng lại tốt như thế?" Kỷ Vân Hòa hỏi, "Sao tâm địa chàng lại tốt như thế? Chàng như vậy......" Nàng nói đến đây, lại nhìn tay Trường Ý, tay y trong lúc hóa giải dung nham cõi Bắc bị pháp thuật của mình làm bị thương, lòng bàn tay mu bàn tay đều chi chít vết thương.

Nàng lập tức liền rơi lệ, khẽ nắm lấy tay Trường Ý.

Nước mắt rơi trên mu bàn tay của y: "Chàng sẽ bị bắt nạt đó......"

Lần đầu tiên y nhìn thấy nàng khóc, dường như nàng khóc vì đau lòng y.

Nhưng kì thực trong lòng Trường Ý lại nghĩ, y không tốt như lời nàng nói, tâm địa cũng không lương thiện như vậy, y...... cũng từng lạc lối, nhưng cuối cùng, y không trở thành dáng vẻ đáng sợ lại đáng thương kia, không phải vì kiên định trong tâm tính mà bởi vì nàng quay về rồi.

Cho dù nàng không biết y, đã quên đi quá khứ nhưng nàng vẫn kéo y từ bên bờ vực u tối, kéo y trở về.

Trường Ý đưa tay, lau đi giọt lệ bên khóe mắt của nàng: "Ta rất lợi hại." Trường Ý nói, "Nàng cũng là thủ hạ bại tướng trong tay ta."

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Vân Hòa đột nhiên vừa khóc vừa cười, nàng ngẩng đầu, nhìn Trường Ý: "Không có nam nhân nào đánh nữ nhân lại nói đến lý lẽ hùng hồn như thế cả."

Trường Ý cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi y khẽ cong lên thành nụ cười khẽ.

Nhiều năm trôi qua, dưới đáy biển u tối cách xa nhân thế, cuối cùng lúc bọn họ nhìn nhau, lại mang theo nụ cười.

...... Wattpad: Rosenychungchung......

Cảnh phát đường sẽ tăng dần theo từng chương~

*****

Trong điện phủ công chúa, Lâm Hạo Thanh được tùy tùng đưa đến điện bên: "Cốc chủ chờ một lát, công chúa sắp đến rồi." Tùy tùng nói xong liền cung kính rời đi. Lâm Hạo Thanh ngồi trong điện, lẳng lặng uống một ngụm trà.

Hắn nhìn tách trà trong tay, khẽ cười mỉa một tiếng, e rằng bây giờ, trà trong cung này cũng khiến người khác kinh sợ.

Không lâu sau, bóng đỏ từ sau đại điện tiến vào, Lâm Hạo Thanh đứng dậy, vẫn chưa hành lễ, bên trên đã truyền đến một tiếng: "Được rồi, miễn lễ, nói đi. Mục đích ngươi đến đây. Nói không xong, bổn cung liền ở đây đem ngươi ra chém."

Lâm Hạo Thanh vốn hơi khom lưng, sau khi thẳng lưng hắn nhìn thẳng Thuận Đức công chúa trong điện, sau lớp khăn đỏ, vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.

"Công chúa, tội thần lần này đến đây là để hóa giải tâm bệnh nhiều năm của công chúa."

"Tâm bệnh? Tâm bệnh của bổn cung, ngươi lại biết?"

"Phủ quốc sư, đại quốc sư."

Thuận Đức công chúa ngồi lên trên ghế, "Quốc sư vốn là sư phụ của bổn cung, ngươi lại nói người là tâm bệnh? Nên giết."

Lâm Hạo Thanh cười: "Nếu không phải tâm bệnh, mà là chỗ dựa, vậy những ngày gần đây, công chúa cần gì phải dùng tà thuật để hút linh lực của những ngự yêu sư kia?"

"Phủ công chúa ta vẫn có thám tử của ngươi?" Thuận Đức công chúa nheo mắt, "Lâm cốc chủ, bổn cung không nghĩ đến, thủ hạ ngự yêu cốc các ngươi lại có thể kéo dài đến như thế."

"Là để tự vệ mà thôi. Cũng giống như công chúa, ngự yêu cốc của ta, bốn vùng đất ngự yêu, dưới sự khống chế của đại quốc sư, gắng gượng sinh tồn, có thể sống đến hôm nay, không nói văn vẻ, thì chính là đến cả tính mạng cũng bị hắn tùy ý ném vứt. Triều đình không phải cũng đang như thế sao?"

Thuận Đức công chúa khẽ trầm mặc.

"Công chúa khát khao sức mạnh, tội thần bất chấp sống chết hồi kinh, chính là vì muốn cung cấp cho công chúa phần sức mạnh này."

"Nói ra xem nào."

"Luyện người thành yêu."

Thuận Đức nheo mắt, nghĩ đến người nọ, thần sắc nàng ta chợt hung ác: "Kỷ Vân Hòa?" Nàng ta hừ lạnh "Ả ta đã chết rồi, ngươi còn dám đem cách luyện trên người ả đặt lên người bổn cung?"

"Kỷ Vân Hòa đã chết, nhưng không phải chết vì những viên thuốc này, mà là chết vì nhiều năm bị đày đọa."

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Thuận Đức công chút vẫn có chút oán hận: "Chết quá dễ dàng cho ả rồi."

Lâm Hạo Thanh không để ý, chỉ nói: "Đan dược lúc còn sống Kỷ Vân Hòa dùng là do phụ thân ta chế ra, không giấu công chúa, đại quốc sư dùng độc Hàn Sương khống chế tộc ngự yêu nhiều năm, vì tìm cơ hội hóa giải, phụ thân ta đã bí mật nghiên cứu đan dược luyện người thành yêu, độc Hàn Sương chỉ đối phó với sức mạnh song mạch của ngự yêu sư, nếu luyện người thành yêu, Hàn Sương đương nhiên không có độc tính với những ngự yêu sư kia. Phụ thân dùng những đan dược đó trên người Kỷ Vân Hòa, để chống lại độc Hàn Sương. Chỉ đáng tiếc chưa có kết quả, phụ thân đã mất sớm."

"Ta dựa theo nghiên cứu của phụ thân, tiếp tục tiến hành, cơ hồ đã gần chế tạo ra phương pháp luyện người thành yêu, chỉ là, ta vẫn thiếu một thứ."

"Thiếu thứ gì?"

"Phương thức luyện thuốc của Hàn Sương."

"Ồ." Thuận Đức công chúa cười khẽ một tiếng "Hóa ra, ban đầu ta tìm ngươi chống Bắc, ngươi đưa ra yêu cầu cần độc Hàn Sương, nói muốn thuận tiện để ngươi khống chế người của bốn vùng đất ngự yêu, hóa ra là dùng thuốc của ta đi làm việc của mình."

"Giờ đây không còn như xưa, công chúa, lúc ấy ta thực sự có chuyện che giấu công chúa, chỉ là bây giờ, ta cùng công chúa đều muốn chống lại đại quốc sư, vì sao không liên thủ lại?"

Thuận Đức công chúa trầm mặc hồi lâu: "Ba ngày." Nàng ta nói "Ngươi không làm ra, ta sẽ giao ngươi cho đại quốc sư."

~Wattpad: Rosenychungchung~


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-116)