Thứ lỗi không thể ứng trước
← Ch.055 | Ch.057 → |
DƯƠNG THIẾU THẦN kì quái hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết các món ăn của hoàng cung và vương phủ đều do cửa hàng đặc biệt cung cấp a, cần gì phải ra ngoài phủ để mua đâu!Đây là điều ai cũng biết nha!"
Ninh Khanh Khanh vốn không biết chuyện đời liền nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch, nàng cảm giác được đang có cái bẫy được giăng ra chờ nàng "Chính Vương Gia kiếm cớ đuổi Vương Đại đầu bếp, là người cho ta bạc và sai ta đi mua thực phẩm, ngươi nói ra những lời này là có ý tứ gì?"
"Cho ngươi bạc là cho ngươi đi mua thức ăn làm cho mình ăn, từ khi Vương đầu bếp bị sa thải, thức ăn cho người hầu trong phủ không ai làm" Phượng Phi Bạch đứng lên, ống tay áo rộng rãi lướt qua mặt Ninh Khanh Khanh. Nó chạm vào làm ngọn lửa nhỏ trong lòng Ninh Khanh Khanh chợt bùng lên dữ dội.
Sau khi tiêu xái bước đi được hai bước, hắn dừng một chút, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ai oán của Ninh Khanh Khanh mà buông tiếng thở dài với những âm thanh nhỏ mà đầy vẻ cảm thán.
"Nếu không phải chỗ bị mất chính là tiền mua thức của ngươi, Bổn vương còn nghĩ đến ngươi ăn vụng ở bên ngoài rồi nói dối mất trộm, nghĩ muốn lừa bịp tống tiền Bổn vương đây."
Ninh Khanh Khanh tức tối ấm ức nhào lên chiếc giường êm, vẻ mặt căm uất.
Phượng Phi Bạch cái... tên Vương bát đản này, hắn chính là cố ý đùa giỡn nàng đây! Trước nói nhiều lời lường gạt nàng như vậy, mới làm hại nàng liền dẫn đến ăn hết tiền mười ngày rồi a!"
NINH KHANH KHANH vẫn còn một chút hy vọng hướng Phượng Phi Bạch khẩn cầu: "Vương gia, ta có thể được ứng trước tiền ăn của mười ngày tiếp theo nữa không?"
Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt đáng thương của Ninh Khanh Khanh liền nói "Chi tiêu hiện tại đang gặp khó khăn, thứ cho ta không thể ứng trước giúp ngươi"
Ninh Khanh Khanh nhìn khuôn mặt đắc ý của Phượng Phi Bạch, nàng ấm ức tức tối nghĩ bụng hắn ta đúng là một nhà tư bản keo kiệt, sao hắn có thể tính toán từng ly từng tý ấy nhĩ.
Nàng sờ sờ bụng mình và thở dài, giỏi lắm thì nàng cũng chỉ có thể chống đỡ tới sáng ngày mai, cái cơ thể này không có không có thức ăn. Hiện tại, nàng chẳng muốn ở lại nơi đây một chút nào.
Mới ở có hai ngày mà nàng như đang ở chung với quỷ hẹp hòi, một kẻ độc mồm độc miệng, một cái tên Vương Gia vô liêm sỉ, đậy không phải là Địa ngục chứ là gì nữa, bây giờ nàng chỉ muốn thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Sau đó, nàng liền phát hiện ra cơ hội thoát khỏi Địa Ngục này.
Bởi vì đến bữa tối, nàng vẫn chưa thấy Phượng Phi Bạch trở lại. Nàng bèn ra ngoài hỏi thị vệ. Nhờ vào được ưu thế là nữ nhân duy nhất trong vương phủ, thuận tiện ăn chực một cái bánh thịt, nàng còn biết được một tin tức cơ mật.
Thất vương gia, cũng chính là Phượng Phi Bạch, lúc xế chiều đã đi hoàng cung. Dựa theo lệ thường, là phải rất rất trễ mới có thể quay trở lại Vương Phủ.
Biết được tin này, nàng rất nhanh đưa ra sáng kiến đây là lúc nàng phải thoát khỏi cái nơi chèn ép người này. Đây là một cơ hội tuyệt hảo, Ninh Khanh Khanh cũng không thể lãng phí.
Chỗ ở của Phượng Phi Bạch, trừ Dương Thiếu Thần và Từ Sách, hiện tại thêm nàng, trên cơ bản không ai đi vào.
Dương Thiếu Thần và Phượng Phi Bạch đi hoàng cung, còn lại cũng chính làTừ Sách, mà Từ Sách không có việc gì, thì sẽ không đến Phi Bạch cư.
Hì hì, Ninh Khanh Khanh khắc chế được lòng tràn đầy hoan hỉ, lại ở bên ngoài đi một vòng xem xét. Rồi thừa dịp lúc không ai chú ý, len lén vào Phi Bạch cư.
Căn cứ quan sát của nàng, Phượng Phi Bạch trừ việc ra vào Phi Bạch cư, cũng chưa từng đến chỗ khác, mặt dây chuyền, nhất định chính là cất ở chỗ này.
Phi Bạch cư phi thường lớn, thư phòng, phòng ngủ, phòng khách, phòng bên..., tìm cái thứ nàng muốn tìm cũng không dễ dàng. Đương nhiên trọng điểm tìm kiếm chính là phòng ngủ và thư phòng.
Nàng lục tung khắp nơi từ thư phòng đến phòng ngủ, mọi ngốc ngách trong Phi Bạch cư vẫn không tìm ra thứ nàng muốn tìm."Hắn có thể cất ở đâu ta?"
Ninh Khanh Khanh tính tìm trong gầm giường một phen rồi bò ra, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Vương Gia, người thử nói năm nay Đằng Vân Quốc đưa ra thư mời tỷ thí, phải chăng là âm mưu?"
Là âm thanh của Dương Thiếu Thần. Mắt thấy là không còn kịp nữa, Ninh Khanh Khanh "phụt" một cái thổi tắt cây nến trong tay, tiện thể liền trốn vào dưới sàn, lúc này chàng chỉ biết nín thở ngưng khí để không cho ai phát hiện ra mình.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |