Đệ nhất vòng sơ thí
← Ch.025 | Ch.027 → |
Nhìn thấy Bạch Hổ phong hoa tuyệt thế, mọi người liền kinh ngạc trợn to hai mắt, thượng cổ thần thú chính khí lẫm liệt như vậy, làm sao lại vô sỉ như thế?
Sau khi hết khiếp sợ, Xích Viêm liền suy nghĩ về phương án dạy dỗ Bạch Hổ còn Minh Huyễn thì trầm mặc đứng ở một bên suy nghĩ về quá trình trưởng thành của Bạch Hổ, có ý muốn khai quật nó lên để xem một chút.
Vẫn là Phượng Ngâm phá vỡ trầm mặc, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt Bạch Hổ, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy hứng thú rõ ràng.
"Bạch Hổ ca ca, ta tên là Phượng Ngâm!" Phượng ngâm nhìn Bạch Hổ, trong ánh mắt có đầy đủ sắc thái, đã biết biểu hiện của Bạch Hổ, Phượng Ngâm đã sớm đem Bạch Hổ dẫn làm tri kỷ.
"Đáng yêu vô địch mỹ nữ Phượng Ngâm, rất hân hạnh được biết ngươi!" Bạch Hổ giống như giống như thân sĩ vươn chân trước ra, ý đồ muốn cầm bàn tay nhỏ bé của Phượng Ngâm.
Ngoài dự đoán, Phượng Ngâm cấp Bạch Hổ một cái ôm thật lớn, xoay người, một tay chống nạnh cao giọng tuyên bố."Xích Viêm ca ca, Minh Huyễn lão soái ca, về sau Bạch Hổ ca ca do ta bảo vệ, các ngươi nếu dám có ý đồ với nó, hừ hừ! Hậu quả... Các ngươi biết chưa?!"
Uy hiếp tràn đầy của Phượng Ngâm lọt vào tai, Xích Viêm cùng Minh Huyễn cả kinh, suy tư cùng nhau bị cắt đứt, tiểu tổ tông này thế nào lại đại phát từ bi như vậy?
Thực lực của Phượng Ngâm bọn họ đã sớm kiến thức qua, so với thực lực cường hãn của nàng thì tài nói lảm nhảm không ngừng của nàng càng đáng sợ hơn, lỗ tai thân ái, không thể chịu nổi a!
Bạch Hổ làm Thú Hoàng, ở trong Huyền Thú Sâm Lâm là được hưởng quyền uy tuyệt đối. Thu phục được nó, mọi thứ trong rừng rậm đối với Ngưng Sương liền mất đi lực hấp dẫn. Nàng bắt đầu có ý muốn đi ngao du một chút, đáng tiếc, cái ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, liền bị một người không nể tình bóp tắt.
"Nha đầu, trong rừng rậm không ôn hòa giống như bề ngoài của nó, huống chi, nếu không phải Bạch Hổ vô cùng chú trọng bề ngoài, thì ngươi há có thể là đối thủ của nó." Minh Huyễn không chút lưu tình dập tắt ngọn lửa đắc ý trong lòng Ngưng Sương bởi vì thu phục Thú Hoàng sinh ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương đỏ lên, nàng không phản bác. Đối với nàng mà nói, Minh Huyễn vừa là lương sư (sư phụ), vừa là bằng hữu. Bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, hắn luôn luôn cho nàng lời khuyên hoặc lời khích lệ cổ vũ thích hợp và đúng lúc nhất.
Lúc này cách Đế Quốc học viện sơ thí còn năm ngày thời gian, ở dưới sự chỉ điểm của Bạch Hổ Ngưng Sương tìm được đi đường tắt trở về phạm vi học viện quy định, giải trừ trận pháp, trở lại bên ngoài rừng rậm.
Cũng còn bốn ngày thời gian, Ngưng Sương vốn định ở tại đây chờ đợi Nam Cung Thanh Ca, nhưng lại sợ bọn họ đã đi, nên nàng liền dứt khoát ra khỏi rừng rậm chờ bọn họ.
Học viện Lão sư xa xa nhìn thấy một cái bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt, sắc mặt liền vui vẻ. Thầm nghĩ, lần này lại có một hạt giống tốt bực này!
Đợi Ngưng Sương đến gần, bọn họ mới nhìn rõ, hạt giống tốt lại là một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ. Tiểu cô nương mặt mũi thanh lệ, ngũ quan tinh xảo, làm người khác chú ý nhất chính là đôi mắt vô cùng sáng ngời. Nàng một thân y phục màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, không chút nào chật vật giống như sau khi chém giết huyền thú.
Trong lúc nhất thời, muôn vàn nghi hoặc xông lên đầu. Xuyên qua Huyền Thú Sâm Lâm, làm sao có thể thanh nhàn như vậy?
Tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi, tu vi ngũ tinh tinh huyền sư đỉnh cấp, thiên phú như vậy, đúng là hiếm thấy!
Lúc này, một lão giả mặt mũi hiền lành cười híp mắt đi tới, "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Làm thế nào lại một mình xông tới được đây?"
Hai đạo ánh mắt ở trên không trung đụng nhau, Ngưng Sương không sợ hãi, lão giả ý vị sâu xa, dừng trong chốc lát, Ngưng sương cười hì hì, "Lão gia gia, ta tên là Sở Ngưng Sương. Ta nha! Tuổi tương đối nhỏ, đi theo phía sau mấy ca ca tỷ tỷ, nhìn bọn hắn đánh một chút, thiết bố bẩy rập một chút, một đường cứ như vậy nhìn một chút, đi một chút liền đến nơi này."
"Hả? Thật sao?"
Ánh mắt lão giả thâm thúy nhìn Ngưng Sương một lát, đột nhiên nhướng mày cười to."Tiểu cô nương, có ý tứ! Lão đầu ta hi vọng ở sau vòng thi thứ hai lại nhìn thấy ngươi." Dứt lời, hắn cười to hai tiếng, nghênh ngang rời đi.
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, qua một ngày, lúc màn đêm buông xuống, mới loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện. Hắc y cùng bóng đêm mênh mông hòa làm một thể, chờ cho đến gần, mới nhìn rõ nguyên lai là một nam tử tướng mạo to lớn.
Vóc người nam tử cao lớn, ngũ quan như đao khắc, toàn thân lộ ra từng trận hàn ý, nhất là đôi mắt tràn đầy băng hàn, làm người ta vừa nhìn thấy, liền đông lạnh tận xương tủy.
Nam tử nhìn thấy Lão sư nghênh đón phía trước, khóe môi lạnh lùng lộ ra một tiếu ý. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn đến Ngưng Sương ở phía sau thì đôi mắt hàn khí bức người ngoài trừ quan sát còn thoáng qua vẻ hưng phấn cùng phức tạp.
Ngưng Sương ngước mắt, ánh mắt tĩnh mịch sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, không có chút nào sợ hãi.
Giằng co hồi lâu, nam tử rốt cuộc lạnh lùng phun ra một câu nói: "Hi vọng ngươi có tư cách làm đối thủ của ta!"
Ngưng Sương lại chỉ cười không nói, quan sát hắc bào của nam tử có mấy đạo vết rách, cùng với chỗ da thịt lộ ra chút máu nhàn nhạt. Nàng liền bừng tỉnh hiểu ra, thì ra ánh mắt hoài nghi của các lão sư là do từ đây mà tới!
Lại qua thêm chút nữa, lúc tờ mờ sáng, lối ra xuất hiện một đạo bóng dáng màu đỏ, mượn ánh sáng tờ mờ lúc bình minh, Ngưng Sương đem người đến quan sát một lần.
Người này, dáng dấp thật là đẹp a! ngũ quan tinh xảo nhu mỹ, da thịt trắng nõn dưới nắng sớm phản chiếu như mỹ ngọc sáng bóng, mà đẹp nhất chính là đôi mắt phượng, đôi mắt hơi khép lại, giống như có vô hạn phong tình chảy xuôi trong đó. Khóe môi nam tử mỉm cười, một bộ hồng y tuy có mấy chỗ bị hư hại, nhưng điệu bộ lại thanh thản, không nhìn ra chút nào chật vật.
Hắn liếc mắt một cái liền phát hiện hắc y nam tử đang đứng ở phía trước, chỉ thấy hắn bước nhanh lên trước, nặng nề ở trên vai hắc y nam tử vỗ vỗ hai cái, lộ ra một nụ cười vô cùng yêu nghiệt."Lôi Chiến Vũ, không hổ là thiên tài đệ nhất đại lục, lần này danh đệ nhất vòng sơ thí quả nhiên bị ngươi bỏ vào trong túi rồi!"
Nụ cười này rất phong hoa tao nhã, xác thực chính là sáng như ánh trăng, tươi như mặt trời.
Ngưng Sương thầm khen: người này diện mạo yêu nghiệt, hành sự háo phóng
Lôi Chiến Vũ nghe được lời này, gương mặt thoáng chốc liền đen đi tám phần, hắn lạnh lùng trợn mắt nhìn nam tử mặc hồng y một cái, cắn răng nghiến lợi quát: "Băng Ngọc Hà, ngậm cái miệng thúi của ngươi lại!"
Lúc này Băng Ngọc Hà mới bất tri bất giác phát hiện, Ngưng Sương đứng ở phía sau, một tiểu cô nương mặc bạch y chẳng qua chỉ là đứng ở nơi đó, nhưng lại tự nhiên phát ra một cỗ khí độ thong dong. Nhìn tay áo nàng bay bay, bộ dáng ưu nhã trầm tĩnh, Băng Ngọc Hà phát giác đầu óc của mình tựa hồ không được tốt.
Đồng dạng là từ Huyền Thú Sâm Lâm chém giết đi ra, vì sao bọn họ chật vật như vậy mà nàng lại giống như du sơn ngoạn thủy trở về, thần thái phấn khởi.
Băng Ngọc Hà không báo trước hướng Ngưng Sương đưa tay ra, mặt mày đồng thời tràn ra, phóng xuất một cái tươi cười xinh đẹp."Ta tên là Băng Ngọc Hà, rất hân hạnh được biết ngươi, tiểu cô nương xinh đẹp!"
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn trước mặt, Ngưng Sương hơi nhướng mày nói, "Sở Ngưng Sương."
Băng Ngọc Hà nhận ra được Ngưng Sương xa cách, hắn liền lúng túng thu hồi tay lại, cũng không nhiều lời. Xoay người đi nhạo báng Lôi Chiến Vũ, năm ba câu đi xuống, làm cho Lôi Chiến Vũ mặt mày vốn anh tuấn liền triệt để biến thành màu đen như đáy nồi.
Sau Băng Ngọc Hà, lục tục có người đi ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của Nam Cung Thanh Ca đâu, trong lòng Ngưng Sương mơ hồ có lo lắng. Mặc dù lý trí của nàng nói cho nàng biết, với tu vi cùng sự cẩn thận của Nam cung thanh Ca, hẳn là sẽ không gặp trở ngại..
Mắt thấy khoảng cách cách thời điểm vòng sơ thí kết thúc chỉ còn nửa ngày, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Thanh Ca đâu, Ngưng Sương biết hắn khẳng định đã xảy ra chuyện. Ở lúc nàng đang vô cùng lo lắng chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc xa xa thấy được hai đạo bóng dáng nâng đỡ lẫn nhau đi ra.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |