Quăng đi quật lại
← Ch.115 | Ch.117 → |
Edit: Nhạc Vô Ưu
Ngược với ánh sáng yếu ớt lúc sẩm tối, một đại gia hỏa vóc dáng khổng lồ, giống như một trái núidi động, rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của Ninh Khanh Khanh.
Toàn thân nó trắng như tuyết, trong luồng sáng hiện ra một tầng màu đỏ sậm, như là nhuộm lớp huyết sắc nhàn nhạt, chỉ cần nhìn liền làmcholòng người run rẩy.
Mà bề ngoài của nó, giống như là một con gấu bắc cực phóng đại. Chỉ là thần sắc so với dáng điệu thơ ngây của gấu bắc cực, thì nó mang theo một loại khí thế hung dữ đặc trưngchoLinh Thú. Hai con mắt phát ra ánh sáng trăng trắng, đôi mắt cùng màu với tròng trắng mắt. Nếu không phải ở chính giữa có một điểm màu đen, xem ra lại như là không có con mắt.
Mà ở giữa hai con mắt của nó, có một viên quang châu khảm ở trong đó, bên trong có gì đó như tờ giấy vứt lộn xộn, đang bay lượn trên dưới ở trong đó.
Bàn tay nó vừa roẹt một cái, như là chộp một cái gì đó đang tập kích nó, khiếnchonó ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét, rồi quăng đi quật lại vật vừa tập kích nó xuống trên mặt đất.
Ninh Khanh Khanh tinh tường nhìn thấy, cái thứ bị nó túm chặt kia, đúng là con Kê Quan Thủy Tiên Xà.
Trước đây nó không ai bì nổi, nuốt người vào bụng giống như là đang ăn lạp xườn. Chínhlà hiện tại, nó ngay cả chút lực phản kháng cũng không có, cũng chỉ có thể bị con Linh Thú cực lớn kia coi như một sợi dây thun, quăng đi quật lại!
Nó vừa nện, vừa quay sang bọn họ bên này chậm rãi nhìn lại đây.
"Con này... Là Linh Thú bao nhiêu năm đây?" Bởi lực lượng cường đại của nó, Ninh Khanh Khanh đều không duy trì được bình tĩnh, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ít nhất là Linh Thú vạn năm trở lên, Bạo Tuyết Bạch Hùng." Dung Lăng so với Ninh Khanh Khanh cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí càng tệ hơn. Bởi vì so với Ninh Khanh Khanh thì hắn biết càng rõ ràng hơn, Bạo Tuyết Bạch Hùng là con gì vậy.
Bạo Tuyết Bạch Hùng, Linh Thú vạn năm trở lên, có vóc dáng thật lớn, tính tình hung dữmãnhliệt. Nó có tứ chi đầy uy lực. Bình thường nó đi lại thong thả, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, tốc độ sẽ thay đổi cực nhanh, sau khi chộp được một đối thủ, nó có khả năng dựa vào chi trước khỏa mạnh, cứ như vậy xé nát đối thủ.
Mà cái này còn không phải khủng bố nhất, bởi ngoài lực lượng cường đại ra, Bạo Tuyết Bạch Hùng vẫn còn có được kỹ năng giống như Linh Kỹ, có khả năng triệu hoán bão tuyết. Đây cũng chính là nguồn gốc cái tên của nó.
"Cái quái gì thế này, không phải nói Linh Thú vạn năm đều ở sâu bên trong Cực Quang Sâm Lâm sao? Vì sao con này lại chạy ra tận bên ngoài vậy?" Hai người Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng quay lại liến chạy.
"Ta cũng không biết!" Dung Lăng đáp: "Có lẽ là do con Bạo Tuyết Bạch Hùng này thích ăn Kê Quan Thủy Tiên Xà!"
Vừa nói như thế, Ninh Khanh Khanh càng tức giận, nàng ngoái nhìn Hoàng lão đại từ phía sau chạy tới. Mụ nội nó, ban đầu cũng là bọn hắn gạt người, hiện nay đang chọc vào con xà kia mà rước lấy Gấu này. Bọn họ vẫn còn chạy tới bên này, Ninh Khanh Khanh phát hỏa, quay đầu quát với Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị,
"Hai người các ngươi mau chạy sang tới bên kia đi, phân tán phân tán ra!"
Mục đích của nàng là có khả năng sau khi tách ra, mỗi bên đều có ít nhất một nửa cơ hội.
Chínhlà sau khi hai người Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị nghe được lời của nàng, thì ngược lại một mực đuổi theo hai người bọn họ, như thể dẫu sẽ phải chết cũng muốn lôi kéo hai người bọn họ cùng chết chung!
Con Bạo Tuyết Bạch Hùng kia ăn xong Kê Quan Thủy Tiên Xà, rốt cuộc dận cái chân sau một cái, chậm rãi bước đi. Tứ chi đạp đất nhảy đi, bắt đầu chạy điên cuồng.
Nó bước đi mỗi một bước, mặt đất lại chấn động một cái. Tiếng bước chân như thế, gâychongười ta áp lực rất lớn, phảng phất trái tim đều nhảy tưng lên xuống cùng với bước chân của nó.
Ninh Khanh Khanh tăng tốc độ nhanh hơn, vẫn còn một tay lôi kéo Dung Lăng, chỉ lo hắn không chạy đủ nhanh mà bị Bạo Tuyết Bạch Hùng chộp vào tay.
Mắt thấy hai người Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị dần dần lại đây, sắp sửa chạy đến nơi, muốn vượt qua hai người bọn họ...
← Ch. 115 | Ch. 117 → |