← Ch.02 | Ch.04 → |
-Này anh dằm mưa hả?
-Anh quên mang theo ô nên lúc ra khỏi xe để vào quán thì bị ướt. Anh đi làm về sẵn tiện mua món em thích ăn, nếu đợi trời tạnh thì sẽ hết ngon mất. Vả lại không ướt nhiều mà.
********
-Khoác áo của anh đi, lạnh đó.
-Em không thích.
-Không nghe lời?
-Không!
-Nhanh.
-Không.
Anh trùm cả áo anh lên đầu tôi.
********
Bạn thân tôi có tiệc cưới. Tôi chọn một cái đầm ôm sát cơ thể dài, đôi giày cao gót. Những bộ như thế ít khi nào tôi mặc, chỉ là lâu lâu một lần. Anh ấy thì mặc một bộ vest thắt nơ thay cà vạt. Tôi đi ra phòng khách, anh ấy đang ngồi, anh xoay qua nhìn tôi mặt tối sầm.
-Đi vào thay đồ khác, ngay!
-Tại sao, em hết đồ rồi, vả lại đi tiệc phải mặc đồ như thế.
-Không hợp, nếu không ở nhà!
-Không được, nó là bạn thân.
-Vậy anh chọn cho em. Đi vào phòng nhanh. Cái này, cái này, cái này. Thay đi!
-Anh đi ra ngoài.
Đợi anh đóng của tôi mới dám nói thầm, tư tưởng gì như con nít. Anh chọn một áo sơ mi tay dài, cổ rộng, một cái váy xoè trên đầu gối nhưng ko quá ngắn, đôi giày thể thao. Trời ạ!
********
-Hôm nay công việc anh xong sớm sao?
-Ừ. Về sớm ăn cơm với vợ.
-Anh ổn chứ? Sáng giờ em cứ thấy mặt trắng bệt, lờ mờ như bị cảm ấy.
-Anh cũng không biết, anh ăn cùng em rồi vào phòng nằm nghĩ chút nữa là không sao? Rầm...
Vừa nói xong anh ngã xuống đất, tôi không kịp đỡ.
-Nè, anh tỉnh đi, sao thế này?
-Ngốc, khóc gì mà khóc. Chỉ bị chóng mặt chút thôi.
-Đi vào phòng nằm đi, em đi nấu ít cháo, lấy thuốc cho anh.
-Không cần tránh xa anh ra chút.
-Anh...
-Em đang nghĩ gì thế hả? Em sẽ bị lây bệnh nên đừng đến gần anh.
********
-Khoác áo của anh đi, lạnh đó.
-Em không thích.
-Em dám không nghe lời?
-Không mặc.
-Nhanh!
Anh trùm cả cái áo khoác to đùng của anh lên đầu tôi.
*********
Tửu lượng anh không tốt, còn thua cả tôi. Nhưng phải lâu lâu có tiệc thì vẫn phải uống vài ly với đối tác để tăng thêm phần tin tưởng. Mỗi lần như thế, anh đều bắt tôi đi theo. Trích lời anh "Anh sợ nếu say, sắc của anh cũng không thua gì mấy diễn viên em hay xem trên tivi thì sẽ bị lừa làm chuyện có lỗi với em, với con em, với mọi người trong gia đình em. Lần nào về đến nhà cũng say khước, chả biết trời trăng gì.
-Vợ ơi! Em đâu rồi? Vợ ơi, em lạnh không? Vợ ơi, em có ổn không? Vợ ơi, em đã ăn chưa?
Tôi cũng không biết, anh có biết anh đang nói gì không nhưng tôi suýt khóc vì cảm động.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |