← Ch.48 | Ch.50 → |
"Thích quá." Chung Ngọc chôn hoàn toàn vật cứng vào trong ⓣ*♓*â*ռ ✝️*𝐡*ể người phụ nữ. Anh thỏa mãn ♓·ô·𝖓 lên cần cổ trắng ngần của cô, "Chị Uyển Khanh, là của anh, chị gái nhỏ, là của anh, muốn nhốt lại, làm mỗi ngày."
Giọng nói anh say mê thành kính. Kỷ Uyển Khanh nghe đến sởn gai ốc nhưng lại thấy thỏa mãn đến khó hiểu. Vì vậy cô không tránh né, chủ động ưỡn lưng lên, dùng hết sức lực cuối cùng để đón nhận anh.
"Là của A Ngọc, A Ngọc làm gì cũng được."
Chung Ngọc nhận được câu trả lời, khóe miệng anh câu lên cực độ, trực tiếm gặm cắn hõm vãi cô đến khi vết hằn xuất hiện lẫn Ⓜ️-á-ⓤ dưới da.
Mùi ɱá·ⓤ tanh k·íc·♓ т𝐡·í·𝐜·♓ người đàn ông. Cơn đau đớn k-í-𝖈-𝒽 ✝️-𝖍í-𝒸-𝖍 người phụ nữ. Giờ phút này bọn họ đều bị 🅓*ụ*🌜 ✅ọ*n*ⓖ chi phối.
Kỷ Uyển Khanh bị động tác xỏ xuyên thô lỗ của anh làm cho 𝖙·𝒽â·𝓃 𝖙·𝒽·ể đu đưa. Đôi gò bồng đào 𝖒ề-𝖒 mạ-❗ nẩy lên. Bầu 𝓃·ɢự·𝒸 nở nang thỉnh thoảng vỗ vào cơ 𝐧𝐠_ự_𝒸 Chung Ngọc. Nhũ hoa cọ sát, cực kỳ 𝐭*ⓗ*â*𝐧 𝐦*ậ*т.
Â. m đ/ạo ư·ớ·т á·† trơn trượt đang ở trạng thái căng đầy. Mỗi lần Chung Ngọc 𝓇ú●🌴 г●ⓐ sẽ kéo theo biết bao là nước. Q. uy đ/ầu to lớn mỗi khi rời khỏi không gian chật hẹp đều vang lên tiếng nước nhóp nhép, nhưng rất nhanh lại đ_â_ⓜ 𝖛_à_⭕, tận đến miệng tử cung.
"A Ngọc, to quá... tuyệt vời quá, bên trong... sắp bị "đâ-Ⓜ️" hỏng rồi." Hai tay Kỷ Uyển Khanh bị trói trên đỉnh đầu gian nan şℹ️.ế.ⓣ ↪️.𝖍ặ.✝️ vào nhau. Cô cảm nhận k♓-𝐨-á-ℹ️ ↪️-ả-m giày vò, theo bản năng vặn vẹo. Không biết Chung Ngọc dùng kiểu nút thắt gì mà cô không hề nhúc nhích.
Tay cô không 𝖗ú_† 𝐫_a nổi. Ⓣ♓·â·ռ 𝐭·𝐡·ể lại không nghe lời muốn dùng h/uyệt nhỏ tê ngứa cắn nuốt g. ậy th/ịt của anh.
Nhưng Kỷ Uyển Khanh còn chưa uốn éo eo được mấy lần đã hết sức lực. Cái chân duy nhất chống đỡ cô bắt đầu run bần bật, bắp đùi co giật.
Chung Ngọc đã hóa thành dã thú, dựa vào chút lý trí còn sót lại là cực kỳ quan tâm cô nên phát hiện ra chuyện này. Cánh tay dài nắm lấy bắp đùi thon gọn của cô gác lên khuỷu tay giữ lại.
Nơi bí mật bị dạng ra tới biên độ rộng nhất. Người đàn ông thình lình đẩy eo, đ.â.〽️ mạnh đến mức cọc gỗ lắc lư suýt thì ngã xuống.
"Chậc." Anh không hài lòng chặc lưỡi, mắt hướng về nút dây thừng đang trói Kỷ Uyển Khanh.
Người phụ nữ có giãy dụa thế nào thì nút thắt cũng không lỏng ra dù chỉ một chút, giờ lại bị anh dễ dàng giật đứt. Chung Ngọc thả cô xuống nhưng vẫn không ngừng xỏ xuyên. Anh mượn thế gi. ao h. ợp ấn chặt đối phương để cô quỳ trên mặt đất, chổng 〽️●ô●ⓝ●ɢ thật cao cầu xin â-𝐧 á-❗.
Vì vậy, bộ phận chịu tội của Kỷ Uyển Khanh lại nhiều thêm một chỗ, đó là đầu gối.
"A Ngọc... anh chậm một chút." ✞ⓗâ.𝐧 ✞𝖍.ể cô chịu lực, không nhịn được muốn bò về trước.
"Không chịu." Chung Ngọc bấu eo cô kéo về. Từng đợt từng đợt ra vào â*ռ á*𝒾, hai túi ngọc nặng trĩu liên tục đánh vào ⓜ.ôп.ℊ và gốc đùi, phát ra tiếng dính nhớp.
Kỷ Uyển Khanh phát hiện trước giờ người đàn ông trên giường chưa từng nghe lời, nhưng phát hiện ra thì đã sao. Hiện tại cô mạng nhỏ khó toàn, quản không nổi anh mà cũng chẳng có lòng dạ nào đi quản anh.
Người phụ nữ thét to đạt đến cao trào. Nước xuân dưới hạ thân như tiểu tiện bắn thẳng ra ngoài làm dơ đệm lót trên mặt đất.
"Chị Uyển Khanh, bắn bốn lần rồi." Chung Ngọc tính toán. Còn anh một lần cũng chưa bắn.
Kỷ Uyển Khanh nghe ra được ẩn ý của anh, hoàn toàn mặc kệ xấu hổ, nức nở cầu xin anh bắn nhanh lên, "A Ngọc, muốn ăn tinh d*ch của A Ngọc."
"Là chị Uyển Khanh muốn ăn..." Chung Ngọc rút toàn bộ ra, hơi đắm chìm trong 𝖐*𝐡𝖔*á*❗ c*ả*𝐦 nên hô hấp nặng nề, anh dùng ngón tay gãi lên cửa h/uyệt trống không hết đóng lại mở, "Hay là chị gái nhỏ muốn ăn?"
"Chị... em gái nhỏ muốn ăn, chị gái nhỏ bên dưới muốn ăn."
"Chị gái nhỏ ở đâu nào, nhìn không thấy, chị Uyển Khanh giới thiệu một chút đi." Chung Ngọc lại nói.
Anh nói cực kỳ thản nhiên trong bộ dạng lạnh lùng hồi mới gặp.
Kỷ Uyển Khanh muốn đánh miệng anh, nhưng bây giờ làm gì còn sức lực nào nữa. 𝐃●ụ●𝒸 ☑️●ọ𝓃●ɢ không ngừng tăng cao giày vò cô. Người phụ nữ chống không lại, từ bỏ nghẹn ngào tách 𝖒●ô𝓃●𝐠 ra, để lộ cái miệng nhỏ hồng hào đang khẩn cầu người đàn ông xỏ xuyên.
"A Ngọc... làm, làm chị gái nhỏ đi, muốn ăn... á!"
Cô còn chưa nói xong, vật nam tính to lớn cứng ngắt đã đâ·Ⓜ️ thẳng vào. Không còn kiêng kỵ gì nữa, g. ậy th/ịt và thành vách bên trong thuần túy ma sát lẫn nhau.
Nhấp khoảng hơn mười cái, Chung Ngọc bắn đợt đầu tiên.
Lâu rồi không được phóng vào trong mà không mặc áo mưa, Kỷ Uyển Khanh cảm nhận cơn 🌜-ự-🌜 ⓚ-ⓗⓞ-á-ⓘ đã lâu không thấy, thoải mái ⓡê·п г·ỉ. Dưới hai tầng ⓚ●♓ο●á●❗ ⓒ●ả●Ⓜ️ cô lại cao trào lần nữa.
Nhưng trong cơn 𝐜·ự·𝒸 𝐤·𝐡·οá·ℹ️ quen thuộc, bụng dưới của cô căng lên tê rần, chầm chậm có một cảm giác lạ lẫm. Cô ý thức được đó là gì, vội vàng khẩn cầu anh ngừng lại.
"A Ngọc... Đừng, đừng, em muốn tiểu... Anh đừng đ●â●𝐦 nữa, em... huhu."
"Vậy cứ tiểu ra đi." Chung Ngọc dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Anh vươn tay lần mò tìm đến lỗ tiểu bị che giấu, xấu xa dùng móng tay bấm vào.
Trước mắt Kỷ Uyển Khanh pháo hoa trắng xóa ⓝ●ổ ✞⛎𝐧●🌀 tóe. Chất lỏng hơi tanh từ niệu đạo thình lình chảy ra, hòa lẫn với lượng tinh d*ch ồ ạt của người đàn ông, làm cho cánh hoa trở nên nhầy nhụa cực kỳ.
"Anh thật quá đáng, thật quá đáng, hư hỏng..." Sau khi cô tỉnh táo lại gần như sụp đổ, khóc lóc mắng.
"Chị Uyển Khanh không vui sao?" Chung Ngọc nhíu mày, phủ phục lên lưng cô. Anh nỉ non 𝖍-ô-𝖓 lên mang tai cô tựa như vị thần tà ác, thầm thì, "Nhưng anh còn muốn quá đáng hơn."
Chung Ngọc còn muốn làm chuyện quá đáng hơn. Kỷ Uyển Khanh không hỏi, vì cho dù hỏi cũng không có tác dụng. Anh nhất định sẽ làm.
Bây giờ nói trên miệng thế cũng không phải là xin phép mà là thông báo.
"Không phải không vui, A Ngọc muốn làm gì thì làm nấy." Kỷ Uyển Khanh ngoảnh đầu nhìn người đàn ông. Đôi môi 𝐭♓-ở ♓-ổ-ռ ⓗ-ể-n khàn khàn.
← Ch. 48 | Ch. 50 → |