Không được phép quỳ
← Ch.023 | Ch.025 → |
"Tiểu thư, không đứng đắn." Hồng Kiều hổn hển dậm chân một cái, này tiểu thư tỉnh lại sau, không chỉ trở lên thông minh, có võ công, da mặt còn dà hơn trước không biết bao nhiêu lần.
"Ha ha ha ha!" Phượng Thiên Mị vui vẻ thoải mái cười to, Hồng Kiều cũng là bỉu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Khi nói chuyện, Phượng Thiên Mị đã thu thập xong, ngồi vào giữ kính trong điểm, Hồng Kiều lại vấn tóc cho Phượng Thiên Mị.
"Tiểu thư thật sự đẹp quá a! Sợ không có người nào có thể so sánh!" Nhìn dung nhân tuyệt sắc trong kính, Hồng Kiều không khỏi cảm thán nói.
Trước kia tiểu thư tuy rằng mĩ, lại si ngốc ngây ngốc, lại bị nhị tiểu thư xui khiến trang điểm loè lẹt, cho nên bị coi là xấu nữ. Nhưng là hiện tại tiểu thư không ngốc, một thân ngạo khí, cao quý, siêu phàm thoát tục, đẹp đến không gì có thể thay thế.
Nếu bây giời tiểu thư xuất hiện trước mặt Hiên vương, Hiên vương khẳng định sẽ hối hận muốn chết, không chỉ Hiên vương, sợ là bao nhiêu nam tử đều lâm vào khuynh đảo đi!
Bất quá tiểu thư nói Hiên vương là nam nhân lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn, không đáng có được tiểu thư, chính Hiên Vương nhẫn tâm giết hại các nàng.
Lúc này, Phượng Thiên Mị cũng nhìn bản thân trong gương đến xuất thần, quả là một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành! Da trắng nõn nà, mi như xa như hoạ, chu thần không tì vết.
Nếu so với Hoa nhi (bông hoa) trong vườn sợ là đều thất sắc trước vẻ đẹp này.
"Tiểu thư"
Lúc này, Tư Vân bốn người bọn họ tiến vào, Tư Vân như trước một thân nam trang màu trắng, trong tay Tư Nguyệt còn cầm một bộ y phục.
"Tiểu thư, các tỷ tỷ nói, là tiểu thư đã cứu ta, còn ban thưởng tên của ta, Tư Diệu cám ơn tiểu thư ân cứu mạng, về sau, Tư Diệu thề sống chết cùng tiểu thư, thỉnh tiểu thư chịu Tư Diệu cúi đầu." Thanh âm thanh thuý dễ nghe, giọng điệu hoạt bát tiêu sái, khí chất không câu nệ tiểu tiết, lại tuân thủ thói quen quy củ nghiêm ngặt, nói xong hướng Phượng Thiên Mị quỳ xuống.
"Chậm đã" Bỗng giọng điệu Phượng Thiên Mị có chút lạnh nhạt vang lên, Tư Diệu chưa kịp quỳ xuống liền cứng đờ, thân thể bán ngồi, đứng không phải quỳ không xong. Mà đám người Hồng Kiều và Tư Vân nghi hoặc nhìn phía Phượng Thiên Mị, thấy Phượng Thiên Mị vẻ mặt lạnh nhạt, tong lòng các nàng hoảng hốt, không dám nói chuyện.
"Người của ta đầu gối tôn quý, không thể quỳ xuống một cách tự tiện." Phượng Thiên Mị ra vẻ không hờn giận nói.
Ách .........
Mọi người kinh ngạc một trận, việc này các nàng đều biết, chỉ là Tư Diệu không biết, mà các nàng cũng đã quên nói cho nàng.
Tư Diệu không kịp phản ứng lại, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.
Tư Vân kể mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Tư Diệu biệt, duy độc một chuyện đã quên nói Phượng Thiên Mị không thích các nàng quỳ xuống, hiện tại, nghe Phượng Thiên Mị nói đầu gối các nàng thực tôn quý khi, trong lòng một trận cảm động.
Cho dù các nàng ở Linh Cốc đảo, thân là hộ pháp bên người thánh nữ, vẫn không tránh được phải quỳ.
"Như thế nào? Còn không đứng lên? Hay muốn quỳ cả đời a!" Phượng Thiên Mị thấy Tư Diệu rõ ràng bị lời của nàng làm ngây ngẩn cả người, liền ra vẻ không kiên nhẫn.
"A!" Tư Diệu bị lời nói Phượng Thiên Mị làm bừng tỉnh, sau khi hoàn toàn phản ứng lại, cảm động hét lớn, "Tiểu thư, người thật là thật tốt quá."
Phượng Thiên Mị chính là bất đắc dĩ cười cười, Tư Vân cùng Tư Nguyệt tương đối trầm ổn, mà Tư Diệu cùng Tư Tình lại tương đối hoạt bát, là loại yêu nói yêu, đều là người không câu nệ tiểu tiết.
"Tiểu thư, người muốn nam trang, tuy rằng cũ, nhưng sạch sẽ." Lúc này, Tư Nguyệt đưa một bộ nam trang tới trước mặt Phượng Thiên Mị.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |